Tận Thế Song Sủng

Chương 319: Đêm tử vong




Edit: Nayuki Beta: Sakura Ngay lập tức, tất cả mọi người đứng dậy đề phòng.

“Đúng là không thể tránh khỏi.” Phan Đại Vĩ thở dài.

“Có bao nhiêu?” Bạch Thất kéo Đường Nhược xuống dưới lầu.

“Trong phạm vi 500m có 12 con.”

Sau đó, từ cửa ra vào nghe thấy tiếng súng nổ.

Hiện tại bên ngoài tiếng súng rất bình thường, nhưng bất thường chính là tiếng súng liên tục không ngừng nghỉ.

Bên dưới Hồ Hạo Thiên cùng thủ vệ đứng dậy ngay lập tức, toàn thân căng cứng, nghiêm túc tập trung.

Trải qua muôn vàn thử thách gọt giũa của đám Zombie, bọn họ tự nhiên sinh ra loại trực giác cảm nhận được nguy cơ!

Bạch Thất xuống lầu ngay, người giữ cửa bên ngoài chạy vào, thực hiện động tác nghiêm, chào đúng quy tắc của quân đội, lớn tiếng: “Báo cáo cậu Bạch.” Cho dù trên người anh ta máu thịt lẫn lộn, trên đất còn vương máu cũng không hề nhúc nhích “Xuất hiện Zombie cấp ba bên ngoài, theo dị năng giả dự đoán có khoảng 10 con, hiện tại đã không cầm cự được nữa, xin được trợ giúp.”

Dị năng giả thành phố A còn đỡ, dị năng giả thành phố L nghe xong đều ớn lạnh.

Bọn họ chưa từng trải qua thủy triều Zombie, cũng chưa từng thấy Zombie cấp ba, nhưng hôm qua đã được nghe dị năng giả thành phố A kể lại, biết rõ bản thân mình mới dị năng cấp một so với Zombie cấp ba đúng là cách nhau nghiêng trời lệch đất, chả khác gì bia đỡ đạn cả.

Bạch Thất cũng chào đáp lại, bảo: “Mong cậu tiếp nhận chữa trị!”

Người lính kia nghe thấy lệnh của Bạch Thất mới đi qua chỗ dị năng giả trị liệu ngồi xuống tiếp nhận.

Sau một lúc, anh hạ lệnh: “Tổ dị năng đặc biệt xếp hàng ra ngoài trợ giúp, mười cái tên lửa, lên cao chuẩn bị phóng! Các đội trưởng dị năng giả sắp xếp nhân sự, chuẩn bị ra ngoài trợ giúp, những người khác ở lại làm hậu cần.”

Nói xong, Bạch Thất đi nhanh, mang đội dị năng giả đặc biệt ra ngoài.

Tất cả các hệ, hệ Băng, hệ Lôi, hệ Thổ, hệ Kim, hệ Phong, hệ Thủy… mỗi đội trưởng đều được bổ nhiệm tốt, bọn họ kiểm tra lại nhân số, biết rõ lần này đánh lâu dài, nên cũng chia làm hai nhóm, một nhóm chờ thay ca, một nhóm đi trợ giúp.

Đêm tối vô tận, khích lệ cho cuộc chiến tàn khốc toàn diện bắt đầu.

Tất cả dị năng giả của đội Tùy Tiện đều được đưa vào tổ hành động đặc biệt.

Bọn họ theo sau lưng Bạch Thất lao ra.

Bên ngoài rất tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy được xe giáp nặng, còn trong trụ sở… tràn ngập mùi máu tươi, rất nhiều dị năng giả đang đánh một một với Zombie, cho dù toàn thân nhuộm đỏ máu, chỉ cần còn có chút sức lực cũng giữ vững trận địa ngăn cản không cho Zombie xâm nhập.

120 dị năng giả tốc độ chạy thật nhanh ra ngoài cửa để cứu người bị thương, hấp dẫn sự chú ý của Zombie.

Rất nhanh, viện quân đằng sau cũng xếp thành hàng đi tới.

Khi tất cả người bị thương đều được cứu về, Bạch Thất cầm loa ra lệnh.

“Hệ Thủy, tạo cầu nước!”

Do Đường Nhược dẫn đầu tạo mành nước, cầu nước, rồng nước… lượng lớn đòn tấn công bắn ra.

“Hệ Băng, tất cả làm chậm chúng kéo giãn khoảng cách với Zombie.”

Hạt băng, lưỡi băng… bắn về phía đám Zombie đã bị ướt sũng làm chúng đóng băng.

