Tận Thế Song Sủng

Chương 324: Điền Hải tấn cấp




Đối mặt với mọi người đau khổ, khóc lóc, kể lể như thế, đương nhiên Đường Nhược tiếp nhận đúng ý kiến trọng tâm của quần chúng.

Cô ngẫm nghĩ, loại hoa quả rau củ nào có chu kỳ ngắn, hương vị không giống như vậy, sau đó nghĩ đến màu xanh lá cây, có rồi, rau hẹ đầy chất dinh dưỡng!

Rau hẹ sấy khô, trứng rán rau hẹ, rau hẹ xào thịt băm, rau hẹ sủi cảo, bánh rau hẹ…

Mỗi ngày ba bữa còn thay đổi để lừa bịp con nít.

Vì vậy, mọi người lại nghĩ đến ưu điểm của dâu tây!

Dâu tây là trái cây dùng để tráng miệng sau khi ăn xong, bây giờ đã tiến hóa thành bữa ăn chính mỗi ngày… đều rơi vào tay giặc rồi!

– “Ah, đậu xanh rau muống dâu, để cho tôi được loét khoang miệng cũng được a.”

– “Đúng vậy, tôi tình nguyện mỗi ngày dùng thuốc trắng Vân Nam, phun mười lần dưa hấu sương cũng không muốn lại ăn rau hẹ nữa đâu!”

– “Tiểu Bạch, mau tìm một ít chuyện cho nàng dâu của cậu làm, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi đều bị xông chết trước khi trở về thành phố A rồi!”

Mỗi người đều là từng chữ thấm đẫm máu và nước mắt nói với Bạch Thất những lời tâm huyết.

Nhưng tìm chuyện cho cô làm?

Lại để cho cô làm ra đa quét hình ảnh trong tâm trí những người đàn ông kia, nhìn xem ký ức về cuộc đời của bọn họ?

Bạch Thất ngang ngược liếc nhìn mọi người bên cạnh, ánh mắt chân thành đầy kiên định: – “Vẫn nên ăn rau hẹ đi!”

Mọi người: “…”

Con người có hơn phân nữa là ích kỷ đấy, quả nhiên chỉ có Bạch Ngạn vô sỉ như vậy mới đúng là vô cùng ích kỷ!

Cứ nhiều lần như thế, lộ trình vòng đi vòng lại nửa tháng, cuối cùng cũng đến được đường lớn gần nhà xưởng tấm PC.

Tại đây, tập trung tất cả các nhà máy chế tạo PC, vùng ngoại ô cách rất xa Biên Hòa, người ở thưa thớt, hai bên đường tất cả đều là nhà xưởng công nghiệp hoá cỡ lớn.

Ít người nghĩa là zombie cũng ít.

Điều này cũng có nghĩa côn trùng biến dị nhiều, có điều cũng may bọn chúng chỉ là biến dị cấp thấp, cho dù ban đêm cũng không dám tấn công một đám dị năng giả đông như thế.

Trên đường có người muốn ăn thịt nướng, bắt mấy con muỗi nướng bên trên một ngọn lửa cũng có thể cho vào miệng.

Dù sao bây giờ tất cả mọi người biến dị, khi đó ở trên tường thành nuốt cả tá sáp đều không có chuyện gì, huống chi chỉ là côn trùng?!

Theo thứ tự từ nhà xưởng đầu tiên bên ngoài ra tay thu thập tấm PC.

Sau khi mọi người chuẩn bị vũ trang đầy đủ, tiến vào gian đầu tiên trong nhà xưởng, càn quét bốn phía, zombie bên trong cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Đêm nay, lấy chỗ này vượt qua hai đêm. Chỉ vì bên trong nhà xưởng ở quanh đây đều có tấm PC, muốn thu hết toàn bộ cần một ít thời gian.

Zombie không nhiều lắm, cũng không cần dị năng giả không gian dốc sức liều mạng chạy trốn. Cho dù buổi tối, zombie cũng giống như ban ngày không quá nhiều.

Hình ảnh khoa nhi nhỏ như vậy hoàn toàn không đủ khiến mọi người thất kinh, nhiều zombie như vậy chỉ đủ mọi người luyện tập mà thôi.

Điền Hải đứng trong đám người trực đêm, sau khi giết vài chục con Zombie, cậu cảm nhận năng lượng đang chạy khắp toàn thân cậu, đã có kinh nghiệm tấn cấp, tự nhiên cậu biết rõ cậu sắp được lên cấp rồi. Vì vậy cậu nói với Lưu Binh bên cạnh: – “Anh Lưu, đi ra ngoài kéo cho em một đàn zombie đến đây.”

Hôm nay trực đêm cũng là một hình thức thả lỏng tinh thần, lời của bọn hắn thật không biết khiêm tốn, nhưng thật sự hôm nay zombie bên ngoài cũng không đủ làm đích ngắm cho nhân viên trực đêm.

Lưu Binh quay đầu nhìn cậu, nghi ngờ hỏi: – “Sao thế, cần một đàn Zombie?”

Luồng khí lưu trong thân thể của Điền Hải bắt đầu khởi động, chỉ đứng cũng cảm giác dị năng đang muốn bạo thể xông ra ngoài: – “Em muốn tấn cấp rồi.”

Cái này đúng rồi, Lưu Binh vẫn còn trong kinh hãi, không kịp nói gì trực tiếp kéo Điền Hải chạy ra ngoài.

Kéo đến cách cửa công hơn trăm mét, đứng ở đường cái, Lưu Binh nói một câu: -“Nhóc ở chỗ này chờ.” Sau đó giống như gió chạy đi.

