Tận Thế Song Sủng

Chương 310: Là muốn khiêu chiến sao?




Người đàn ông này, Đường Nhược nhìn kỹ cảm thấy có chút quen mắt. Trí nhớ của cô khá tốt, sau tận thế người quen biết cũng không nhiều, suy nghĩ một lúc, ngược lại nhớ ra người này là người bọn họ gặp lần đầu tiên trên đường đi đến căn cứ thành phố A, sau đó lại gặp zombie triều trên đường, sau khi đánh xong cùng Hồ Hạo Thiên nói muốn đi Biên Hòa, thì ra là A Ninh đó!

Bởi vì lúc trước người phụ nữ bên cạnh hắn nói bọn hắn muốn Biên Hòa, chính mình có kém gì so với người phụ nữ kia, bị A Ninh mắng, người phụ nữ trong miệng cô chính là vợ của tôi. Cũng nhờ đó khiến cô khắc sâu ấn tượng.

Hôm nay, quốc gia này đã thu nhỏ chỉ còn lại bốn căn cứ, dân số giảm mạnh, muốn gặp một ai đó thật đúng là rất dễ dàng!

Núi không chuyển thì nước chuyển, thật sự ở đâu đều cũng có thể gặp được người xưa.

Chị Tiết tất nhiên cũng nghe được lời nói cười nhạo của người đàn ông kia, chồng của mình trước tận thế, vì một người phụ nữ bị người ta đánh thành chó nhà có tang, mà người phụ nữ đó lại không phải là mình, nghĩ lại trước đó cô còn chạy đến thành phố H tìm hắn, mà bây giờ… Ngoại trừ cười khổ một tiếng, sau đó quay người bỏ đi, còn có thể nói gì nữa.

Bành Chính Ninh thấy bọn người Tiết Hương đều quay đi, lại thấy tất cả các cô đều gọn gàng sạch sẽ, chỉ nhìn một cách đơn giản quần áo cũng đã biết các cô là dị năng giả cường đại, không quan tâm cũng chẳng biết xấu hổ bắt lấy tay của Tiết Hương nói: – “A Hương… A Hương xin em hãy giúp đỡ anh.”

– “Giúp anh? Giúp anh để anh theo đuổi người phụ nữ khác?”

– “Không, không phải.” Bành Chính Ninh vội vàng giải thích nói: – “Là A Mạc, cô ta cầm lấy điểm tích lũy của anh, tất cả những gì anh có đều ở trong thẻ điểm tích lũy, lần này anh đến chỉ muốn thu lại điểm tích lũy mà thôi.”

Vào lúc đăng ký ở căn cứ, bọn hắn chọn ghi chú vợ chồng, cho nên điểm tích lũy của hắn có thể bị người vợ trực tiếp sử dụng được.

– “Ha ha, A Mạc?” Tiết Hương nghe xong cười rộ lên, nụ cười kia vô cùng khó coi, thoáng chốc cô đánh cho hắn một bạt tay: – “Rõ ràng anh… cùng bạn thân của tôi ở chung một chỗ!”

Bởi vậy, không phải sau tận thế bọn họ mới phản bội cô.

– “Không, không phải như thế đâu, trước đó anh thật sự có đến thành phố A tìm em, nhưng thành phố A nhiều zombie lắm, cho nên, cho nên…” Bành Chính Ninh bụm mặt không ngừng kêu khổ: – “Bây giờ không phải là lúc nói chuỵên này, trước hết xin em lấy lại thẻ của anh, anh sẽ giải thích với em sau, được không?”

Tiết Hương trực tiếp ném đến một thủy cầu về phía hắn: – “Cút, tên cặn bã như anh, còn mặt mũi nào yêu cầu tôi hỗ trợ?”

Thủy cầu của không lớn, Bành Chính Ninh cũng không chịu bất kỳ tổn thương nào, hắn chưa từ bỏ ý định, trên mặt đất rất nhanh bò qua nắm lấy ống quần của Tiết Hương: – “A Hương, em nghĩ lại vài năm tình cảm vợ chồng giữa chúng ta, xin em hãy giúp đỡ anh…”

– “Nếu anh còn càn quấy, coi chừng tôi sẽ giết chết anh! Quan hệ giữa chúng ta chấm dứt tại đây!”

Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên cũng không rõ chân tướng nên làm quần chúng ăn dưa, đứng ở một bên xem bát quái đấy, việc riêng của người ta giao cho chính họ xử lý. Bây giờ thấy Tiết Hương tức giận rời đi nên cũng bám theo phía sau đi ra ngoài.

– “Đứng lại, các người khiến cả người ông đây ướt đẫm như vậy, cứ như thế rồi đi thôi hả?” Đáng tiếc chuyện huyên náo không đủ lớn nên không có người ở lại tiếp tục, có điều vẫn còn người khác khó chịu, bị tạt nước là chuyện nhỏ, bị mất mặt mới là chuyện lớn.

Tiết Hương quay người lại, từ trong túi lấy ra một túi tinh hạch ném qua cho người nọ, có ý dàn xếp cho ổn thỏa: – “Ngại quá, tên cặn bã này làm dơ quần áo của anh, mấy viên tinh hạch này anh hãy nhận cho.”

Người đàn ông đưa tay chụp lấy túi tinh hạch, cũng không biểu lộ gì, muốn hào khí ném trở về, nhưng lại không nỡ. Không ném trả trở về, lại không muốn mất mặt.

