Tàn Thứ Phẩm

Quyển 6 - Chương 146




Rất nhiều năm trước, khi gia đình lấy cớ “cứ điểm Bạch Ngân xảy ra nhiễu loạn”, để người mẹ làm hiệu trưởng học viện Ulan ra mặt, thông qua quan hệ ép điều Lord về thủ quân Votaw, Lord cảm thấy bọn họ đều thật là đáng ghét, không thể nói lý.

Hắn không hiểu, tại sao mình không thể như Bạch Ngân Thập Vệ, quay lưng đi ngay, dùng hành động đòi một sự công bằng cho tướng quân của họ, không hiểu tại sao mình không thể kiên trì truy tra chân tướng, càng không hiểu tại sao mình phải như một kẻ nhu nhược lâm trận bỏ chạy, không thể như đồng đội, sau khi Lâm tướng quân đi khỏi, vẫn thủ vững trận địa và vinh quang của họ.

Đôi khi Lord cảm thấy bọn họ đều không coi mình là người, mấy chục tuổi rồi mà đến ăn uống tiểu tiện đều không thể tự chủ, giống như hắn chỉ cần học được hai kỹ năng “ngồi xuống” và “bắt tay” là có thể sống rất tốt cả đời. Song hắn không thể nào phản kháng, bởi vì trong lòng biết rõ, mình rời khỏi gia tộc, thì sinh viên tốt nghiệp vinh dự của học viện Ulan này chẳng là gì cả. Ngay bản thân chuyện hắn từng may mắn đứng cạnh Lâm tướng quân cũng là gia tộc trao cho.

Votaw có rất nhiều người giống hắn, bọn họ nhìn đều rất hoàn hảo, từng nhận nền giáo dục tinh anh nhất, cư xử khiêm tốn lễ độ, ngời ngời phong độ, trong lòng chứa vũ trụ vô biên và hàng tỉ công dân, mỗi ngày đều vung tay hô thầm mấy trăm lần trong đầu, sau đó ngoan ngoãn uống hết sữa, theo quy củ đi làm nhiệm vụ, trong lòng chán nản vô cùng.

Loại khổ sở phân liệt này quấy rầy Lord rất nhiều năm, cho đến khi cứ điểm Bạch Ngân bị tập kích, Votaw thất thủ, Nguyên soái Woolf đích thân chỉ huy rút lui, Lord do có quan hệ mà được điều đến nơi an toàn nhất – làm cận vệ cho Nguyên soái Woolf, dần dần thân với vị Thống soái liên minh này, thỉnh thoảng nghe ngài Nguyên soái nói vài câu quá khứ và tương lai của liên minh, là trong lòng có thể dấy lên sóng thần cấp mười.

Hơn nửa năm trước, hải tặc Đoàn Quang Vinh đầu hàng, liên minh xây dựng lại thủ quân Votaw, Lord làm nhiều năm như vậy, tuy rằng vẫn chưa có chiến tích gì, nhưng dẫu sao theo trung ương liên minh đến cứ điểm Thành Thiên Sứ đi một vòng, xem như đã mạ một lớp “vàng”, quân hàm cũng thuyền lên theo nước, được thăng làm thượng tá, điều đến dưới trướng Duke thủ quân biên cảnh Thiên Hà Số 1, làm đợt “hồi môn” đầu tiên cho cuộc thông gia của quân liên minh với quân trung ương.

Trước khi nhậm chức, theo lễ phép tình nghĩa, Lord được mẹ đi cùng, đến phủ nguyên soái thăm Woolf, bày tỏ cảm ơn ngài Nguyên soái quan tâm và dẫn dắt nhiều năm.

Woolf lúc ấy đang bị cảm nặng ở nhà dưỡng bệnh, nhiệt tình tiếp đãi họ, bảo Lord dìu mình ra ngoài cho thoáng gió, khi tản bộ ở phía sau núi, Nguyên soái Woolf không biết có chuyện gì xảy ra, đột nhiên không đầu không đuôi nói với Lord: “Người cùng một thời đại với ta, hiện giờ đều đã mất, ta cũng không biết mình còn có thể cùng liên minh đi bao xa, con đường thế hệ chúng ta lội ra, tương lai còn ai có thể đi tiếp không?”

