Tận Thế Song Sủng

Chương 334: Gương đã vỡ không bao giờ lành lại được




Edit: Sakura Cảm khái xong thì đã chạy tới cửa đại viện.

Tiền tướng đã ngồi vào xe rời đi còn chủ tịch Nguyên ở luôn trongđại viện, vừa nói xong thì cũng rời đi.

Hiện giờ đi ra cửa đều là thế hệ trẻ tuổi tương lai như Bạch Thất.

Thời gian vẫn còn sớm, ánh mặt trời ấm áp, Vệ Lam ngẩng đầu lên nhưng đôi mắt lại nhìn Tô Vũ Vi và Chu Thụ Quang.

Hai người đứng ở cách đó không xa, Chu Thụ Quang thấy Tô Vũ Vi đứng ở đại viện chờ chính mình, mày nhăn lại, đi qua đi: “Sao em lại đến đây?”

Tô Vũ Vi do dự trong chốc lát, mím môi, sau đó thấp giọng ở bên tai Chu Thụ Quang nói một câu cái gì, rồi thấy hai mắt Chu Thụ Quang hơi hơi tỏa sáng ôm lấy ả: “Nếu như vậy thì càng không nên lại đây, chúng ta lái xe trở về.”

Tô Vũ Vi khẽ gật đầu, bớt thời giờ liếc mắt nhìn Tào Mẫn một cái.

Vừa lúc đối diện với ánh mắt của tiến sĩ Tào.

Hai người nhìn nhau sau đó Tô Vũ Vi cười cười, sau đó ngẩng cao đầu rời đi.

Ý của nụ cười này là: Ngày ấy sỉ nhục, đến nay chưa quên!

Tiến sĩ Tào chỉ liếc mắt một cái rồi rời đi không hề nhìn ả nữa.

Bộ dạng thong dong tùy ý, mà lại làm như không thấy khiến Tô Vũ Vi sửng sốt. Bởi vì không thấy bất luận cái gì mất mát, phẫn nộ cùng cảm thấy thẹn trên người Tào Mẫn.

Cô ấy đã buông tay mà mình lại còn nhớ canh cánh trong lòng……

Loại cảm giác này, thiệt tình không tốt, giống như nắm tay đánh vào bông!

Rồi sau đó, Tô Vũ Vi lại thấy Vệ Lam phía sau Tào Mẫn cách đó không xa.

Người đàn ông này khiến mình mất hết tất cả hiện giờ nhìn sắc mặt của anh ta thì cảm thấy anh sống khá thảm bại.

Có câu nói: Biết anh sống không tốt thì tôi cũng an tâm.

Giờ phút này Tô Vũ Vi đã cảm thấy mình làm điều thừa.

Ở ngoài cửa quá nhiều người, Vệ Lam đi ra thì Tô Vũ Vi lại thấy Hồ Hạo Thiên cùng ra với Bạch Thất.

Bạch Thất cúi đầu, vừa đi vừa nói với tiến sĩ Lâm, ánh mặt trời chiếu trên mặt anh nhìn vô cùng sáng sói.

Giống như hàng xa xỉ giới hạn trước mạt thế, anh vô cùng đẹp trai khiến người khác điên đảo, khó có thể giải thoát.

Trong lòng Tô Vũ Vi rùng mình, gục đầu xuống, nghiêng người đi.

Cho dù ở tiệc đính hôn của Chu Thụ Quang đã bị người nọ nhìn hết trò hề của mình, giờ phút này cũng không muốn bị anh thấy vẻ thảm hại của mình.

Đến chỗ này, cô chỉ nghĩ ra oai trước mặt Tào Mẫn mà thôi chứ không muốn thấy người này.

Bạch Thất bước chân trầm ổn, ba người từ cửa đi ra tiến sĩ Lâm cũng không có dừng miệng lại: “Tôi đã chọn xong quà cưới cho cậu rồi, hiện giờ căn cứ đã có máy truyền tin, tôi đã lấy hai cái, đến lúc đó tặng cho cậu và Tiểu Đường, sẽ không keo kiệt đi?”

Bạch Thất mỉm cười: “Không đâu.”

Hồ Hạo Thiên nói theo: “Tiến sĩ, máy truyền tin thông hành khoảng cách có xa lắm không?”

“Ở ảnh hưởng chất lượng không khí, ước chừng hơn 100 km đi……”

“Khi nào sẽ đẩy ra thị trường, người trong căn cứ đều có thể sử dụng?”

“Nhân viên không đủ, muốn đại trà thì phải có thời gian.”

“Tiến sĩ Lâm, ông không thể chỉ đưa cho mỗi tiểu Bạch vậy, còn có cả gia đình chúng ta đâu……”

Ba người không màng người khác ánh mắt, một đường đàm luận mà đi, càng lúc càng xa.

