Tàn Vương Nịch Sủng, Kinh Thế Y Phi

Chương 80-1: Ôn nhu dẫn dắt (1)




Tần Phi Li thấy ánh mắt nàng mờ mịt, bỗng nhiên liền cúi đầu xuống, hắn giống như mang theo vài phần dụ dỗ, dẫn dắt động tác của nàng, trong căn phòng chỉ có một cây nến đỏ cũng bị hắn phất tắt, bên trong bỗng chốc chìm trong bóng tối, cảm giác cũng trở nên nhạy cảm hơn.

Thân thể Cẩm Ngôn cứng ngắt kháng cự, nhưng hắn lại cố ý tồn tại vài phần tâm tư, nhẫn nại mà ôn nhu dẫn dắt, cho đến khi nàng nhuyễn thnahf một bãi nước, hắn mới cảm thấy mỹ mãn đẩy ra nội y của nàng.

Cho đến khi tay ấm áp của hắn chạm vào ngực nàng, giống như một viên đá bị rơi vào trong một hồ nước sâu, nguyên bản mặt nước yên ắng tĩnh lặng trở thành từng vòng từng vòng gơn sóng, nàng kìm lòng không được ngâm một tiếng, mờ mịt mở mắt ra, lập tức bừng tỉnh, giờ phút này nàng mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, triệt để tỉnh táo lại. Thân thể nàng lại một lần nữa cứng ngắt, mà gần trong gang tấc, là hô hấp của hắn, ấm áp phả trên cổ nàng, mà động tác của hắn, từng chút từng chút một, đem trái tim nàng làm cho phát run, Cẩm Ngôn đột nhiên đẩy hắn ra, nhưng là giờ phút này, hai người chặc chẽ dính cùng một chỗ, nàng phản kháng ngược lại giống như vừa muốn cự tuyệt mà vừa nghênh đón, ngay khi bản thân nàng còn chưa kịp phản ứng mình đang làm gì, thân thể đã theo bản năng làm ra phản ứng, cư nhiên liền đá một cước.

Trong bóng đêm liền vang lên tiếng kêu đau đớn, sức nặng đè trên người nàng, bỗng nhiên mất đi, Cẩm Ngôn cũng không biết xảy ra chuyện gì, một cước của nàng cũng không tính là quá nặng, nhưng mà, người vừa rơi xuống đất lúc trước cũng không có sức mẻ gì, cư nhiên một cước không nặng không nhẹ của nàng, lại làm cho hắn lăn xuống giường? Cẩm Ngôn ôm chặt giá y của bản thân, lui trong góc, trong bóng tối, hô hấp của người dưới đất càng trở nên nặng nề, từng chút từng chút, càng ngày càng gấp gáp.

Bỗng nhiên Cẩm Ngôn cảm thấy có vài phần không đúng. Nàng vội vàng đi tới cầm lấy hỏa chiếc tử (hộp quẹt) trên bàn cạnh giường, châm ánh nến, liền thấy rõ tình hình bên trong, cả người Cẩm Ngôn chấn động, hoảng sợ đến nỗi ra một thân mồ hôi lạnh, nàng la lên một tiếng: “Vương gia!” Cấp tốc đi xuống giường.

Trên mặt đất, nam tử nguyên bản một thân hỉ phục như lửa,giờ phút này gương mặt tái nhợt tựa vào cạnh giường, trên trán từng khỏa mồ hôi lạnh chảy xuống, bàn tay nắm chặt ở trên đùi, nhắm mắt lại, rõ ràng là đang cố nén thống khổ, Cẩm Ngôn cả kinh, ý thức được chỗ phía trước đó là chỗ bị bản thân nàng đá trúng, trên mặt xẹt qua một chút hoảng loạn, vội tiến lên một bước, kéo lên ống quần của hắn, lại phát giác, vốn là đôi chân bóng loáng trắng sạch, giờ phút này lại nổi lên gân xanh, giống như dây mây đan xen trên hai chân, một khoảng thời gian ngắn, liền bao phủ cả hai chân, Cẩm Ngô chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng này, chỉ có thể ngơ ngác đứng sững tại nơi đó giật mình vô thố.

Mồ hôi chảy dài trên mặt Tần Phi Li, hắn vươn tay ra, gian nan nói: “Cẩm... Ngôn, nàng lại đây...”

Cẩm Ngôn vội vàng chạy đến bên người hắn, hắn lại thở dốc vài tiếng, lúc này mới nhanh chóng từ trong lòng lấy ra một thanh chủy thủ nhét vào trong tay Cẩm Ngôn, chịu đựng đau nhức, nói: “Nhanh...Nhanh cắt đứt... Lấy máu...”