Nói xong ông ngẩn ra một lúc, đoạn nắm chặt tay Lord mà bảo rằng: “Ta hi vọng liên minh tỉnh lại khỏi cơn ác mộng Vườn Địa Đàng, hi vọng về sau quân liên minh và quân trung ương các thiên hà có thể khống chế lẫn nhau, hình thành một sự cân bằng, cho dù sau này bọn họ… các thiên hà kia đều muốn độc lập, cũng không hề gì, ta hi vọng lịch sử thụt lùi có thể dừng lại ở thế hệ chúng ta, các cháu – làm ‘người sống sót’, có thể mò mẫm ra một con đường mới… Nếu có một ngày, ta tự mình làm ngược suy nghĩ này, đó nhất định không phải là bản ý của ta, cậu bé, ta cần cháu làm một việc.”

Lord lấy làm lạ hỏi: “Có việc gì cháu có thể cống hiến sức lực cho ngài?”

“Đến Thiên Hà Số 8, tìm Lâm Tĩnh Hằng.”

Lord ngớ ra, hắn rời khỏi cứ điểm Bạch Ngân đã hơn hai mươi năm, dài hơn gấp đôi thời gian hắn làm việc vặt ở cứ điểm Bạch Ngân. Phải biết rằng, ngay cả niên đại chiến loạn, cuộc sống của sĩ quan cũng không phải toàn là triều dâng sóng dậy, kỳ thực phần lớn đều là nước chảy bèo trôi mà thôi. Một số người rất thảm, sống lang bạt kỳ hồ, chết chẳng có giá trị, trở thành vật hi sinh thuần chủng, còn có một số người, theo đúng quân đội, luôn đóng vai “chạy tới hiện trường thì quân địch đã tan tác”, im lặng kiếm tư lịch, mơ mơ màng màng sống “cuộc sống cho đủ số” nhạt nhẽo vô vị.

Tiền tuyến, âm mưu, Lâm Tĩnh Hằng, chiến đấu và cái chết kinh tâm động phách… đều rất xa Lord, thế cho nên hắn nghe thấy các truyền thuyết “chết đi sống lại” của quan trên ngày xưa từng rất sùng bái, lại chỉ cảm thấy sụt sùi, không hề có cảm giác thế mình vào, trái tim muốn bất chấp tất cả đi theo người kia năm đó bây giờ cũng không còn, trong mắt hắn quan trọng nhất chỉ còn lại một việc là nên ở chung với đồng nghiệp mới nguyên thuộc về quân trung ương như thế nào.

Nghe yêu cầu kỳ lạ không đầu không đuôi này của Nguyên soái Woolf, Lord còn tưởng tai mình bị làm sao, vội hỏi: “Ngài nói cái gì? Tìm ai cơ ạ?”

“Cháu hãy ghi nhớ lời ta nói.” Nguyên soái Woolf siết chặt các ngón tay đang nắm hắn, tựa hồ muốn in câu này trong lòng Lord, “Nếu thực sự có một ngày như vậy, bất kể nghe thấy cái gì, ai cháu cũng đừng tin, hãy nghĩ cách liên lạc với Lâm Tĩnh Hằng.”

“Liên, liên lạc Lâm tướng quân? Nhưng cháu liên lạc bằng cách nào?” Lord không hiểu gì cả, “Cháu… cháu đến lúc đó nên nói gì với ngài ấy?”

“Cháu không cần biết, đến lúc đó tự khắc sẽ có cơ hội, ta nghĩ ngày đó cũng sẽ không xa.” Nguyên soái Woolf nói, “Gặp hắn, cháu hãy nói với hắn… ‘Có nhớ điểm ưu năm ấy ở học viện Ulan ta cho hắn hay không’?”

“Tướng quân,” Lord dè dặt nói qua kênh truyền tin cả buổi không có phản ứng gì, “Nguyên soái Woolf có một lần nói chuyện riêng với chúng tôi, bảo rằng năm ấy ở học viện Ulan, ông đã cho ngài một điểm ‘ưu’, ngài còn nhớ không?”

Khi câu này đi qua thời không dài lâu, theo tạp âm truyền đến Ngân Hà Thành Thiên Hà Số 8, tựa như sấm sét giữa trời hạn vậy.

Lâm Tĩnh Hằng nghe thấy tim “thịch” một phát.

Nhưng chút phản ứng bé nhỏ này, xuyên qua lỗ hổng thời gian một lần thì đã không còn.

