Tận Thế Song Sủng

Chương 317: Nghỉ đêm ở nhà máy gốm sứ




Edit: Nayuki Beta: Sakura Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên làm trưởng quan chấp hành ngày hôm trước đã nghiên cứu bản đồ đường đi, chọn lối vắng vẻ, nếu như gặp được đường không tốt có vật cản thì cũng không vòng lại mà điều xe bọc thép lên mở đường.

Đường thẳng mãi mãi là đường ngắn nhất!

Hiện tại Việt quốc đã trở thành phế tích trong mắt mọi người, phòng ốc không còn ở được nữa, tất cả chỉ coi xem mình chọn đường đi thế nào mà thôi.

Nghỉ trưa vẫn còn ở ngoại thành.

Đến giữa trưa, sau khi ra khỏi căn cứ khoảng 20km, tốc độ đoàn xe đã dần chậm lại.

Zombie vây quanh dần, không còn dùng đơn vị mười, trăm để mà đếm nữa, chỉ có thể dùng “ngàn” để thể hiện số lượng, dù đã cố giảm bớt.

Bởi vậy, tốc độ tự nhiên giảm mạnh, đôi khi, mất một tiếng mới đi được 1000m mà thôi, so với việc bị ngăn đường còn khó giải quyết hơn.

Có lẽ mai tình trạng giao thông còn khó xử lý hơn nữa.

Như vậy, cả ngày hôm nay mới chỉ đi được có 25 km.

Căn cứ vào việc đảm bảo an toàn, mỗi căn cứ đều thành lập cách xa nội thành.

Trước tận thế một đoạn đường thế này chỉ đi hết mấy tiếng, nhưng sau tận thế, phải đi hết mấy ngày mới tới.

Cũng không phải không thể vào sâu hơn, mà là càng vào sâu sẽ càng nhiều Zombie, đêm xuống, tình hành càng bất lợi, Bạch Thất không muốn mạo hiểm như thế.

Tối ngày thứ tư tới, Bạch Thất ra lệnh tất cả vào khu nhà xưởng bên cạnh nghỉ ngơi.

Đây là một xưởng gốm sứ, trước đó cũng đã có người cướp bóc qua rồi, nhưng mà những thứ này sau tận thế không nhất thiết phải có, trong siêu thị bát inox rất nhiều, nên không có ai tới đây trắng trợn lấy hết, ngoại trừ một số nhỏ đồ sứ vỡ trên đất, phần lớn đều còn nguyên vẹn cả.

Những thứ trong viện bảo tàng bọn họ còn không có hứng, nói gì mấy cái đồ gốm sứ này.

Mọi người đều không hề ngắm đồ sứ miếng nào, đi vào xong chỉ tập trung xem xung quanh có Zombie không.

Tận thế đã được sáu tháng, chỉ cần cửa lớn mở ra, đều có Zombie lê lết đi vào, còn có cả những công nhân trước đây bị lây nhiễm biến thành Zombie nữa.

Bởi vậy tất cả Zombie ở đây cũng không hề ít.

Nhóm dị năng giả phối hợp với nhau mất hơn một tiếng mới dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài nhà xưởng.

Cả ngày mệt nhọc, xong xuôi mọi người đều ngồi bệt trên đất hoặc né sang bên cạnh thư giãn gân cốt.

Đội ngũ đều đã phân công rõ, sau khi đánh xong, dị năng giả tốc độ đi đào tinh hạch, dị năng giả hệ Mộc tự giác di chuyển xác Zombie đi đốt.

Tất cả mọi người đều phối hợp cực kỳ ăn ý.

Còn đoàn đội của thành phố L vẫn cãi nhau, rõ ràng còn chưa hòa hợp cho lắm. Dị năng giả thành phố A lại làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt.

Chỉ có một số ít dị năng giả thành phố L mới ra ngoài làm nhiệm vụ, nên việc qua đêm ở ngoài, ngoài việc sợ hãi khi nghe thấy tiếng Zombie lại có thêm cảm giác mới mẻ lẫn lộn phức tạp.

Dị năng giả thành phố A đều là cao thủ giết Zombie, họ không khác gì anh hùng đại hiệp, trước đó thủy triều Zombie tới, thành phố A đã áp dụng cách thu mua tinh hạch, áp dụng chính sách xung quanh thành thị làm cho rất nhiều dị năng giả gia tăng thực lực, sau khi có kinh nghiệm vượt qua thủy triều Zombie, thực lực lại càng mạnh hơn nữa.

Bạch Thất đưa bọn họ đi thẳng từ thành phố A tới thành phố L, sau khi thiệt hại một số người làm cho bọn họ càng thêm cảnh giác, hơn nữa hôm trước sau khi lấy ít địch nhiều giành được thắng lợi, bọn họ cảm giác mình đã trở nên lão luyện,thuận tiện ngồi đó mà nảy sinh suy nghĩ, Tiểu Bạch giảng giải cho bọn họ một số thứ cần phải chú ý và yêu cầu cần thiết khi gác đêm.

