Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 73: Hù được nhất thời, không hù được cả đời




Chương 73:

Sắc mặt mọi người đều thay đổi mấy lần, hướng mắt nhìn về người đầu lĩnh, người nọ trầm mặc nửa ngày, Cẩm Ngôn nhìn ra được, hắn có vài phần do dự, vội vàng thừa thắng xông lên nói: “Vị đại ca này nếu không ngại hỏi thăm trong Qủy vương phủ một chút, hơn hai tháng trước, ta làm như thế nào từ trong tay Qủy đế của các ngươi không tổn hao cộng lông sợi tóc nào về tới Tướng quân phủ.”

Nếu như, lời nói trước đó cũng không đủ để mọi người không dám động vào nàng, những lời này tuyệt đối không thể ngờ là thiên lôi giáng xuống, có thể đi vào Qủy vương phủ, lại từ trong tay Qủy đế bình yên vô sự, sắc mặt mọi người lập tức trắng bệch, thanh âm của người cầm đầu cũng u ám vài phần: “Ngươi gặp qua Qủy đế?”

Cẩm Ngôn hạ xuống tầm mắt, nhìn thoáng qua mũi chân, không chút để ý nói: “Tất nhiên đã gặp qua, cũng là nhóm người Lượng quỷ đại nhân đích thân mang đi gặp.”

Một lời này nói ra, một đám hắc y nhân chợt rối loạn, sắc mặt tên đại ca bỗng nhiên trắng bệch, cũng may có mũ che đậy, chỉ có thể nhìn thấy sắc môi tái nhợt như tờ giấy của hắn. Lúc tâm thần mọi người đại loạn, một hắc y nhân tiến lên nói: “Đại ca, ngươi xem, nếu người quái dị này nói thật, chúng ta...”

Trong thanh âm của hắn, tràn đầy hoảng sợ cùng bất an, lúc mọi người đều tán thành, tên đại ca kia đột nhiên quát một tiếng nói: “Hiện tại còn chưa biết rõ ràng sự tình, một đám người đừng có gào khóc thảm thiết! Đem nàng mang về, ta tự mình đi hỏi thăm.” Ánh mắt âm trầm của hắn nhìn về phía Cẩm Ngôn, gằn từng chữ nói: “Nếu những lời ngươi nói là giả, ta nhất định làm cho ngươi chết như thế nào cũng không biết!”

Hắn gạt tay áo một cái, đi nhanh ra ngoài, những người còn lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn theo bóng dáng của hắn rời đi, lại nhìn nhìn Cẩm Ngôn, trong đó có một người, vội vàng hướng về phía Cẩm Ngôn nói: “Đi nhanh đi.”

Tuy rằng là lời nói thúc giục, lại không có cử chỉ gì mạo phạm. Cẩm Ngôn thả lỏng ngón tay nắm đến phát đau, đêm trâm cài cài lại trên tóc, đối với hắc y nhân nói: “Đại ca đi trước dẫn đường.”

Đường đi kế tiếp, Cẩm Ngôn cũng không chịu khổ gì. Những người này an bài nàng ở một gian phòng khắp nơi đều tối đen, còn có hai người của Qủy vương phủ canh giữ, đến buổi chiều, còn có người đến đưa đồ ăn cho nàng, tuy rằng không thể nói là phong phú, nhưng tốt xấu gì cũng có hai đĩa dưa cải xanh tươi, một ngày này Cẩm Ngôn cũng chưa ăn cái gì, đã sớm đói không chịu được, hai ba cái liền hết, thế này mới có khí lực tỉ mỉ nghĩ đường ra ngoài.

Hù được nhất thời, hù không xong một đời, tuy rằng nàng không biết vì sao lần trước Qủy đế thả nàng, nhưng vạn nhất sau đó Qủy đế suy nghĩ lại, sau khi người đó hỏi thăm tin tức trở lại, phát hiện sự tình không như lời nói của bản thân, đến lúc đó, chẳng phải nàng lại phải rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Cũng không biết Tần vương phủ bên kí như thế nào, bất quá người Qủy vương phủ muốn bắt là nàng, tất nhiên cũng sẽ không làm khó đến người của Tần vương phủ, dù sao Tần vương trong triều cũng là vương gia, bọn họ vẫn phải có chút cố kị. Mà người Tần vương phủ một khi phát hiện nàng không có trở lại Tần vương phủ, nhất định sẽ phái người cứu nàng, Tần vương phủ mặc dù không có binh quyền, nhưng dù sao trong tay phụ thân nàng cũng có, có phụ thân ra mặt cứu nàng, người của Qủy vương phủ hẳn là sẽ kiêng kị một chút.

Chỉ là, Qủy vương phủ luôn luôn xuất quỷ nhập thần, làm việc cẩn thận, nàng làm như thế nào, có thể nhắn tin tức cầu cứu ra bên ngoài đây?