Tận Thế Song Sủng

Chương 313: Quần ma loạn vũ




Edit: Nayuki Beta: Sakura Cái “chiến dịch” này đánh từ trưa đến hai giờ chiều.

Rất nhiều người không hiểu vì sao trận chiến này bắt đầu, rồi còn… người thì không hiểu được sao lại xông vào đánh nhau.

Nhưng mà, chẳng có vấn đề gì cả, chỉ cần biết ai là đồng đội, ai là đối thủ được rồi!

Ngay cả nhân viên chấp pháp của thành phố L tới giảng hòa cũng bị kéo vào đánh, đánh đánh đến dị năng cũng bay ra ngoài.

Tuy là đánh nhau, nhưng tất cả vẫn biết nặng nhẹ thế nào, trên địa bàn của người ta, không thể đánh chết người được, như vậy sẽ dẫn đến chiến tranh giữa các căn cứ.

Đến tận thế, giặc ngoại xâm đã đủ để người ta lo lắng muốn chết, còn để nội đấu nữa thì đúng là IQ chuyển thành số âm rồi!

Bạch Thất đến thành phố L trước đó cũng đã ra lệnh, không được để xảy ra tai nạn chết người ở đây.

Cho nên tất cả các đoàn trưởng cũng đã nhắn nhủ, dặn dò đầy đủ!

Quần ma loạn vũ, không điên sao sống được… đánh cực kỳ ngoạn mục.

Đánh qua đánh lại, cũng chỉ làm bị thương chứ không ảnh hưởng đến mạng người.

Luận bàn tỷ thí cũng sẽ giúp mình tăng lên thực lực.

Tất nhiên cũng có người ở thành phố L rút về cơ quan tìm lãnh đạo báo cáo.

Hiện tại trong cơ quan cũng đang họp.

Giữa hội nghị đang hừng hực khí thế, mọi người bàn bạc xem đường nào tối ưu nhất, thì binh lính ở ngoài nhỏ giọng báo cáo: dị năng giả thành phố A và thành phố L đang đánh nhau!

Thị trưởng Ôn ngồi ở vị trí chính nhíu mắt nhìn Bạch Thất, đứng dậy hỏi nhỏ binh sĩ: “Tình trạng tổn thất như thế nào?”

Ấn tượng của ông ta với Bạch Ngạn rất tốt, nhưng không biết anh có cố ý mang người tới thành phố L quấy rối hay không.

Nhưng nếu thật sự thành phố A muốn dùng cách này chiếm thành phố L thì ông ta cũng sẽ không khách khí hay ra tay dè chừng!

Người binh lính kia báo: “Ngược lại không có ai tử vong, dị năng giả thành phố A khống chế dị năng rất tốt, không đánh đến chỗ hiểm của bên ta đâu ạ.”

“Loại chuyện nhỏ nhặt như thế này.” Thị trưởng Ôn nói: “Chỉ là luận bàn mà thôi, vậy thì kệ bọn họ đi, nếu không có thương vong thì thôi.”

Bình thường căn cứ đánh nhau, không có thương vong cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, luận bàn ấy à, tối đa mấy chục người của một đoàn đội nào đó đánh cả ngày là cùng.

“Không, không phải đâu ạ, cái này…” Binh sĩ bắt đầu lắp bắp, cảm giác mình là một người dân thành phố L, chính mình nói ra lời này cũng vô cùng xấu hổ, “Căn cứ chúng ta tham gia hơn một vạn dị năng giả cơ…nhưng mà là…”

Thị trưởng Ôn đã hiểu vấn đề: “Vậy là hơn một vạn dị năng giả của chúng ta đánh với 3500 dị năng giả của người ta.”

Binh sĩ muốn khóc tới nơi: “Đối phương tham dự không tới 3000 người…” Hơn nữa còn đánh cho chúng ta thất bại thảm hại cơ!

“Đồ ăn hại.” Thị trưởng Ôn nổi giận, “Bình thường nhận mấy cái nhiệm vụ cũng lười biếng như vậy được lên làm lãnh đạo, bây giờ mới biết bản thân mình đánh không lại người ta…” Ông ta hướng về binh sĩ phất tay, “Mặc kệ bọn họ đi, chỉ cần không xảy ra tai nạn chết người, cứ để dị năng giả thành phố A cho đám dị năng giả chúng ta biết mùi đau khổ, cho bọn chúng mở mắt ra khỏi phải làm ếch ngồi đáy giếng mãi.”

Nếu không cứ tiếp tục như vậy, dị năng giả căn cứ thành phố L sau này trong bốn căn cứ lớn sẽ yếu nhất, bản thân ông ta là thị trưởng đến lúc đấy còn mặt mũi nào mà sống nữa!

Đến thị trưởng cũng ra lệnh như vậy rồi thì mấy người thi hành lệnh còn nói được cái gì, cũng đành gật đầu chấp hành chứ sao giờ.

Đã được căn chứ “cho phép” thì chiến dịch này lại tiếp tục đánh từ hai giờ chiều đến hơn ba giờ nữa.