Bạch Thất cũng không dừng dị năng lại, một tay cầm loa, một tay dùng dị năng, trình độ đóng băng có thể thấy rõ, nhưng Zombie quá nhiều, dị năng của anh cũng không thể đóng băng hết được.

Nhiều ngày cùng nhau như vậy Hồ Hạo Thiên phối hợp với Bạch Thất rất ăn ý, mà những vấn đề này cũng đã bàn bạc với nhau rất nhiều lần.

Anh ta thấy Bạch Thất phóng dị năng, không kịp ra lệnh, nói tiếp ngay: “Tất cả dị năng giả hệ Thổ dựng tường ở trước mặt, hệ Mộc trợ giúp xây tường.”

Phải có cốt thép thì tường mới chắc, cho dù dây leo hệ mộc không phải thép thì so với việc chỉ có bùn đất cũng làm cho tường xịn hơn nhiều.

“Hệ Kim, hệ Lôi đánh chết những Zombie không hóa băng phía sau…”

Cục diện đã được khống chế, tất cả mọi người đứng ở phía sau tường cao, Bạch Thất mới ra lệnh: “Tên lửa chuẩn bị bắn!”

Đồng thời Hồ Hạo Thiên nói: “Tất cả mọi người, một, hai, ba nằm xuống!”

Một

Hai

Ba!

Ai cũng thầm đếm, sau khi thống nhất nấp sau tường, cho dù nằm rạp trên thân người khác, hoặc miệng bị bập vào giày người ta, có khi răng va xuống đất, cũng không hó hé một tiếng.

Bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, cho dù thể diện hao tổn cũng như mây bay, cứ tạm thời cất đi đã!

“Ầm ầm ầm!”

Đạn bắn vào đám Zombie như con mắt lớn.

Mảnh đạn từ tâm văng ra xung quang như tiên nữ rải hoa, một đường tròn có bán kính rất lớn được tạo ra làm phần lớn Zombie đứng trong đấy.

Bạch Thất vừa “Một” đã nhảy từ trên cao xuống, ôm Đường Nhược vào ngực rồi nằm rạp trên đất.

Đường Nhược tạo vòng bảo vệ tinh thần lực bao phủ cả hai người.

Sau mười tiếng nổ, mọi người mới kéo nhau ngẩng đầu lên.

Bắt đầu từ đây, cũng coi như chiến tranh chính thức nổ ra.

Từ xa, Zombie lại lao tới…

Đây đúng là một đêm kinh hoàng, cũng có thể là một đêm của cái chết.

“Tên lửa, tiếp tục chuẩn bị 10 cái nữa.”

Sau lệnh của Bạch Thất, trận chiến này lại tiếp tục.

Phối hợp dị năng, phối hợp bắn tên lửa, vô số lựu đạn ném ra…

Mỗi người đều tập trung vào đám Zombie, ngay cả Đường Nhược và Bạch Thất cũng không ngoại lệ.

Đối mặt với Zombie, Bạch Thất cũng không lo lắng về Đường Nhược mấy.

Cô có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, lại có tinh thần lực, tự bảo vệ mình không vấn đề gì, cho nên khi anh đánh Zombie, cũng không phải phân tâm chú ý đến cô.

Tất cả mọi người phóng dị năng đều như cái máy.

Cũng vì thế, đúng lúc này có một hạt băng bắn mạnh về phía Đường Nhược, không ai phát hiện ra!

Nhưng bản thân Đường Nhược là dị năng giả tinh thần sao lại không phát hiện được, cô xoay người tạo thành một quả cầu nước đập hạt băng rơi xuống!

“Là ai?” Đường Nhược quay đầu nhíu mày nói: “Ai nhân cơ hội âm thầm ra tay ám sát tôi!”

Cô vừa nói xong, ai cũng đờ ra nhìn.

“Sao vậy chị Đường?”

“Có chuyện gì vậy chị?”

Ngay cả Bạch Thất cũng ngoái đầu lại, nhìn quanh một lượt rồi chau mày hỏi: “Người ở đâu dám đánh lén em?”

Cái hạt băng kia cực kỳ nhanh mạnh hiểm, cô không cần tưởng tượng, có thể khẳng định trăm phần trăm không phải vô tình phóng về phía cô, mà mục tiêu chính là là cô!

Đường Nhược nhìn lại toàn bộ dị năng giả hệ Băng một lượt, thấy không có ai nhận, mới nói: “Tôi đã nói rõ, nếu là ai đánh nhầm vui lòng đứng ra nhận, nếu bây giờ không nhận, đến lúc tôi tìm ra là ai, đừng trách tôi ra tay không nể tình!”