Tận Thế Song Sủng

Chương 303: Không phụ hi vọng




Edit: Trang Hồng Beta: Sakura

Lúc sáu giờ, dị năng giả và binh sĩ đã tập hợp ở cửa Tây. Tất cả trang bị vũ khí đều được các nhân viên tham chiến kiểm tra xong.

Bọn họ đã làm xong tất cả công tác chuẩn bị chiến đấu, ngẩng đầu ưỡn ngực chờ đợi đám người Bạch Thất cùng với Chủ tịch Nguyên đến.

Chắc biết rõ thực lực của đoàn đội Tùy Tiện, nhóm dị năng giả đã không còn cảm thấy bàng hoàng đồng thời cảm thấy nhiệm vụ lần này có thể chắc chắn chiến thắng trở về đấy.

Ngày hôm qua lãnh đạo đều bận rộn thành con quay muốn dừng cũng không dừng được.

Lần này Chủ tịch Nguyên đến đúng giờ, sau đó ông đứng trên tường thành cũng không nói nhảm nhiều, ông phân tích thực lực của nhóm dị năng giả, cung cấp số lượng vũ khí, còn có lộ tuyến mà viện khoa học đã tính trước đó… Những câu nói đều đánh trực tiếp vào lòng người.

Ông nói nhanh chóng dứt khoát nhưng có thể khiến người nghe hào khí bừng bừng bắn ra bốn phía, làm cho mọi người cảm thấy trận chiến này đảm bảo vô cùng an toàn.

Sau khi Chủ tịch Nguyên nói xong thì đến lượt Bạch Thất.

Bạch Thất vừa lên tường thành cửa Tây, phía dưới có hơn phân nữa người nhao nhao giơ tay lên, khác với lúc đầu cúi chào Chủ tịch Nguyên, bọn hắn vừa giơ tay vừa gào lên: – “Bạch đại ca! Bạch đại ca! Bạch đại ca!”

Bên trên, một phút trước các công tác viên nhìn thấy hình dáng mẫu mực của dân chúng thì vô cùng hài lòng. Thế nhưng một phút sau, toàn trường đã biến biến thành phong cách xã hội đen, trong quân đội cũng đã có một phần ba người giơ tay hò hét.

Bức tranh chuyển biến quá nhanh khiến cả đám công tác viên trong quân tức đến mức muốn trực tiếp ngã ngục xuống đất.

– “Này, cũng quá mãnh liệt rồi!” – Phan Hiểu Huyên ở bên dưới líu lưỡi, nhỏ giọng nói: – “Tiểu Nhược, không phải sau này cậu sẽ trở thành quốc mẫu của căn cứ chứ? ”

Đường Nhược lôi kéo tay cô, hướng cô khẽ lắc đầu, Chủ tịch Nguyên còn ở đây, nói mình là quốc mẫu gì đấy, cái này chính là trắng trợn “tạo phản” ah.

Phan Hiểu Huyên lại hạ giọng nói: – “Phải là đại tẩu của xã hội đen chứ nhỉ, xem ra sau này cậu phải mặc loại áo da bó sát người rồi, như vậy mới có phong phạm của chị đại!”

Đường Nhược: – “…”

Vì sao nhất định chị đại phải mặc: áo da bó sát người, cô mặc áo lông quần thể thao không được sao?

Không đúng, trọng điểm không phải cô muốn hướng đến phong cách của chị đại!!

Nội dung Bạch Thất nói cũng rất đơn giản, anh phát biểu kế hoạch tác chiến cụ thể của bọn họ, làm cách nào để tốc chiến tốc thắng.

Zombie nghe mùi mà đến, nghe tiếng mà đến, trên đường dừng lại thêm một phút đồng hồ có thể kéo đến hơn mười đối thủ, đương nhiên không thể tham chiến.

Tuy lần này bọn họ có vũ khí và đại đa số người có dị năng chiếm ưu thế, nhưng cũng không thể đối mặt trực diện với đội quân Zombie khổng lồ như thế.

Lúc Bạch Thất bước xuống tường thành, Chủ tịch Ngyên đứng đối diện với anh, nhìn anh lộ ra nụ cười hòa ái: – “Mọi việc đã chuẩn bị xong, tôi chỉ chờ lần này các cậu chiến thắng trở về.”

Bạch Thất hướng ông chào theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội: – “Không phụ hi vọng.”

Chủ tịch Nguyên gật đầu.

Đợi đến khi anh ngồi lên xe, ông mới nhìn Đường Nhược đang đứng bên cạnh bị anh nắm tay kéo vào xe, ông hỏi thư ký: – “Trước đó cô chủ đã “kết giao bạn bè” với Tiểu Thất nhà họ Bạch rồi hả?”

Thổ lộ là công khai, nhưng không thể nói văn hoa “kết giao bạn bè” là được rồi.

Trong lòng thư ký nghĩ như vậy, trên mặt cung kính nói: – “Đúng vậy, bị Bạch Ngạn từ chối, lúc ban đêm cô chủ trở về nghe nói còn khóc cả một đêm.”

– “Ừ.” Chủ tịch Nguyên nhàn nhạt lên tiếng lấy lệ, bàn tay khẽ vuốt vòng tay ngọc châu trên cổ tay.

Ông ở tuổi này đã không còn thích hợp đeo vàng đeo bạc, ngọc thạch có thể khiến người ta tĩnh tâm, hơn nữa cũng rất xứng với thân phận của ông.

Nhưng thư ký cũng biết rõ, mỗi lần Chủ tịch Nguyên vuốt vuốt ngọc châu, trong lòng ông ta đang muốn trừ khử chướng ngại vật nào đó.

Chẳng lẽ…

Thư ký nhìn theo hướng Chủ tịch Nguyên đã nhìn trước đó.

