Tận Thế Song Sủng

Chương 123: Khinh người quá đáng




Edit: Hoa Hỷ Nhi

Beta: Sakura

Hồ Hạo Thiên làm phòng ở, bọn người Dư Vạn Lý chắc chắn sẽ không ở bên cạnh vây xem, động thủ trợ giúp anh làm phòng ở cho những người kia.

Cho dù phòng có nhỏ một chút, ít nhất cũng là cái chỗ an thân đấy.

” Mẹ kiếp, các anh lật lọng, khinh người quá đáng… “. Mấy người phía sau thấy tình hình này, hỏng mất.

Không giữ lại nữa, rối rít đánh ra dị năng của mình: “Chúng ta còn không bằng liều mạng với tụi nó… “.,

Lúc trước bọn hắn cho rằng đoàn đội Tùy Tiện bị chôn ở trong đường hầm chết chắc rồi, mới chậm rãi vứt bỏ người quân đội, chuẩn bị trở về căn cứ báo cáo với Chu thiếu. Nào biết cứ như vậy vừa đúng dịp, gặp đối phương!

Coi như là ý trời, cũng phải đánh cược lên đọ sức một trận, dù sao bị chôn sống cũng là chết!

“Các anh thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ “. Hồ Hạo Thiên ném ra một nắm cát liền dập tắt một hỏa cầu của đối phương, cánh tay khác ném ra một cục gạch trực tiếp đập hôn mê một người.

Chỉ định nhốt bọn chúng trong tường đất, bản thân bọn hắn từ từ mài có lẽ sẽ còn cơ hội có mạng sống, nhưng bọn hắn không muốn cơ hội này, đương nhiên cũng không cần đại phát từ bi rồi.

Người ta đã chó cắn Lã Động Tân, vì sao mình còn phải ‘mặt nóng’ cho hắn.

Hồ Hạo Thiên ném ra cái cục gạch, đám người La Tự Cường cũng rối rít ra tay, rất nhanh nghênh đón tình cảnh cục gạch bay đầy trời, chính giữa còn kèm theo tia chớp điện của Điền Hải.

Không đầy một lát, mấy nhân vật làm phản đều đầu rơi máu chảy nằm ngã xuống đất.

” Mọi người nằm toàn bộ rồi, cũng không cần làm phòng ở, đi thôi.”

Đánh người xong, xe cũng có, đương nhiên là lên xe trở về.

Đối với mấy người kia, mặc dù bọn họ chưa từng giết người, cũng biết mấy người kia tiếp tục hôn mê ở chỗ này khẳng định chết chắc rồi.

Nhưng mà, có còn … hay không có ý định muốn dẫn bọn hắn cùng lên xe.

Lần đầu tiên tới khiêu khích còn có thể nói nể tình vi phạm lần đầu, người nào vô tình sẽ cho hắn một cơ hội sửa đổi, còn phạm tội lần nữa thì tử tội khó chạy thoát.

Giết qua nhiều Zoombie như vây, đối với những chuyện này, cũng đã thấy ra một điểm, không phải là không cho người cơ hội, chẳng qua là do mày khiêu khích hạ sát thủ lần nữa, tao không thể nhịn được thì không cần nhịn nữa.

Mọi người thay xong săm lốp rồi rối rít lên xe, mới phát hiện không thấy Lưu Binh.

“Mẹ kiếp, dị năng tốc độ dùng tốt thật đấy, có thể chạy nhanh như vậy, thoáng cái đã không thấy rồi. “. Hồ Hạo Thiên ngồi ở trên ghế lái bên cạnh vừa lái xe vừa thò đầu ra ngoài tìm kiếm.

” Hồ đội, hiện tại sắc trời không còn sớm, hôm nay chúng ta tiếp tục đi nhà nông nhỏ ngày hôm qua ngủ một đêm…” Phan Hiểu Huyên ngồi ở trong xe đám người Bạch Thất,  từ chỗ ghế lái phụ ló đầu ra hướng phía Hồ Hạo Thiên hô hào quyết định của Bạch Thất.

“Được”. Hồ Hạo Thiên đáp một tiếng, tiếp tục ra bên ngoài tìm kiếm Lưu Binh.

Lúc này Lưu Binh cũng rất buồn bực đấy, coi như mình chạy có hơi nhanh một chút, cũng không đến nổi sẽ để cho mọi người theo không kịp chứ.

Đợi khi đến một chỗ phân nhánh, anh ở chỗ này ngồi xuống, định đợi đoàn xe mọi người.

Đột nhiên, trong bụi cỏ có một con rắn tấn công anh.

“Cmn!”. Cũng may Lưu Binh phản ứng quá nhanh, lập tức cũng bật dậy. Rắn nhanh nhưng anh còn nhanh hơn, vung chân ra liền chạy ngược trở về.

Sau đó anh nhìn thấy ba chiếc ô tô lái từ trên núi xuống.

” Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng! “Lưu Binh hướng phía xe chạy như điên, trong lòng nghĩ, quả nhiên mạng mình chưa có đến đường cùng mà!

Hồ Hạo Thiên chỉ nhìn thấy một tia chớp vật thể màu đen bay tới, lòng tràn đầy phòng bị hướng tới, không khỏi lập tức đánh ra một khối cục gạch ném về phía bóng đen kia.

“Bộp— ” Cục gạch ở giữa cái ót Lưu Binh.