Những người ở ngoài cửa nhìn ba người đi xa bóng dáng, đều là biểu tình không đồng nhất, hoặc tò mò hoặc kinh ngạc hoặc đạm nhiên……

Đủ loại tâm tính, đủ loại hiển lộ.

Bên này Chu Thụ Quang chờ xe cũng đã tới, đại gia thấy đã không có việc gì, liền từng người rời đi.

Tào Mẫn dẫn theo túi công sở về phòng thí nghiệm thì thấy Cố Úc Trạch.

“Tôi vừa làm xong nhiệm vụ vội đến gặp bạn cũ, thế mà không chào đón.” Hai tay Cố Úc Trạch đút túi quần, dựa vào cạnh cửa cũng không định đi tới.

Tào Mẫn chậm rãi đến gần, ấn khóa vân tay, mở cửa xong mới nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Chu Thụ Quang dựa vào thuần tinh của cô để đánh thắng Vệ Lam?” Cố Úc Trạch theo vào trong biệt thự.

Ở tinh luyện tinh hạch phương diện, bọn họ vẫn luôn xưng là “Thuần tinh”

“Không phải nói đánh cái ngang tay sao?” Tào Mẫn cười, đi vào ném túi xách xuống.

“Như vậy không phải đủ rồi sao?”

Tào Mẫn đi đến trước bàn đổ chén nước, uống lên mấy ngụm xong mới giương mắt xem hắn: “Nói đi, mang theo tin tức gì tới để đổi thuần tinh.”

Như vậy mua bán, hai bên đều không xa lạ.

Không mặn không nhạt kéo xuống đi, càng không có việc gì quan trọng.

Cố Úc Trạch cũng không hề quanh co lòng vòng, trực tiếp cười nói: “Cô có một cái minh hữu, có lẽ có thể lợi dụng một chút.”

“Minh hữu?”

“Chủ tịch Nguyên muốn cho Đường Nhược biến mất……”

Lời này vừa nói ra, Tào Mẫn nháy mắt sửng sốt, hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: “Sao anh biết?”

“Nhiệm vụ trước có người ra tay đinh lấy tính mạng cô ấy, vừa lúc bị tôi thấy, lúc sau sao…… Tôi đều có tôi phương pháp biết chân tướng chuyện này.” Cố Úc Trạch tự tin mở miệng, có thể bị hắn chú ý sao có thể bị người lừa dối quá quan.

Tào Mẫn nhắm hờ mắt: “Anh đã biết ai là chủ mưu, sao Bạch Ngạn lại không biết?”

Cố Úc Trạch giơ tay lên, mười ngón chồng lên nhau, khóe miệng cười như không cười mà ngoéo một cái: “Lần này, anh ta thua ở thời gian……”

“Manh mối còn chưa sờ rõ ràng đã bị đoạn rớt, đại khái anh ta phải trả giá khá lớn mới có thể biết chân tướng……” Cố Úc Trạch tiếc hận nói, ngẩng đầu cười, “Trong lúc anh ta điều tra chân tướng thì giao cho cô không phải vừa đúnglúc?”

Tào Mẫn nhìn hắn, ánh mắt không nháy, như suy tư gì: “Tình yêu của anh không thắng nổi một cái thuần tinh, có thể bán đứng cô ấy?” Giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, cô lại nói, “Tình yêu của anh quá rẻ mạt.”

Nói xong, trực tiếp đi đến tới một cái tủ, cầm một ống thủy tinh rồi đi tới chỗ hắn.

Cố Úc Trạch bị cô nói cho, tức khắc nghẹn lời.

Thuần tinh cùng với thiếu nữ ở trên tường thành kinh hồng thoáng quá …… Cái nào nặng cái nào nhẹ?

Thực lực cùng với tình yêu?

Lúc cầm ống thủy tinh kia thì Cố Úc Trạch cườicười, ngữ điệu nhợt nhạt: “Từ đầu tới đuôi, đều tôi một người một bên tình nguyện cũng rất khó chịu, kỳ thật tiến sĩ Tào phải biết suy nghĩ của tôi, như cô làm Chu Thụ Quang đối đầu với Vệ Lam, không phải sao?”

“Không phải, tôi đã nói qua, chúng ta không giống nhau.” Tào Mẫn bình tĩnh nhìn không ra một chút manh mối: “Đồ vật ném đi có lẽ còn có thể tìm trở về, nhưng hỏng rồi thì vô luận như thế nào, chỗ hỏng đều không thể chữa trị. Cho nên, tôi tình nguyện không có cũng không cần đồ vật hỏng.”