Là cô gái kia?

Ông ta để cho người thanh niên kia chấp hành chức vụ trưởng quan, trong lúc làm nhiệm vụ “ngoài ý muốn” đau đớn mất đi vị hôn thê, do đó đưa cô chủ Nguyên tác hợp cho anh ta?

Trong lòng vị thư ký tự đánh giá mọi chuyện, lại nghe Chủ tịch Nguyên dường như muốn nói: – “Người trẻ tuổi kia, thật sự không tệ.”

– “Đúng vậy.” – Thư ký rủ mắt xuống.

Thật sự không tồi, cho nên ông ta càng không muốn buông tay quân cờ này.

Người tham dự chính trị, chính quyền, không có mối quan hệ với một người đáng tín nhiệm thì mãi mãi không tồn tại được lâu dài.

Đúng bảy giờ, đội ngũ tổng cộng 3600 người xuất phát.

Trên đường còn phải đi qua hai tỉnh, bọn họ sẽ tạm thời ở lại căn cứ Biên Hòa, bởi vì nghe nói quân đội cũng hiểu rõ tình hình bên trong nhà xưởng này, nghe nói người có dị năng đã từng đi qua nơi đó. Cho nên khi đi đến Biên Hòa, đoàn đội nghỉ chân ở bên trong có thể giảm thương vong đến mức thấp nhất.

Nhiệm vụ lần này cần mang về một lượng lớn nước sơn cùng với tấm PC, xe tải quân đội từng chiếc từng chiếc nối đuôi nhau mà chạy.

Đoàn đội Tùy Tiện dẫn đầu đội ngũ, phía trên còn treo cờ hiệu của căn cứ, hiện tại không còn thông tin thiết bị nên mọi người thống nhất tín hiệu dựa vào cờ hiệu.

Một đoàn xe mênh mông cuồn cuộn chậm rãi đi ra khỏi cửa Tây, muốn bao nhiêu uy phong có bấy nhiêu uy phong.

Đoàn đội Tùy Tiện vừa đi, người trong căn cứ cũng nhanh chóng bắt đầu mở rộng lãnh thổ căn cứ, thừa dịp Zombie triều vẫn còn cách hơn mười km bên ngoài, bọn hắn ra bên ngoài mở rộng xây dựng thêm vài chỗ.

Bạch Thất trở thành Trưởng quan chấp hành nên đương nhiên không lái xe, lái xe trực tiếp do Chu Minh Hiền đảm nhiệm. Xe của bọn anh đã trải qua cải tiến, lần này cũng không sử dụng xe của quân đội.

Trừ phi là xe tăng, bằng không Chu Minh Hiền đều có tự tin xe của đoàn đội Tùy Tiện họ đều không kém bất cứ loại xe nào!

Một tháng vừa qua, tất cả mọi người không ra khỏi căn cứ, cứ như thế vừa đi hơn năm km, mọi người phát hiện sau khi Zombie triều đi qua, tầm nhìn phía bên ngoài đã thay đổi hoàn toàn.

Các công trình kiến trúc chung quanh, tất cả đều bị Zombie triều xông qua hủy hoại, mọi thứ đều bị sụp đổ, bị “đại quân” giẫm đạp tường đổ, trước mắt chỉ còn lại một vùng hoang vu.

Ngay cả con đường thẳng tắp trước mắt cũng không còn nhìn thấy. Nếu như không phải theo xe đoàn đội Tùy Tiện ra ngoài, chỉ sợ mọi người vừa ra khỏi cửa đều có thể bị lạc đường!

Thật sự cảnh tượng hôm nay vẫn giống như ngày hôm qua, mà kim chỉ nam cũng đã không còn tác dụng.

Bạch Thất biết rõ độ phá hoại của Zombie có thể sánh với sóng thần hay đại hồng thủy, nên anh đã sớm tập hợp dị năng hệ Thổ đi trước để đội ngũ “tạo” đường.

Trước đó dị năng giả hệ Thổ còn không biết Bạch Thất làm như vậy là có ý gì. Bây giờ xem xét tình cảnh thế này, không thể không cảm thán mưu tính sâu xa của anh, đích thực là một người tài ba.

Vì để tăng thêm tốc độ, bọn người Hồ Hạo Thiên làm “người làm công” luôn luôn trải đường ở phía trước.

Đường Nhược vẫn nhìn cát vàng bay mịt mù bên ngoài, cau mày nói: – “Có phải sau này mặt trời sẽ không còn mọc nữa không?”

Tai mắt dị năng giả đã trở nên linh mẫn hơn trước rất nhiều. Trước khi đêm tối đến, họ đều có thể nhìn thấy cách xa mấy trăm mét. Thế mà hôm nay, thời tiết như vậy, khoảng cách nhìn xa của cô đã rút ngắn rất nhiều.

Thời tiết giống như sương mù giăng lối che khuất tầm nhìn cùng với thế giới trước kia của cô không có gì khác biệt, thậm chí còn nghiêm trọng hơn một chút.

Một trận Zombie triều đi qua đã mang đến ảnh hưởng to lớn như vậy.

Bạch Thất cũng quay đầu nhìn theo tầm mắt của cô một lần, không chút nào giấu diếm: – “Ừ, về sau phần lớn thời gian đều không nhìn thấy được mặt trời.”

Đường Nhược vận chuyển tinh thần lực bao trùm đôi mắt để xem xét.

Sau đó, cô phát hiện ngược lại tinh thần lực không bị thời tiết này ảnh hưởng, vì vậy cô cũng không chần chừ, đem tinh thần lực khuếch tán kéo dài khoảng cách xa hơn, vì đội ngũ dò đường phía trước.

Dù sao lần này tiến sĩ Tào không cùng làm nhiệm vụ.