Dị năng giả thành phố A không tới 3000 mà đánh với hơn một vạn dân số của thành phố L ở khu địa phủ.

“Đóng, đóng đóng lại, hệ Thổ đâu, chặn cái cửa này lại nhanh!”

“Đúng đúng, đóng lại, đừng để bọn họ phát điên, làm cho bọn họ biết phải đãi khách như nào nào!”

“Sau này không bao giờ tới thành phố L làm nhiệm vụ cái quỷ gì nữa!”

Tiếp theo, dị năng giả thành phố A không hề ngại ngần chặn lại cửa vào địa phủ!

“Ha ha ha ha, đánh thắng rồi!”

“Sướng quá đi! Chôn sống bọn họ hết đi nào!”

“Đúng đúng, bắt bọn họ ở địa phủ uống canh mạnh bà rồi đầu thai đi thôi.”

Trong lòng dị năng giả thành phố A cực kỳ thoải mái dễ chịu, rõ ràng bên mình không tới 3000 người, còn một số người chưa kịp tới, lại đánh nhiều người như vậy ở địa phủ này!

Mỗi dị năng giả thành phố L sắc mặt đều tái nhợt.

Nhiều người như vậy mà đánh không nổi 3000 người sao?!

Nhưng mà sự thật đã bày sẵn trước mắt rồi!

Không còn cách nào khác, cũng đến bước đường cùng rồi!

Chính mình đánh bọn biến thái này không lại!

Ngay đám dân nghèo ở Địa phủ này cũng trốn trong thùng hàng của mình ngó ra ngoài, trợn mắt há mồm nhìn trân trối.

Kỳ tích nha!

Không phải kỳ tích, phải gọi là thần tích mới đúng!

Cái bọn người giễu võ dương oai với mình, chỉ biết hô đánh kêu giết, những dị năng giả của thành phố L từng người từng người đều bị nhốt ở trong này này!

Để coi sau này bọn họ còn dám ngang ngược trước mặt mình nữa không.

Trong lòng thoải mái!

Bây giờ thật sự muốn đi ra cười vào mặt mấy dị năng giả này.

Ngày mai sẽ đưa đồ cho mấy cô bé thành phố A!

Nếu như không phải các cô, bọn họ sao có thể nhìn thấy đám dị năng giả chuyên chỉ tay năm ngón này ngã xuống đáy vực đây.

Những người chấp pháp của thành phố L vừa tới, thấy cảnh này đúng là dở khóc dở cười.

Dị năng giả thành phố L chiếm ưu thế về số người ở trong địa phủ, bởi vậy họ nói được cái gì đây.

Bình thường người một nhà đánh nhau đánh đến sướng, vừa gặp phải mấy dị năng giả từ nơi khác đến chả khác gì xe bị tuột xích!

Đúng là mất mặt!

Mấy người chấp pháp nghĩ lại cũng xấu hổ gần chết, đến mặt cũng không dám ngẩng lên, chỉ mong quay về không cần phải nhìn đến cái cảnh này cho xong!

Nhìn thấy nhân viên chấp pháp tới, dị năng giả thành phố A lập tức cáo trạng trước.

“Trưởng sĩ quan, không phải chúng tôi khơi mào vụ này đâu, tại bọn họ không phân biệt trái phải, mắt chó nhìn người thấp thôi,”

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi không đánh chết họ, chúng tôi tuân thủ đúng quy định của căn cứ mà.”

“Đây này, đây này, không có ai bị thương đâu.”

Được rồi, mấy nhân viên chấp pháp cũng nghĩ như vậy, không có ai bị thương, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở không truy cứu thôi, nhưng lỡ đi ngang qua sân khấu cũng phải hỏi thăm xem vì sao đánh đến như vậy chứ.

“Tại sao lại đánh nhau?”

“Tôi bị tiểu Hồ kéo vào đánh đó.”

“Tôi được anh Bằng gọi đến hỗ trợ à.”

“Đúng rồi, sao lại đánh nhau nhỉ, mặc kệ, đánh vui vẻ là được rồi.”

“Cũng chỉ là rèn giũa dị năng với nhau thôi mà.”

Mọi người ai cũng đều nhất trí, không biết nha!

Nhân viên chấp pháp: “…”

Choáng nha, các người đánh nhau vui vẻ đến mức ấy, đánh kịch liệt như thế này, vậy mà đánh vì cái gì cũng không biết à!!!

Đường Nhược thấy mấy nhân viên chấp pháp hỏi mọi người nguyên nhân xảy ra. Đối với cô mà nói, việc này cũng coi như vì cô mà nên, không thể trốn tránh trách nhiệm, cô cũng không nghĩ gì cả liền kể lại chuyện của mình đầy đủ rõ ràng ra.

Bên này nhân chứng cũng nhiều, còn có cả ông chủ Phùng ở thành phố L nữa mà.

Ông chủ Phùng khéo miệng nói đó là sự thật, không cần phải tra từ điển đâu.