Mỗi lượt gác đêm đều cần bố trí cẩn thận, mọi người chia ra nhóm đốt lửa rót nước, chuẩn bị bữa tối.

Toàn bộ nhà xưởng có diện tích khoảng 5000 mét vuông, nghe thì rất lớn, nhưng nhiều người như vậy, mỗi người một lều tất nhiên không đủ, nên phải phân bố người lên trên lầu.

Đoàn đội Tùy Tiện nghỉ ở một văn phòng trên lầu hai.

Văn phòng này thuộc loại lớn, khoảng 100 mét vuông.

Sửa soạn chỗ ngồi bên cạnh ổn thỏa, bọn họ cũng xuống dưới bắt đầu làm bữa tối.

Cả ngày ở trong xe cảm giác cũng không thoải mái, cho dù đã mấy tháng như vậy cũng quen rồi, nhưng xương khớp cứng ngắc vẫn nhắc mọi người về sự không thoải mái, nên yên ổn xong ai cũng hoạt động tay chân cho giãn gân cốt.

Trong không gian của Đường Nhược còn có vài thiết bị thể dục, đều lấy ra để cho mọi người tập khoảng nửa tiếng.

Trời không còn sáng nữa, đêm tới, thế giới này quay về với yên tĩnh và ồn ào.

Yên tĩnh là con người, bọn họ đã sớm đi trốn vào nơi ở của mình, còn ồn ào là đám côn trùng và Zombie, đêm vừa xuống, chúng càng hoạt động sôi nổi.

“Đêm nay sẽ có Zombie cấp ba sao?” Hồ Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trước khi đi tới thành phố L vì không đi cửa nào có nhiều người ở nên không gặp Zombie cấp ba, nhưng bây giờ đã vào nội thành, gặp cấp ba là không thể tránh khỏi.

Có rất nhiều thứ, cho dù bạn không muốn thì nó sẽ không tới.

Anh ta vừa nói vậy, mọi người ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Bên ngoài Zombie hít hít nghe rất rõ ràng, thỉnh thoảng còn át cả tiếng người nói chuyện và tiếng nồi niêu xong chảo ở dưới.

“Không biết.” Bạch Thất liếc về sau, quay lại, anh luôn trả lời dứt khoát như thế, “Có lẽ là không có, nơi này còn cách nội thành tới 20 km.”

Cách nội thành 20 km, khoảng cách đến mục tiêu còn có 12 km…

Nhưng dù chỉ 12 km, sẽ phát sinh chuyện gì, cũng không ai có thể đoán được.

Càng nhiều Zombie, càng nhiều chướng ngại vật…

Bọn họ đã được chứng kiến mức độ tàn phá của thủy triều Zombie.

Đường Nhược nói: “Cho dù là Zombie cấp ba tới, chúng ta vẫn có thể thắng được, chúng ta cứ thẳng đường mà tới.”

“Đúng vậy.” Bạch Thất đồng ý với cô.

Đường Nhược nhìn Bạch Thất, cười cười, rồi lại cúi xuống nấu mì tiếp.

Thật ra cô cũng biết, bọn Hồ Hạo Thiên lo lắng không phải là có Zombie cấp ba tới, mà là số lượng có bao nhiêu, dù sao mỗi lần xuất hiện Zombie cấp ba, đồng nghĩa với số lượng người bị thương càng nhiều.

Ăn xong bữa tối, Hồ Hạo Thiên theo thường lệ chuẩn bị xuống lầu lĩnh xướng.

Lúc này, Bạch Thất gọi anh ta: “Chúng ta cùng đi chứ.”

Hồ Hạo Thiên giật mình: “Sao vậy?”

Bạch Thất bảo: “Hôm nay có thể là lần cuối cùng ca hát của rất nhiều người.”

Hồ Hạo Thiên chợt hiểu.

Anh ta hiểu, những người khác cũng đều hiểu.

Mỗi lần ra ngoài, nhóm dị năng giả đều như buộc mạng sống của mình trên thắt lưng.

Không chỉ là lần ca hát cuối cùng của nhóm dị năng giả dưới lầu, ngay cả bọn họ cũng không biết mạng sống của mình có thể bảo đảm được đến lúc nào.

Nhưng mà, nếu như cứ lùi lại không có ai xung phong ra tiền tuyến, vậy thì con đường xây dựng đất nước mãi mãi không có.

Bọn họ không vĩ đại quá mức cũng không xem cái chết nặng như núi Thái Sơn, nhưng nghĩ đến những ngày tốt lành ở phía trước đều cảm thấy bức thiết!