Tận Thế Tái Sinh Hi Vọng Cuối Cùng

Chương 128: Địa Lợi Nhân Hòa






Tiếng vỗ tay của Người kể chuyện vang lên, hắn tán thưởng : "Ngươi suy đoán rất chính xác.

Ngươi rất có tố chất trở thành một vị tướng tài"
Hắn chỉ về phía một cái ghế rồi cười nói: "Tiếp theo đến lượt ta, ngươi cũng không thể chiếm sân khẩu của ta được đúng không ?"
Người phụ nữ gật đầu, trong lúc quay đầu về chỗ ngồi ánh mắt của bà hơi nhìn về phía Tô Vũ một chút để xem phản ứng của hắn.

Nhưng để bà thất vọng là Tô Vũ lúc này đã quay mặt lại nói chuyện với Duke, hai người họ đang thì thầm điều gì đó với nhau.
Tô Vũ quay qua hỏi Duke: "Ngươi nghĩ nếu ta mời bà ta thay cho Elena trong thời gian tới"
Duke ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời: "Cô ta quả là một người rất có tài năng, nhưng chúng ta nên điều tra thêm về cô ta"
Tô Vũ gật đầu cười: "Việc này là tất nhiên, ta sao có thể giao quân đội cho một người có ý đồ bất chính được"
Tiếng Người kể chuyện vang lên gián đoạn cuộc thảo luận nhỏ của họ: "Kế hoạch đó rất hay, rất hoàn hảo.

Nhưng với điều kiện là tướng lĩnh người Lind không ai đoán ra mới được."
"Mà sau khi thất bại ở trận chiến ở thành Alter, bên nước Lind đã điều đến một tướng lĩnh trẻ tuổi tên Teuton"
"Về người này, ta chỉ gói gọn trong hai chữ Thiên tài"
"Hắn được biết đến là một người cực kỳ thông minh, cũng được xem là vị tướng tướng trẻ tuổi nhất của nước Lind"
"Năm nay hắn mới chỉ hai mươi lăm tuổi"
Vài tiếng ồ từ phía dưới vang lên, họ rất ngạc nhiên khi nước Lind xuất hiện một thiên tài.


Nhưng càng ngạc nhiên hơn về việc nước Lind giao một trận chiến lớn như thế này cho một người trẻ tuổi.
"Hắn vừa đến, điều đầu tiên hắn làm là gì các ngươi biết không ?"
Người phụ nữ ở phía sau đang cảm thấy rất nhàm chán, khi nghe câu hỏi lập tức trả lời: "Xin viện binh đúng không ?"
Người kể chuyện gật đầu: "Đúng vậy, hắn xin viện binh.

Và viện binh đó là Đội quân Nhân mã mà chúng ta vừa đề cập"
Bỗng nhiên bên dưới, một âm thanh yếu ớt vang lên: "Ta có thể hỏi ngài một câu được không ?"
Một đứa trẻ chín, mười tuổi đang theo bố nghe kể chuyện bỗng nhiên lên tiếng.

Tiếng nói của hắn cũng làm gián đoạn mạch truyện, làm mọi người đều quay qua nhìn hắn.

Người kể chuyện thấy có người cắt ngang cũng không tức giận, mà mỉm cười hỏi: "Ngươi có chuyện gì cứ hỏi đi."
Đứa trẻ bị người chú ý hơi rụt cổ, nhưng thấy ánh mắt động viên của bố nó cũng lấy tự tin đặt câu hỏi: "Ta muốn hỏi là nếu đội quân đó mạnh như vậy sao không phổ cập cho tất cả các binh lính"
Người kể chuyện không cười câu hỏi có chút ngây thơ của cậu bé, mà rất nghiêm túc suy nghĩ cách trả lời hợp lý: "Ta phải nói sao nhỉ, ngươi có thể hiểu thành thế này.