Tóm lại, sau một hồi rối rắm, hắn kiềm chế ham chút lợi nhỏ, ném túi tinh hạch xuống, nói: – “Chỉ bồi thường một chút như vậy, cô em cho tôi là tên ăn mày ah!”

– “Anh muốn thế nào?”

– “Mấy người các cô đều không tệ nha.” Nói nhảm quá nhiều chỉ dựa vào miệng không dựa tay, cũng không phải chưa từng lăn lộn đấy, người đàn ông một bên giữ thái độ đùa giỡn con gái nhà lành, một bên vẫy tay gọi đồng bọn sau lưng tiến lên!

Hắn cho mình ở đây có mười mấy người đàn ông, đánh bốn cô gái cùng một người giống như phế vật không có dị năng, sao có thể đánh không lại?

Tại nơi địa phủ hỗn loạn, dị năng giả đều âm hiểm hung độc.

Hắn nhìn thấy bốn cô gái xinh đẹp yêu kiều, vừa rồi lúc nhìn thấy các cô tiến vào, đã muốn tiến lên thử một lần, sau đó cảm thấy không đủ tay chân, nên mới chạy đi kéo đại ca của mình đến mà thôi.

Bây giờ người đã đến đủ, tự nhiên cũng không chần chờ gì nữa!

Dị năng giả bên cạnh hắn nhao nhao xuất kích bắn dị năng trên tay.

Trong đó có hỏa, có thủy, có thổ… những dị năng cường đại như hệ băng, hệ lôi thì không có người nào có được.

Trước đó, Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên đã cảnh giác nhìn chăm chú nhất cử nhất động của đối phương.

Thấy dị năng bắn đến, bốn cô gái cũng đều xuất thủ.

Các cô trong đó có ba người là hệ Thủy. Chỉ thấy thủy cầu bay đầy trời, óng ánh sáng long lanh.

Sau khi nổ tung, những giọt nước bay lả tả giống như mưa.

Rất nhiều người xem náo nhiệt, hận không thể lấy thùng trong nhà mình đem ra hứng một ít nước mang về, ai bảo nước trong căn cứ cũng rất quý giá a.

Đường Nhược kéo Phan Hiểu Huyên tránh dị năng tấn công, Phan Hiểu Huyên cầm súng ly tử ion dùng phòng ngừa vạn nhất.

Dị năng đánh đến đến lui lui mấy lượt, Đường Nhược bị mấy người làm cho bực mình.

Dị năng của đối phương có lẽ chỉ mới cấp một, dựa vào chiến thuật biển người, các trận đánh nhau, đối với dị năng lịch lãm rèn luyện cũng căn bản không có chỗ tốt.

– “Tránh đằng sau tôi.” Cô hướng đám người Phan Hiểu Huyên kêu một tiếng, trực tiếp lôi ra thủy cầu cực lớn, thả một kích, lửa đỏ đều bị bao trùm bên trong, thủy cầu đổ ấp xuống với tốc độ kinh người, hướng thẳng vào đám người kia.

Mười mấy người bị một chiêu ngã lăn xuống đất, nước tung tóe khắp người, thủy cầu này lực đạo nện xuống rất mạnh, muốn đứng lên cũng không thể.

Thủy cầu nổ một phát khiến tất cả mọi người sợ hãi.

Bọn hắn mới biết cô gái này nhìn mảnh mai, nhưng tuyệt đối không phải người dễ bị hiếp đáp.

Đường Nhược lấy một túi tinh hạch, ném ở dưới chân bọn hắn, gương mặt thản nhiên: – “Đã cho mấy người lời xin lỗi rồi, cũng đừng hùng hổ dọa người nữa, mỗi ngày ở chỗ này đánh đến đánh lui còn không bằng tiết kiệm chút dị năng ra ngoài đánh zombie còn hơn.”

Phan Hiểu Huyên thu súng i-ông, hướng đến đối phương cười xùy~~ một tiếng: -“Đúng vậy a, nếu như mấy người rãnh rỗi như vậy còn không bằng đi bên ngoài tăng thực lực của mình, ở trên người bình thường tìm cảm giác tồn tại thì được cái gì.”

– “Đi thôi.” Đường Nhược nói.

– “Tốt.”

Bốn người chuẩn bị rời khỏi đây. Giờ khắc này, bất chợt một đạo băng tinh bay thẳng đến, bắn thẳng vào gáy của Đường Nhược.

Bốn người khác đều nhìn thấy băng tinh này, nhưng tốc độ nó cực nhanh, muốn nói coi chừng, cũng không kịp!

Ngay lập tức, trước mặt Đường Nhược xuất hiện thủy cầu, băng tinh kia bị thủy cầu bao phủ lấy, tốc độ yếu dần, cuối cùng lúc thủy cầu thu nhỏ dần dần, băng tinh cũng bị ngừng hẳn rồi rơi xuống mặt đất.

Đến lúc này, vừa tiếp xúc với chiêu thức đến quá mức đột ngột, mọi người đều ngây ngốc mồ hôi lạnh chảy ròng, nói không ra lời.

Chỉ trong một chiêu, chấn nhiếp toàn trường!

Đôi đồng tử màu đen của Đường Nhược nhìn chăm chú đối phương, trong ánh mắt ẩn chứa bá đạo cùng điên cuồng: – “Là muốn khiêu chiến à?”