Tận Thế Song Sủng

Chương 173: Nhặt được món hời lớn




Edit: Nếp

Beta: Sakura

Bạch Thất không trả lời câu hỏi của người đàn ông kia mà ném chìa khóa xe của mình cho anh ta, còn ném cho anh ta một túi tinh hạch: “Mặc dù anh không có chìa khóa xe cũng có thể mở cửa ra được, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên đường đường chính chính một chút mở cửa mới không bị bắt, ngày mai chúng tôi sẽ đi, trước hết anh cứ tự mình suy nghĩ một chút.”

“Tôi, tôi tên là Chu Minh Hiền.” Người đàn ông thấy Bạch Thất phải đi, vội vàng báo ra tên của mình.

Chu Minh Hiền thật ra có chút khó tin.

Mặc dù anh nói mình cũng có cái tự tin này, chỉ cần qua đêm nay thì anh cũng có thể tìm được công việc tốt trong căn cứ, nuôi sống mình.

Thế nhưng mà, cái ‘Tuy nói’ này cũng là một cái có thể xảy ra mà thôi, ở đâu xuất hiện một người như hiện tại này, đưa vàng bạc châu báu mà không hề nghi ngại chút nào.

Đây là... Bánh từ trên trời rớt xuống sao?

“Tôi tên là Bạch Ngạn, còn có vị hôn thê của tôi, Đường Nhược.” Bạch Thất cũng giới thiệu nhóm người mình, “Chúng tôi còn có một đội, hiện tại kể cả anh, là mười hai người.”

Bạch Thất vừa nói như vậy, không chỉ khiến Chu Minh Hiền mở trừng lớn mắt, còn khiến Đường Nhược có chút giật mình.

Đây chính là muốn trực tiếp kéo đối phương nhập đội đấy.

Rốt cuộc đối phương có điểm nào khác biệt, để Bạch Thất có thể không cần báo cáo chuẩn bị gì với bọn Hồ Hạo Thiên, trực tiếp kéo đối phương nhập đội.

Bạch Thất cảm thấy sắc trời không còn sớm, cũng không dừng lại chỉ báo chỗ ở của nhóm người mình, sau đó mang theo Đường Nhược rời đi.

Nhìn đối phương rời đi, Chu Minh Hiền nắm tinh hạch và chìa khóa xe, vẻ mặt biến đổi sống động.

Bên kia, Bạch Thất biết rõ Đường Nhược nhất định sẽ hỏi mình, tự mình mở miệng: “Người nọ am hiểu chính là cải tiến công trình máy móc, về sau có ích với chúng ta, hơn nữa nhân phẩm của anh ta cũng không có vấn đề gì.”

Kiếp trước, Chu Minh Hiền bằng vào khả năng của mình, rất thành công ở căn cứ thành phố A.

Từ giúp đám người cải tiến xe, về sau trực tiếp thăng cấp đến giúp quân đội phát minh ra chiến xa ở tận thế.

Thì ra, anh ta xuất hiện ở thành phố H trước.

Đường Nhược nói: “Về sau giúp chúng ta sửa xe hả?”

Bạch Thất nhìn cô, cười, lộ ra vẻ vui sướng: “Không chỉ vậy, có thể giúp bên trên rất nhiều.”

Ví dụ như chuyện phát triển sự nghiệp sau này.

Dù là tận thế,  anh muốn tiếp tục cho Đường Nhược cuộc sống không lo cơm áo, đạt được đãi ngộ tốt nhất ở trong cái thế giới mới này, thì vẫn không thể rời khỏi tiền bạc.

Thu gom vật phẩm, không thể thu gom cả đời.

Về sau, chiến xa và vũ khí sẽ là công cụ cho con người đi ra ngoài càn quét zombie, còn có những côn trùng biến dị có lực tác chiến mạnh mẽ nhất nữa.

Khối ngành nghề này cũng có thể mang lại cho bọn họ lợi nhuận cực kì lớn.

Bạch Thất cười, sờ lên mặt Đường Nhược: “Bây giờ ở nơi này gặp được anh ta là chúng ta nhặt được món hời lớn.”