Khi ngươi có một món đồ chơi rất đẹp"
— QUẢNG CÁO —
"Ngươi rất muốn mang nó đi khoe với tất cả mọi người, nhưng thứ càng quý giá càng dễ bị mất trộm"
"Lúc đó ngươi sẽ chỉ cho một vài người mà ngươi tin tưởng biết được sự tồn tại và cùng nhau chơi món đồ chơi đó"
"Ngươi đã hiểu chưa ?"
Cậu bé nghiêng đầu sang một bên, một lúc sau mới gật gật đầu.

Bàn tay đang nắm con gấu bông cũng vô thức nhét nó vào trong túi áo, ánh mắt đề phòng nhìn xung quanh.

Mọi người thấy vậy cũng dở khóc dở cười, duy chỉ có cha đứa bé không cười.

Mắt của ông đã hơi đỏ, ông biết, con gấu bông này là thứ quý giá nhất của nó.

Đó là món quà còn lại duy nhất mà người mẹ vừa qua đời đã tặng nó nhân dịp sinh nhật.
Người kể chuyện tiếp tục với câu chuyện: "Cái hay của kế hoạch ban nãy là sự bất ngờ, nhưng khi bất ngờ đó không còn.

Phá cục không khó"
Hắn quay qua nhìn người phụ nữ đang ngồi sau lưng hỏi: "Ngươi nghĩ hắn sẽ làm gì ?"
Người phụ nữ không mất quá nhiều thời gian suy nghĩ, lập tức trả lời: "Nếu ta đoán được kế hoạch tất nhiên sẽ lựa chọn đánh quân của Barca rồi"
Người kể chuyện gật đầu: "Đúng, tướng Teuton cũng rất nhanh chuẩn bị cho tình huống này"

"Hắn rút toàn bộ quân ở phía Tây Bắc về, để lại vùng đất đó cho quân Rygon.

Rồi tập trung tấn công công tổng lực về phía Tây "
"Việc hắn rút quân đi cũng sẽ làm giảm bước chân của Đội quân kỳ dị, vừa tấn công tiêu diệt lực lượng của quân Barca"
Khi mọi người nghĩ câu chuyện sẽ dừng lại ở cuộc chiến giữa quân đội nước Lind và quân đội Barca thì.
Người kể chuyện nói tiếp: "Nhưng lúc này, quân đội của vua Frank đã đến.

Lại câu hỏi cũ, nếu ngươi là vua Frank ngươi sẽ làm gì ?"
Hắn lại quay qua nhìn người phụ nữ, hắn giống như một thầy giáo đưa ra câu hỏi để cho bà trả lời.
Cũng không để thầy giáo thất vọng, bà một lần nữa lên tiếng: "Vấn đề đầu tiên là vua Frank sẽ cử ai đi.

Nếu ta là hắn cũng chỉ có thể cử tướng Oliver đi"
Một vị khách lên tiếng hỏi: "Vì sao ?"
Người phụ nữ nhìn về phía người này giải thích: "Có ba người có năng lực để thống lĩnh đội quân tham gia trận chiến này."
"Một là hoàng tử Clovis, nhưng hiện tại hắn đang bị thương"
"Người thứ hai, là Julius, nhưng hắn có thù mất tay với tướng Barca.

Cử hắn đi rất có thể sẽ liên hợp với quân Lind tiêu diệt Barca"
"Người cuối là tướng Oliver, người chỉ huy hiện tại của Đội quân bất tử.