Lưu Binh bụm lấy đầu choáng váng: “Hồ đội, rốt cuộc tôi có lỗi gì với anh, anh phải đối với tôi như vậy…”

“Cmn… Đánh nhầm rồi!” Hồ Hạo Thiên lập tức ngừng xe, đỡ anh lên g xe: “Cậu không có việc gì chạy giống như con khỉ làm gì, tay tôi run một cái liền ném ra kỹ năng tự vệ ấy mà…”

Lưu Binh dựa vào chỗ ngồi bên trên cho Dương Lê trị liệu: “Mới vừa rồi có rắn đấy, nếu như con rắn này cũng bị biến dị thì làm sao bây giờ, đương nhiên là muốn chạy nhanh một chút.”

Đủ tất cả mọi người, liền trực tiếp lái xe đến tiểu viện nhà nông.

Lưu Binh được trị khỏi tốt rồi, sau khi xuống xe nhìn ô tô rất là giật mình: “Mọi người lấy xe từ đâu tới?”

Phan Đại Vĩ lấy dây leo bao trùm lên bên cạnh xe, phòng ngừa ô tô ban đêm bị trộm hoặc bị Zoombie đè ép.

Về phía sau thùng xe đem đồ vật những người kia chuyển ra ngoài: “Trên đường người khác đưa đấy!”

Lưu Binh nhận lấy túi du lịch trong tay Phan Đại Vĩ: “Người nào tốt như vậy, thấy chúng ta không có xe còn đưa ba chiếc, không chỉ như vậy còn đưa chăn, mền, đồ ăn?”

” Là một đám mặt dài tương đối thô ráp, thiên sứ tốt bụng.” Phan Đại Vĩ đáp một tiếng, tiếp tục chuyển đồ đạc trong xe.

” Trên thế giới cư nhiên còn có loại người như vậy? ”

Mọi người mang mấy thứ đó thu thập một chút, phát hiện mấy người này mang đến đồ vật thật đúng là tốn khá nhiều công, ăn mặc dùng hết thảy đều có, sửa sang lại một chút, ném hết thảy  đồ vớ vẩn thì cũng còn thừa lại không ít.

Sửa sang lại sửa sang lại, đóng gói đóng gói, toàn bộ nhét vào bên trong không gian Phan Hiểu Huyên.

Ăn xong bữa tối mọi người lại ngồi thương lượng một chút hướng đi ngày mai.

” Chúng ta bây giờ có xe, còn đi nhà máy điện hạt nhân sao? “Lưu Binh nhìn mọi người nói.

Hồ Hạo Thiên lắc đầu một cái: “Không đi, bọn họ bất nhân chúng ta bất nghĩa, không có điện không liên quan tới chúng ta.” Nói xong lại nhìn về phía Bạch Thất, mình không muốn đi nhưng Bạch Thất và Đường Nhược còn muốn đi nghiên cứu một chút tinh thần lực của tiến sĩ Tào đấy, cho nên vấn đề này vẫn là phải nhìn ý Bạch Thất!

Bạch Thất nhún vai: “Vậy thì không đi.”

Dù sao đời trước anh cũng không có tham gia cái nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân gì, quân đội vẫn rất thuận lợi thu phục, cho nên mình có đi hay không cũng thật sự không sao cả.

” Còn tiến sĩ Tào?”. Hồ Hạo Thiên hỏi.

Bạch Thất nói: ” Các anh luôn luôn dùng không gian nước Tiểu Nhược để uống cũng còn không có lên cấp, khẳng định tiến sĩ Tào cũng chưa lên cấp, đi qua cũng không thấy được gì, chờ một chút đi, sau này trở về căn cứ cũng có thể nhìn thấy. Dựa theo thời gian, mấy ngày nay có lẽ các anh phải tấn cấp rồi, thay vì ở trước mặt quân đội không coi vào đâu tấn cấp, còn không bằng tìm một chỗ qua khoảng thời gian này nói sau”.

Mọi người nghe vậy trong hưng phấn lại mang chút giật mình: “Làm sao anh biết chúng tôi muốn tấn cấp.”

Bạch Thất liếc Điền Hải một cái, lại vừa nhìn về phía mọi người: “Điền Hải cũng gần cấp ba rồi…” Sau đó làm ra biểu tình: ” Nếu các anh còn không tấn cấp cũng đừng kéo chân sau chúng tôi!”.

Mọi người: “… ”

Biểu tình Bạch Thất có một loại lực sát thương vô hình, khán giả có chỉ số thông minh càng cao, trí tưởng tượng càng phong phú thì bị tổn thương lại càng cao.

Về sau, tuyệt không được nhìn vẻ mặt tiểu Bạch nữa.

Đây chính là một loại tự sát mãn tính!

Đã không đi nhà máy điện hạt nhân nên mọi người phải thương lượng lại một chút ngày mai nên đi nơi nào.

Bạch Thất lấy ra bản đồ để ở trước mặt mọi người, cho mọi người nghiên cứu một chút.

Trên bản đồ được Bạch Thất đánh dấu vô cùng kỹ càng, ở đâu có nhà máy gia công loại này, trạm xăng dầu siêu thị, đại khái mỗi ngày có thể chạy bao nhiêu lộ trình đều nhất nhất làm chú giải.

Hồ Hạo Thiên nghiên cứu một cái, nói: “Chúng ta đi thành phố H đi, ít nhất chúng ta từ đó rời đi, chúng ta cũng hiểu rõ, hơn nữa không phải nói muốn đi nơi đó lấy xe sao.”

Phan Đại Vĩ cũng cầm bản đồ qua một lần: “Cũng có thể đấy, đi thành phố H càn quét một vòng, sau đó lại về thành phố A.”

Lưu Binh cũng gật đầu đồng ý: “Xem như làm thợ săn tận thế tiên phong.”