Cô gái nhà mình đúng là bùa may mắn lớn nhất, chuyện tốt gì cũng đều là mình gặp được trước.

Hai người đang đi trên đường trở về.

Đột nhiên, phía trước nhảy ra một đám người cản đường.

Bạch Thất quét mắt qua, nhìn thấy người đàn ông lúc trước ở trên đường Kháng Chiến bị mình dùng băng đao tấn công, còn bị Đường Nhược ném cho một cầu nước.

Người này có lẽ sau khi trở về đã tìm hệ trị liệu, hiện tại hoàn hảo không hề hấn gì đứng trước mặt hai người.

Đường Nhược nhìn đám người cản đường phía trước, không biến sắc dùng sức mạnh tinh thần làm ra tầng phòng ngự.

Chỉ là, lần này Đường Nhược đã đoán sai.

Người đàn ông từng bị hai người đánh không phải đến để tiếp tục gây sự mà là tới kéo người vào đoàn.

Nhìn người đàn ông vô cùng khiêm nhường đi tới trước mặt Bạch Thất, tươi cười chân thành với anh rồi liên tiếp hối lỗi.

Đường Nhược có hơi chút khó xử 囧.

Những người này chính xác là đại trượng phu co được dãn được, bắt nạt kẻ yếu run sợ kẻ mạnh đến mức này...

Thật đúng là, không phải quân tử!

Bạch Thất kéo Đường Nhược lẳng lặng đứng dưới ánh trăng nghe người đàn ông giới thiệu êm tai động lòng người về đoàn mình.

Đúng vậy, người đàn ông giới thiệu đây là đoàn Hào Kiệt cấp B đứng nhất thành phố H.

Lần này trở về bọn hắn còn mang theo người quyết sách duy nhất ở đây, phó đoàn trưởng.

Phó đoàn trưởng nghe qua cấp dưới của mình giới thiệu về người đàn ông hệ băng tên Bạch Thất này, cũng thấy hứng thú, dĩ nhiên sẽ theo hắn sang đây xem.

Đối với người có dị năng mạnh, một mực lôi kéo vẫn là lựa chọn tốt nhất đối với từng đoàn đội.

Cho dù nhân phẩm của đối phương có tỳ vết, bọn họ cũng nguyện ý trước hết để cho người gia nhập sau áp dụng khống chế vật phẩm.

“Tiểu Bạch.”

Người đàn ông đang nói văng cả nước miếng, trông thấy trên đường có bốn người đi lại đây.

“Tiểu Bạch, dừng lại làm gì đó?” Sau khi Hồ Hạo Thiên đến gần, chen lên, trông thấy đám người đối diện, nói, “Bọn họ là ai?”

“Ờ, đoàn Hào Kiệt đấy.” Bạch Thất nói.

” Đoàn Hào Kiệt?” Hồ Hạo Thiên ngẩn người.

Người đàn ông phía đối phương thấy phản ứng này của Hồ Hạo Thiên, cho rằng anh nghe qua tên tuổi vang dội của đoàn mình, trong lòng chắc đã có suy nghĩ gia nhập rồi, vì vậy lại tận sức giới thiệu ưu thế của đoàn mình cho Hồ Hạo Thiên.

Không chỉ thế, hắn còn mang đoàn trưởng của mình, Hạ Kiệt, ra để giới thiệu.

“Đoàn trưởng chúng tôi là dị năng hệ Hỏa, hơn nữa tôi dám nói hệ Hỏa của đoàn chúng tôi đã đạt tới cảnh giới xuất thần, một chiêu khống chế ‘Hỏa Long’ của anh ấy kia đến nay không ai bằng...”

Người đàn ông nói lấy nói để, phát hiện Hồ Hạo Thiên bụm trán, thân thể run rẩy.

Bởi vì trong căn cứ không có đèn đường, tay Hồ Hạo Thiên lại lớn, hắn cũng không rõ đối phương rốt cuộc cười hay khóc, hay quá kính sợ với đoàn trưởng mình, thế cho nên nhịn không được phát run.

Lại nhìn, Bạch Thất mà mình muốn lôi kéo cũng khóe miệng mỉm cười dáng vẻ như nín cười vậy.

