Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 71: Hoàn cảnh nguy hiểm




Chương 71:

Người được xưng là đại ca kia, mắt lạnh đảo qua, trong nhất thời mọi người đều yên tĩnh không chút tiếng động. Hắn nhìn Cẩm Ngôn một cái, lạnh lùng nói: “Đây là bên trên phân phó xuống dưới, có người muốn làm cho nàng thất thân, ngươi cảm thấy, các ngươi có thể cự tuyệt sao?”

Vừa nghe thấy là mệnh lệnh của cấp trên, mọi người đều lộ ra sắc mặt thê thảm, một người trong đó chậm rãi nói: “Đại ca, nếu là muốn làm cho nàng thất thân, tùy tiện tìm một người đem nàng phá, không phải được rồi sao, đâu cần đến nhiều người như vậy?”

“Ngươi biết cái gì?” Tên đại ca trừng mắt liếc hắn một cái, mâu quang lạnh như băng sắc như đao, người vừa nói chuyện kia, nhất thời sợ tới mức rụt cổ lại, chỉ thấy ánh mắt đáng sợ của tên đại ca nhìn thoáng qua Cẩn Ngôn, lạnh lùng nói: “Người nọ bỏ ra ngàn lượng hoàng kim, muốn là làm đến cùng, nếu chỉ một người lên, làm sao có thể nói là thân bại danh liệt?”

“Ngàn lượng hoàng kim?” Mọi người đều hút vào một ngụm khí lạnh, tuy rằng Qủy vương phủ có danh tổ chức ám sát trên giang hồ, lấy tiền làm việc, từ trước đến nay cũng không nương tay, lại không nghĩ rằng, sẽ có một số bạc lớn như vậy, đủ để cho huynh đệ bọn họ ăn cả đời!

Mọi người chuyển ánh mắt về phía Cẩm Ngôn, lập tức liền trở nên khó hiểu, cư nhiên là ngàn lượng hoàng kim, đến lúc phân đến tay bọn họ, nhất định cũng có một khoảng bạc lớn, trong lúc nhất thời, tất cả mọi ánh mắt đều sáng lên!

Thân bại... danh liệt sao?

Đến cùng là ai, tâm địa lại độc ác như vậy, hai lần ba bận muốn đẩy nàng vào chỗ chết! Nếu thật sự bị nhiều người như vậy... Vậy nàng, cũng đều chết tâm.

Tuy nàng không phải trinh tiết liệt nữ gì, nhưng mà, dù gì cũng là nữ tử, gặp hoàn cảnh như vậy, cũng không có khả năng hoàn toàn bình tĩnh, sợ hãi cùng tuyệt vọng kéo tới, nàng cũng đã biết thủ đoạn của người Qủy vương phủ, cũng biết hôm nay bản thân chỉ sợ lành ít dữ nhiều, chỉ nghĩ đến chuyện sắp phát sinh, sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, trong miệng dâng lên một cỗ tanh nồng mùi máu tươi, làm cho nàng đầu ván mắt hoa, trong bụng cồn cào khó chịu, nhưng lại không thể phun ra được.

Nàng lùi lại vào trong góc, cảnh giác nhìn mọi người, lặng lẽ nhổ cây trâm cài trên tóc xuống nắm trong lòng bàn tay. Nếu... Nếu, nàng thật sự không thoát khỏi, nàng tình nguyện dùng cây trâm cài này kết liễu mạng này, cũng không để người khác làm nhục.

Trong lòng nàng rất muốn cười, cười vận mệnh bất công, cười bản thân nhiều tai ương, càng cười bản thân... Ngu xuẩn. Mặc dù có y thuật trên người lại chẳng có tác dụng gì? Ngay cả bản thân cũng cứu không được, hai mươi mấy năm dốc lòng nghiên cứu y thuật, đến giờ phút này, một chút tác dụng cũng không có, một lần lại một lần, để cho bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, nàng thật quá ngu ngốc! Ngốc đến không trị được!

Nàng gắt gao nhìn một đám người trong phòng, mặc dù trong lòng sợ hãi hoảng loạn, bây giờ, không có người nào có thể đến cứu bản thân, biện pháp duy nhất, chỉ có tự cứu lấy mình. Nàng buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nàng đã từng rơi vào tay người Qủy vương phủ, lần đó có thể an toàn trở ra, lúc này nhất định cũng sẽ có biện pháp. Nàng tận lực suy nghĩ, trong đầu rất nhanh xoay chuyển.

Những người đó nhìn thấy gương mặt đáng sợ của nàng, nhưng đôi mắt lại trong trẻo như nước, nguyên nhân do sợ hãi cùng kinh hoảng, một đôi thủy mâu dao động liền lộ ra động lòng người, lấp lánh như bầu trời đêm,lộ ra nét xinh đẹp kì lạ.

Bỗng nhiên, một đôi chân bước đến, một hắc y nhân tiến về phía nàng, mắt thấy Cẩm Ngôn rụt lui theo bản năng, người nọ bỗng nhiên nở nụ cười, cười cười, tiếng cười cũng trở nên có chút ghê tởm, hắn huýt sáo một hơi, quay đầu nhìn về phía tên đại ca kia nói: “Đại ca, cô nương này cứ để ta lên trước đi, tiểu đệ mở đầu trước, có lẽ, đối với những người còn lại cũng không phải chuyện khó gì.”