Lord nhìn khuôn mặt sai lệch mà không biểu cảm của Lâm Tĩnh Hằng, chợt nhớ ra đây là người lúc tuổi trẻ ngông cuồng mình từng vô cùng ngưỡng mộ, hắn đột nhiên phát hiện, mình từng gần nơi đầu sóng ngọn gió của thời đại này như vậy, gần đến mức suýt nữa đã bị cuốn vào. Song quỷ xui thần khiến hơn hai mươi năm, hắn đã bị cơn lũ vận mệnh xô đi mấy vạn năm ánh sáng, thanh niên khổ sở kia dần dần biến thành một thanh niên tầm thường.

Lord nói xong lời Woolf muốn hắn nói, thở phào nhẹ nhõm, một mặt là hoàn thành sứ mệnh, mặt khác, hắn đột nhiên hơi lấy làm may mắn vì cái “suýt nữa” kia.

Nguy hiểm thật, suýt nữa đã thành người trên danh sách anh hùng hi sinh rồi.

So sánh với việc đó, làm một thượng tá tầm thường cũng không có gì là không tốt.

Ỷ vào thân phận tiền nhiệm đội trưởng cận vệ của Lâm Tĩnh Hằng, Lord chiếm dụng một chút thời gian của hắn hàn huyên vài câu “thừa thãi”, nhưng nói quá nhiều sẽ dẫn đến hoài nghi. Lord không chắc ý mình truyền đạt rốt cuộc đúng hay không, dù sao thì với cấp bậc của hắn, sau khi đi nhậm chức đã rất khó liên hệ lại với Nguyên soái Woolf, cũng không chắc Lâm Tĩnh Hằng nghe hiểu hay không, liệu có tin hắn hay không… Cuối cùng nói đến thê lương, các đồng nghiệp năm ấy ở cứ điểm Bạch Ngân cùng nhau nằm mơ, hiện giờ cơ hồ đều đã tuẫn táng tuyên ngôn tự do.

Nhưng xung quanh đều là tai, Lord chỉ đành chùi mồ hôi trong lòng bàn tay lên quần, giải quyết việc công mà thay mặt Duke trưởng quan đương nhiệm của mình, gửi lời thăm hỏi đến Thiên Hà Số 8, đó là một thiên ngôn ngữ ngoại giao rất chú trọng từ ngữ, nhưng trong câu chữ ngập tràn cảm xúc nhỏ, phiên dịch thành lời cửa miệng, ý đại khái là:

Duke ta gửi lời hỏi thăm bức tượng thủ trưởng cũ ở Thiên Hà Số 8, gửi lời hỏi thăm con trai trong lời đồn và con nuôi vong ơn của thủ trưởng cũ, gửi lời hỏi thăm các anh em Thiên Hà Số 8 từng theo Lục tướng quân cùng nhau chiến đấu, Woolf tuổi già lẩn thẩn, bây giờ nhất định muốn tăng binh ở vùng gần Mân Côi Chi Tâm, còn gượng ép giải thích không nhằm vào Thiên Hà Số 8, ông đây là binh bị “tăng”, cảm thấy lão với chó giữ nhà của lão đều là lũ ngu. Nhưng yên tâm, Thiên Hà Số 8 có mặt mũi của Lục tướng quân, ta hứa sẽ tuyệt đối không sử dụng võ lực nếu các ngươi không đánh trước, hoan nghênh lập kênh truyền tin ở biên giới, sau này mọi người thường liên lạc, chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ chuyện cũ tranh vanh của Lục tướng quân, nghe tay họ Lâm mãi chưa chịu chết kia chửi liên minh, hi vọng thế giới hòa bình.

“Lâm, anh cảm thấy người này đáng tin không?” Sau khi cuộc trò chuyện gián đoạn tạm thời, Lục Tất Hành hỏi, “Cho anh một điểm ‘ưu’ là có ý gì?”

Lâm Tĩnh Hằng nặng nề tâm sự mà lắc đầu: “Hắn là người của Woolf.”

“Thống soái là sợ hơn hai mươi năm qua đi, lòng người thay đổi à?” Anaquim đội trưởng Tứ Vệ nói, “Tôi lại cảm thấy, hắn truyền lời này gượng gạo và căng thẳng, nếu là đóng kịch, diễn xuất không khỏi quá cao minh.”

Lâm Tĩnh Hằng lại lắc đầu.