Người đàn ông càng thêm cảm thấy phương hướng của mình không sai.

Cùng là đàn ông, ai không muốn làm anh hùng hào kiệt?

Bởi vậy, hắn lần nữa dẫn dắt tiếp về đề tài đoàn trưởng của mình.

“Đoàn trưởng Hạ của chúng tôi là người hiệp nghĩa, giúp đỡ kẻ yếu, thanh danh ở trong căn cứ cũng là số một số hai đấy, cho nên mấy người yên tâm, chỉ cần gia nhập đoàn của chúng tôi, không chỉ có thể được hậu đãi đãi ngộ, mỗi người còn có thể có được kính ngưỡng thanh danh...”

Người đàn ông bên này giảng, Hồ Hạo Thiên bên kia cười.

Cuối cùng, không chịu được nữa.

“Ha ha ha ha...” Hồ Hạo Thiên từ nãy đến giờ nín nhịn đến đau cả bụng, cứ thế cười to mấy tiếng, “Đây là chuyện buồn cười nhất năm đấy, cười chết tôi rồi.”

“Sao, làm sao?” Người đàn ông nhìn Hồ Hạo Thiên, không hiểu ra sao cả.

“À, không có gì.” Bạch Thất ôm Đường Nhược tách ra khỏi đám người, “Đội trưởng của chúng tôi uống hơi nhiều cà phê, nói sai ấy mà.”

“Ha ha ha ha...” Hồ Hạo Thiên vẫn cười, kéo Dương Lê đi theo sau Bạch Thất.

Phan Đại Vĩ và Phan Hiểu Huyên đi theo được ba bước, lúc đi ngang qua bên cạnh mấy người của đoàn Hào Kiệt đang đầu óc mơ hồ, nói: “Không có gì đâu, uống nhiều cà phê quá.”

Cho đến khi mọi người đã cách cả đoàn rất xa, bọn họ vẫn không rõ, vì sao lúc đối phương nghe thấy đoàn trưởng mình, lại cười thành như vậy.

“Cà phê uống nhiều quá, nói chuyện sẽ say như vậy sao?”

“Anh uống nhiều quá cười còn gì?”

“Không phải vỏ hộp đựng cà phê có ghi à, bởi vì cà phê có thể khiến tinh thần người ta hưng phấn đấy thôi?”

“Cho nên là tinh thần của anh ta quá hưng phấn?”

Hồ Hạo Thiên cười suốt đến khi vào trong phòng, khiến cho người qua đường đều phải nhìn theo.

Khi sáu người Bạch Thất trở lại, mấy người đàn ông đi ra ngoài bày hàng vỉa hè cũng đã trở về rồi.

Bọn họ dùng một đống vải bông và quần áo đổi về một đống đồ vật thượng vàng hạ cám.

Món đồ chơi, sách vở, còn có máy tính điện thoại, bản đồ...

Nhưng sau khi thấy dáng vẻ kì lạ của Hồ Hạo Thiên, tất cả đều thả đồ vật trên tay xuống, vây quanh.

“Tên này đi ra ngoài một chuyến, điên rồi?” La Tự Cường chỉ vào Hồ Hạo Thiên, hỏi Bạch Thất.

“Không có, chỉ là uống hơi nhiều cà phê.” Bạch Thất nói.

Mọi người: “...”

Hồ Hạo Thiên cảm giác mình cười đã đủ rồi, dừng lại: “Anh không biết, vừa rồi tôi định nói cho bọn hắn biết, đội trưởng Hạ của mấy người hiện giờ đang khỏa thân ngụp lặn dưới đáy biển kìa... Ha ha ha...”

Phan Đại Vĩ đè hắn lại: “Đội trưởng Hồ, vậy là đủ rồi. Vừa rồi cậu cười đến nỗi bọn tôi chỉ muốn dùng băng dính dán miệng cậu lại đấy.”

Bạch Thất và Lưu Binh cũng muốn Hồ Hạo Thiên ngừng miệng, đồng thời nói ra chủ đề cho mọi người có hứng thú.

“Chúng ta nhận được một rương bảo đồ!”

“Tôi mang về thêm đồng đội.”