Người phía sau nhìn thấy bọn họ chạy rất nhanh, nhao nhao kỳ quái, Phan Hiểu Huyên đi ra xem thấy bọn họ vội vàng chạy đi cũng ngạc nhiên, hỏi Đường Nhược vừa đi ra: – “Bọn họ sao thế?”

Đường Nhược phóng thích tinh thần lực cảm nhận một thoáng, nói: – “A Hải muốn tấn cấp rồi.” Nói xong, quay người một mình lên lầu, trong văn phòng chuẩn bị nước cho Điền Hải để cho cậu tấn cấp.

Cậu em trai yên lặng nỗ lực, hôm nay sắp tấn cấp rồi, thân là chị cũng rất tự hào đấy.

Một thành viên trong đoàn đội lên cấp, lực lượng sẽ tăng thêm một phần.

Bạch Thất nhìn thoáng theo hướng Điền Hải, ngược lại cũng không lo lắng gì, quay người cũng theo đuôi Đường Nhược lên lầu.

Không gian của cô cần phải giữ bí mật, yểm hộ cho cô nên luôn phải có người bên cạnh cô rồi.

Bên này, Điền Hải trông thấy Phan Hiểu Huyên đi đến gần mình, lại nhìn thấy bên kia Lưu Binh kéo một đàn zombie, cũng khoảng mấy trăm con, ngay lập tức cậu quay sang Phan Hiểu Huyên kêu lên: – “Chị Phan, chị không được qua đây, rất nguy hiểm!”

Nghe cậu nói thế, Phan Hiểu Huyên dừng bước chân.

Thoáng chốc, Lưu Binh đã kéo một đàn zombie đến: – “Nhanh nhanh nhanh… Nếu nhóc không làm được thì chết anh rồi!”

Điền Hải giơ hai tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện lôi quang, dần dần trở nên mãnh liệt, ngay sau đó tách ra thành ngàn vạn tia chớp sáng rực.

Tia chớp lập lòe giống như bầu trời đầy sao, sét đánh giữa trời, chiếu rọi một vùng xung quanh, một quả cầu ánh sáng vô cùng lớn hình thành, sương mù dầy đặc vô hạn chấn đông một con đường, sau đó một đường lao thẳng đến.

Rắc!

Lôi quang khí thế như thủy triều dâng.

Mấy trăm con zombie bị tia chớp xanh tím giật ngã trái ngã phải, sau đó thẳng tắp ngã xuống chết ngay tại chỗ, phơi thây vấp cả chân.

Lưu Binh đứng bên cạnh Điền Hải nhìn thấy cảnh này ngây ngốc cả người: – “A Hải, nhóc thật lợi hại nha.”

Ánh trăng nhàn nhạt phản chiếu trên người Điền Hải, dưới ánh trăng thấy rõ trên người cậu đều là chất dính giống như lòng trắng trứng gà.

Phan Hiểu Huyên ở bên cạnh nhìn cậu, trong lòng kinh hoàng không kém: – “Đúng vậy, dị năng thật sự vừa soái (đẹp trai) vừa cường đại.”

Hai người đều nhiệt huyết sôi trào, đều là người trẻ tuổi, ai lại không có nhiệt huyết?

Dị năng không có tính công kích như hai người luôn đặc biệt hâm mộ người có dị năng công kích cường đại thế này.

Có ai không muốn bản thân chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể phóng thích dị năng hoa mỹ chém giết zombie cùng côn trùng biến dị đây.

Hai người nói vừa hết lời, Điền Hải thoáng hao tổn hết dị năng, hai chân nhũn ra, muốn ngã lăn xuống đất.

Lưu Binh vẫn còn đắm chìm trong đòn tấn công vừa rồi, Phan Hiểu Huyên nhanh tay lẹ mắt, lập tức đỡ cậu.

Ban đêm không khí oi bức, Phan Hiểu Huyên chỉ mặc chiếc áo sơ mi T-shirt cùng quần thể thao mà thôi, Điền Hải thoáng ngã thẳng vào người cô.

Thân thể của cô kề sát sau lưng Điền Hải, đường cong phập phồng, xúc cảm mềm mại, chỉ một thoáng hơi ấm trên da thịt xuyên qua lớp quần áo tiếp xúc nhẹ nhàng, Điền Hải cảm thấy giống như bị điện giật, ngay lập tức tránh đi… chỉ là cả người không có khí lực, thoáng chốc lại bổ nhào ra phía trước.

Rầm một tiếng, cậu ngã trên mặt đất, cái cằm tiếp xúc với mặt đất lập tức chảy máu.

Phan Hiểu Huyên: “…”

Đây là sao, trên người mình có kim đâm sao? Làm sao vừa đỡ, cậu ấy còn nhảy dựng lên?

Lúc Lưu Binh đỡ Điền Hải dậy, không chỉ cái cằm ngay cả máu mũi cũng chảy ra.

Anh càng thêm lo lắng: – “A Hải, đến cùng nhóc bị làm sao vậy? Lúc tấn cấp, còn bị phát hỏa thế này nữa sao? Chảy cả máu mũi rồi! Có cần ăn mấy hộp cao quy linh không?!”

Điền Hải: “…”

Cậu chỉ là phản xạ có điều kiện một thoáng thôi mà.

Ở cách đó không xa, Dương Lê trông thấy hình ảnh này, vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Cô nhìn gương mặt mờ mịt của Phan Hiểu Huyên và sự xấu hổ của Điền Hải trong đêm tối cũng có thể nhìn ra, thoáng nở nụ cười.

Xem ra lại thêm một niềm vui lớn nữa rồi.