“Thống soái, ngài lo lắng không phải lòng người thay đổi, mà là sợ chính thượng tá Lord cũng không biết mình bị ai lợi dụng.” Lý Forlan nhìn sắc mặt hắn, “Với ham muốn khống chế của Woolf, cắm vài cây đinh theo dõi cứ điểm Bạch Ngân là hợp lý. Lão hiểu ngài, lão sẽ không cài kẻ tâm kế quá sâu và quá sắc sảo bên cạnh ngài để ngài kiêng kị. Loại người gia thế trong sạch, chưa trải đời nhiều thậm chí có chút chủ nghĩa lý tưởng này, mới là ‘bốc thuốc đúng bệnh’.”

Lục Tất Hành nghe thấy mấy chữ “chưa trải đời nhiều thậm chí có chút chủ nghĩa lý tưởng”, ánh mắt đột nhiên tối đi.

Song lần này Lâm Tĩnh Hằng không chú ý tới, chỉ khoát tay: “Đi bước nào tính bước ấy đi, ít nhất chúng ta còn có lạch trời là khu lỗ hổng thời gian tự nhiên này.”

Nhiệm vụ thí nghiệm lần này của đội viễn chinh phải nói là có giật mình nhưng không nguy hiểm, viên mãn trở về, chẳng những hoàn thành thí nghiệm lỗ hổng thời gian tự nhiên, còn xây dựng một kênh truyền tin song hướng dưới sự trợ giúp của quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1, có thể liên hệ trực tiếp đến trung tâm chỉ huy Ngân Hà Thành.

Duke là người đứng đầu quân trung ương, tuy có Woolf áp chế không muốn tạo phản, cũng là hạng cứng đầu nhảy lên nhảy xuống, trong tình huống trung ương liên minh thái độ mập mờ, công khai xây dựng “ngoại giao cá nhân” với Thiên Hà Số 8, còn hào phóng chia sẻ mạng công cộng của Thiên Hà Số 1, mặc dù tín hiệu rất không ổn định, nhưng tốt xấu gì cũng có thể cho Thiên Hà Số 8 nhìn thấy trang nhất mỗi ngày của nhật báo Votaw.

Ngay sau đó, một bài chuyên đề về Nguyên soái Woolf được đăng trên nhật báo Votaw, có hẳn hai trang báo thảo luận nhằm vào “hiệu lệnh ba trăm lẻ sáu”, Woolf trong đoạn phim tinh thần quắc thước, nói chuyện rõ ràng, bất luận thế nào, xem như tạm thời dằn xuống dư luận xôn xao.

Bất kể là Thiên Hà Số 8 hay liên minh, đều đã tiến vào một thời kỳ yên bình ngắn ngủi, giống như ngay cả Quân Đoàn Tự Do cũng trở nên lặng lẽ.

Trong bầu không khí yên bình, hơi nước dày đặc, mây đen đùn lên, mùi trở trời cuồn cuộn kéo đến.

Tiến sĩ Harden cứ cách một tháng phải thu thập các mục số liệu trên người Lục Tất Hành một lần.

Đối với việc này, tiến sĩ Harden hết sức cẩn thận, cho dù là người sáng lập kế hoạch Nữ Oa, tình hình của Lục Tất Hành đối với ông mà nói cũng quá đặc biệt.

Cách lần gần nhất Lục Tất Hành lấy chip ra đã nhiều năm, chip sinh vật đặc chế đã hoàn hảo dung hợp với cơ thể, sự trao đổi chất, dung hợp và phân tách mitochondrion… Cách thức vận hành của cả cơ thể đều thay đổi, chẳng ai nói được lấy ra sẽ dẫn đến chuyện gì – hoặc cho dù bây giờ yên ổn, mấy thập niên sau liệu có di chứng hay không.

Tiến sĩ Harden lấy máy lực nắm đặc biệt về, nhìn thoáng qua con số trên đó: “Cậu khống chế sức mạnh cơ thể rất chính xác.”

“Ban đầu cháu cũng không biết nặng nhẹ,” Lục Tất Hành giúp ông dọn dẹp máy móc, “Từ từ quen rồi thì ổn thôi.”

“Cậu vì an toàn, đã hi sinh tính giao hỗ của chip, cách làm này rất thông minh, sẽ không bị thiết bị quấy nhiễu ảnh hưởng. Tổng trưởng Lục, cậu tối đa có thể chịu bao nhiêu lực nén, đã đo chưa?”