Chẳng qua chỉ nói vài tiếng, hắn giống như đã sử dụng toàn bộ khí lực, Cẩm Ngôn không dám chậm trễ, tuy rằng hắn nói không rõ, nhưng mà, nàng cũng đã hiểu ý của hắn: Hai chân Tần Phi Li bỗng nhiên nổi lên gân xanh tím, cảnh tượng như vậy, căn bản chân không phải bị tật, nếu nàng đoán không sai, đôi chân của hắn, hẳn là trúng độc!

Nàng giơ tay cắt xuống, cắt đứt tĩnh mạch, theo miệng vết thương máu đen chảy ra, rất nhanh liền ướt toàn bộ nội y của hắn.

Cẩm Ngôn lại dùng phương pháp tương tự xử lý một chân còn lại, Tần Phi Li vì chống đỡ không nổi mà ngất đi, đôi chân kia bởi vì thải ra máu độc, từng chút từng chút khôi phục lại huyết sắc.

Nàng nói quản gia cấp dược, dược được đưa đến là dược tốt nhất đối với hai chân hắn, sau khi băng bó, đối mặt với máu độc, quản gia chỉ có thể thở dài, lại có vài phần thoải mái nói: “Gần ba tháng qua, bệnh của Vương gia chưa có phát tác qua, cho đến tận bây giờ, lại xuất hiện triệu chứng.”

Hắn thương tiếc nhìn Tần vương màu da trắng như tờ giấy đang ngủ say, nghĩ đến lúc nhỏ đến giờ người phải chịu qua nhiều tai nạn, nhất thời thập phần đau lòng, hướng về phía Cẩm Ngôn nói: “Tuy rằng mỗi lần phát tác là lúc lấy máu, có thể giảm bớt bệnh tình, nhưng mà, đối với một người, làm sao có thể có nhiều máu như vậy, mắt thấy thân thể vương gia ngày càng trở nên yếu kém, chúng ta cũng bất lực, nếu Vương gia thật sự suy sụp, lão nô... Lão nô liền cô phụ lời nhờ vả của nương nương năm đó!”
Cẩm Ngôn nhìn người nằm trên giường, lúc trước ôn nhuận như gió, là người ngọc thụ lâm phong, giờ phút này lại suy yếu không có một tia khí lực, nếu không phải còn nghe thấy mạch đập của hắn, nàng cơ hồ thực cho rằng hắn đã chết.

Nàng nhìn thoáng qua quản gia đang âm thầm rơi lệ, nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng hỏi: “Thạch bá, chân vương gia như thế nào lại trúng độc?”

Đối với chuyện nàng biết chân của Tần Phi Li không phải bị thương mà là trúng độc, thạch bá cũng không cảm thấy kỳ quái, nghĩ đến nàng là vương phi, qua nhiều năm như vậy, là nữ nhân duy nhất vương gia quyết định cưới, nên thật thà trả lời: “Kỳ thật, việc này phải nhắc đến bí mật trong chốn cung đình. Hiện tại, rất ít người biết đến nội tình bên trong, cũng chỉ có phụ thân phụ mẫu của lão phu biết được một ít.”

Mẫu thân vương gia lúc đó cực kỳ được sủng ái – Tiêu phi, sau khi sinh ra vương gia, hoàng thượng đối với nàng có thể nói là ba ngàn sủng ái một người, nhưng mà, cũng vì nương nương chịu độc sủng, lúc này mới khơi ra mầm tai vạ. Tiên hoàng có hai mươi tư con trai, mười người nữ nhi, nhưng lại bị chết non gần một nửa, sau này các vị hoàng tử còn lại liền chỉ có đương kim hoàng đế cùng với mười hai vị vương gia bây giờ, tiên đế sau khi có vương gia, liền nghĩ đến việc lập thái tử, lập vương gia làm thái tử trong tương lai, việc này bị hoàng hậu lúc đó cũng chính là Ninh thái hậu bây giờ biết được, vì bảo trụ thái tử vị của hoàng thượng, lúc hoàng đế băng hà, cũng là khi vương gia mới chỉ được ba tuổi, thiết kế một hồi cung biến, vương gia chính bởi vì khi đó, bị một cái cung nhân giết hại, cấp hạ độc, sau này may mắn giữ được tính mạng, chỉ là tất cả độc tố đều dồn về hai chân, khiến hai chân không bao giờ có thể đi lại được nữa.”