Cử hắn đi là thích hợp nhất"
— QUẢNG CÁO —
Vị khách cũng hiểu ra gật đầu cảm ơn bà.
Người phụ nữ tiếp tục nói: "Vấn đề thứ hai là giúp ai, ta nghĩ chắc vua Frank cũng rất đắn đo, hắn càng muốn hai bên chết càng nhiều càng tốt"
"Nhưng tình cảnh này bắt buộc phải làm ra lựa chọn"
"Ta nghĩ người hắn chọn phải là tướng Barca"
Vị khách tò mò kia lại lên tiếng hỏi: "Vì sao ?"
Người phụ nữ cũng không thấy phiền, từ từ giải thích: "Bây giờ chúng ta hãy phân tích hai bên"
"Một bên là quân đội nước Lind, họ đang có sự hậu thuẫn của cả một đất nước"
"Một bên là quân đội Barca, lúc này đã rơi vào tình trạng thân cô thế cô"
"Nếu lựa chọn, tất nhiên phải giúp bên yếu tiêu hao bên mạnh rồi"
Vị khách nói lời cảm ơn rồi ngồi xuống tiếp tục nghe.
Bà tiếp tục diễn giải: "Vấn đề thứ ba, là giúp như thế nào."
"Như đã nói, thay vì trợ giúp vua Frank càng muốn hai bên tiêu hao lực lượng hơn"
"Vậy tướng Oliver cần làm gì ?"
"Điều này thì chắc ta cần người khác bổ sung"
Ánh mắt của bà hướng về phía Tô Vũ, có vẻ như bà cũng học Người kể chuyện, muốn trở thành một cô giáo.

Tô Vũ cũng không ngại, hắn lại đứng dậy trả lời: "Muốn tiêu hao binh lực của cả hai bên không dễ"
"Nhưng với quân Barca và quân nước Lind chắc sẽ không quá khó"
"Thực hiện kế hoạch đó chúng ta cần hai yếu tố"
Vị khách tò mò lên tiếng: "Là địa lợi nhân hòa sao ?"
Tô Vũ nhìn hắn cười: "Chính xác"
— QUẢNG CÁO —
"Nhân hòa chúng ta đã có, hai bên đã có mối hận thù từ trước.

Không có lý do gì hai bên lại quay qua bắt tay hợp tác với nhau"
"Còn địa lợi là một vị trí đẹp thích hợp để hai bên không thể không đánh nhau."
Lần này đến lượt người phụ nữ hỏi hắn: "Là địa điểm nào ?"
Tô Vũ nhìn về phía bản đồ một lúc rồi chỉ tay hướng về một phía: "Chính là nơi đó"
...
Vài ngày trước đó.
Ở một nơi nào đó ở khu vực phía Tây.
Trên tay tướng Barca đang cầm một cái chân của một binh lính người Lind đã được nấu chính, bắt đầu nhai nuốt, nhưng tai thì vẫn đang lắng nghe một binh lính báo cao.
Tướng Barca vừa ăn vừa nói: "Ý ngươi là bọn chúng đã tập trung quân chuẩn bị tiến đánh chúng ta"
Phó tướng Vero gật đầu: "Đúng vậy, hình như phía quân Lind đã có người đoán được kế sách của chúng ta rồi"
Tướng Barca cũng chẳng quan tâm: "Vậy còn chờ gì nữa, rút lui"
Nhưng khi hắn vừa nói dứt câu, một binh lính đang tức tốc chạy vào : "Báooo, có phát hiện thấy Đội quân bất bại ở mai phục ở xung quanh chúng ta"
Tướng Barca không còn vẻ mặt thong dong trước đó mà chuyển qua giận dữ: "Hắn điên rồi sao ?"
Một binh lính khác lại hớt hải chạy tới: "Báoooo, đội quân nước Lind đang kéo tới "
Tướng Barca nở nụ cười dữ tợn: "Muốn để chúng ta đánh nhau ngư ông đắc lợi chứ gì, vậy chúng ta chỉ đánh các ngươi"
Hắn nhìn về phía quân lính hét lớn: "Nhổ trại chuẩn bị tiến đánh Đội quân bất bại.

Chết cũng phải kéo chúng chết cùng"
Quân đội Barca bắt đầu nhổ trại, bọn họ bắt đầu tấn công về phía sau lưng.

Nhưng hắn không biết, thực chất đây là kế hoạch của vua Frank và tướng Julius..