“Chưa ạ, bởi vì là thí nghiệm bí mật, tình huống quá cực đoan cháu chưa dám thử, không cẩn thận chết rồi là to chuyện.” Lục Tất Hành thành thật nói, “Nhưng nếu chỉ là bị súng laser bắn xuyên động mạch, cháu có thể khống chế cơ thể trong ít nhất ba phút không chảy máu, nếu bên cạnh có khoang y tế đợi lệnh, thời gian này đủ dùng rồi. Ngoài ra, lần dài nhất cháu hai mươi ba ngày không ngủ, mặc dù lúc ấy cũng rất mệt mỏi, nhưng chỉ là mệt mỏi trong phạm vi chịu đựng, tinh thần không suy sụp, còn có thể tập trung tinh lực, sau đó cũng không có di chứng rõ ràng.”

“Tinh lực khác hẳn với người bình thường, đây cũng là nguyên nhân cậu tiêu hủy tư liệu thực nghiệm, mà không lấy chip ra sao?”

Lục Tất Hành buông tay: “Sức lực không đủ, tinh lực chắp vá. Đoạn thời gian ấy áp lực quá lớn, cháu chẳng có cách gì.”

“Tốt nhất đừng như thế, Tổng trưởng Lục, không có tham chiếu, tôi chỉ có thể so sánh với chính bản thân cậu, gần đây do cậu sinh hoạt quy luật, các chỉ tiêu của lần kiểm tra sức khỏe này rõ ràng trội hơn số liệu lịch sử, nếu đây mới là mức độ gần bình thường, cho thấy trước đây cậu trường kỳ nằm trong trạng thái không khỏe mạnh, không ai biết tiếp tục như vậy thì sẽ thế nào.” Tiến sĩ Harden nói, “Một lát tôi sẽ theo yêu cầu của Lâm tướng quân, gửi báo cáo kiểm tra sức khỏe lần này đến thiết bị đầu cuối cá nhân của hắn, cậu không ý kiến chứ?”

“A…” Lục Tất Hành hơi khựng lại, giọng yếu đi vài phần, “Nói với anh ấy phần nâng cao và cải thiện là được, đừng nói sự không bình thường trước kia được không ạ?”

Tiến sĩ Harden dừng một chút: “Có người từng nói với tôi, Thiên Hà Số 8 có non nửa đều là chứng não rỗng, những người này nằm mơ cũng muốn chữa khỏi cho mình, mạo hiểm lớn hơn cũng có thể chấp nhận, Tổng trưởng Lục, mấy ngày nay thông qua trao đổi với cậu, tôi cho rằng thành quả nghiên cứu chín năm của cậu có thể nói là có cơ sở thực nghiệm, tại sao cậu không tiếp tục? Phải biết một khi thành công, Thiên Hà Số 8 của cậu sẽ biến thành thiên hà siêu nhân, bất cứ một người bình thường chưa huấn luyện nào trong công dân, tinh thần lực và sức chiến đấu đều có thể ngang ngửa quân chính quy liên minh, đến lúc đó với lực lượng của cậu, có thể san bằng liên minh.”

“Chứng não rỗng không phải là người à?” Lục Tất Hành cười, “Vườn Địa Đàng cũng sập rồi, mà sao các vị còn kỳ thị chứng não rỗng, trên thế giới đâu phải chỉ có một công việc lái cơ giáp, vả lại chứng não rỗng cũng không phải hoàn toàn không lái được, chẳng qua là học hơi chậm mà thôi. Mấy luận điệu hoang đường này ai nói với ngài vậy?”

Tiến sĩ Harden: “…”

Lục Tất Hành vừa thấy biểu cảm một lời khó nói hết này, lập tức hiểu ngay, vị này là một cụ già neo đơn từng bị Lâm tướng quân lừa dối đe dọa, cũng để lại bóng ma tâm lý khắc sâu, không nhịn được phì cười một lúc. Cậu nửa cảm thông nửa xin lỗi mà rót một ly trà cho ông Harden, lại nói: “Ngài biết cảm giác của cháu khi lần đầu tiên lật xem tỉ mỉ kho số liệu của Trạm Lư không?”

Harden: “Hửm?”

“Vô cùng chấn động,” Lục Tất Hành nói, “Cháu tìm được ở Trạm Lư rất nhiều kỹ thuật cháu cho rằng không tồn tại, có một phần nhỏ nội dung cháu cũng từng nghĩ đến, hơn nữa từng dương dương tự đắc, phần lớn thì vượt qua phạm vi tri thức của cháu, còn có một số cháu thậm chí đến nay cũng chưa hiểu. Lúc ấy cháu nghĩ, thì ra trên thế giới này người thông minh hơn cháu có nhiều như vậy, nhiều đến khó lòng tưởng tượng, nhưng đây đều là các hạng mục chết non, tuy rằng đã ghi lại, phía trước đều kèm theo lệnh cấm và thông báo dừng rất dài.”

“Lúc ở ‘Bạch Tháp’ tôi từng tham gia hơn sáu mươi hạng mục, 90% trở lên đều không qua được xét duyệt nguy hiểm, còn lại đều là mấy thứ vô thưởng vô phạt,” Tiến sĩ Harden thở dài, nói khẽ, “Lũ đậu ma đó trong một đêm sẽ mọc lên trời, bọn khổng lồ ăn thịt người ở trên mây sẽ kéo xuống. Mỗi một bước thử nghiệm nhỏ bé đều có thể muôn kiếp không ngóc đầu lên được.”

“Cho đến khi cháu tự mình ngồi trên vị trí này, mới biết liên minh từ mấy trăm năm trước khi cháu sinh ra… Không, thậm chí tại thời đại Lịch Cựu Tinh trước khi liên minh ra đời, người nắm giữ quyền lực đã ý thức được vấn đề này,” Lục Tất Hành nói, “Sau thời đại đại hàng hải, nền văn minh nhân loại liên tục thụt lùi, không phải vì nhân loại thoái hóa, mà là chúng ta không thể không đeo xiềng xích.”

“Cho dù cẩn thận như vậy, liên minh vẫn đạp trúng mìn, ngay cả nghề phục vụ giải trí an toàn nhất cũng đầy rẫy nguy cơ,” Harden nói, “Ai có thể nghĩ đến ‘Vườn Địa Đàng’ sẽ biến thành một con quái vật như thế?”

“Đúng, đây là lần thứ hai cháu bị chấn động, lần đầu tiên là hồi nhỏ cháu muốn làm cơ giáp chuyên dụng cho chứng não rỗng, tự cho là đã nghĩ ra biện pháp, kết quả phát hiện thì ra lý luận của cháu từ lâu đã có người nghiệm chứng phủ định.” Lục Tất Hành nói, “Ngài sẽ phát hiện tất cả tư tưởng tự cho là vĩ đại của ngài, trước kia đều đã có người nghĩ đến, tất cả lý luận tự cho là khai sáng thời đại, trước kia đều đã có người chứng ngụy, thế giới này hỗn loạn đến nông nỗi hôm nay, là bởi vì những người thông minh hơn ngài đều thất bại rồi.”

Tiến sĩ Harden lưu vong mấy trăm năm vì kế hoạch Nữ Oa không thể càng lý giải hơn, bị cậu nói nổi da gà.

“Rất dọa người tiến sĩ ạ, hồi nhỏ cháu có một ngàn loại tư tưởng đối với phát triển thế giới tương lai, thời trẻ xây trường, mỗi ngày nói vớ nói vẩn với các học sinh, nhưng chờ đến khi cháu đủ quyền lực thực hiện, cháu phát hiện mình đến một loại cũng không dám nói ra,” Lục Tất Hành thấp giọng nói, “Nhiều năm qua, dẫn dắt của cháu đối với bộ công trình Thiên Hà Số 8, toàn bộ đều dựa trên ‘tình thế bức bách’ – không làm ra thứ này, không thực hiện được kỹ thuật này, chúng ta sẽ chết, bởi thế chúng ta mới bắt tay vào làm sau nhiều lần luận chứng chặt chẽ. Đem so sánh, chip sinh vật có thể thay đổi kết cấu xã hội thậm chí đặc tính giống loài quá nguy hiểm.”

Lục Tất Hành dừng lại, nhân lúc tiến sĩ Harden thất thần, thản nhiên nói theo đề tài: “Thật ra ngay cả vị Lâm tiểu thư kia của Quân Đoàn Tự Do cũng biết sự nguy hiểm của chip, Lâm lúc ấy trong tình huống không hề được bảo vệ, bay trong tia vũ trụ ít nhất nửa tiếng trở lên, bị thương như thế, không phải cô ta cũng không muốn sử dụng chip với anh ấy sao?”

Tiến sĩ Harden căn bản không ý thức được mình bị moi tin, không hề cảnh giác gật đầu: “Quả thật, chúng tôi đều cho rằng đại não hắn đã bị thương không thể cứu chữa, cơ hồ không có khả năng hồi phục, có người đề xuất dùng chip sinh vật thử xem sao, mà Tĩnh Xu khăng khăng không chịu.”