Tàng Phong

Quyển 2 - Chương 31: Chu Chương




Dịch: phuongkta1

Sự thật đã chứng minh, có đôi khi thanh niên sức trâu tâm tư đơn thuần như Tống Nguyệt Minh cũng không hẳn là dễ đối phó so với hạng người như Đồng Thiết Tâm.

Liên tiếp hơn mười ngày, sáng sớm mỗi ngày Tống Nguyệt Minh đều đến hiên nhỏ tìm hắn.

Ngày hôm nay Từ Hàn giảng một cái đạo lý cho gã thông suốt, gã sẽ lại rời đi, cũng không hề dây dưa. Nhưng ngày mai lại nghĩ ra đạo lý mới muốn tới bàn luận với Từ Hàn. Cứ ngày qua ngày như vậy thực sự khiến cho Từ Hàn cảm thấy rất phiền phức.

Từ Hàn cũng bị gia hỏa trong đầu mất đi một dây này dồn ép không biết làm thế nào, chỉ còn cách sáng sớm mỗi ngày liền vội vàng rời đi trước khi Tống Nguyệt Minh tới, chờ đến tối lại trở lại chỗ ở - mà lúc đó Diệp Hồng Tiên vốn tu hành một ngày cũng sẽ trở lại chỗ ấy, lấy lá gan của Tống Nguyệt Minh chắc chắn sẽ không dám đến quấy rầy.

Sáng sớm ngày hôm nay, Từ Hàn giống như thường ngày đi ra cửa sân.

Đảo mắt bọn hắn đã đi tới Linh Lung Các tầm hơn một tháng, bây giờ là tháng mười, đã vào đầu mùa đông, hôm qua trên Trọng Củ Phong đã có tuyết nhỏ rơi xuống, bông tuyết tích tụ một tầng mỏng trên mặt đất, dẫm chân lên trên sẽ phát ra từng tiếng xì xì.

Từ Hàn cũng không thích mùa đông, lại càng không hề thích tuyết.

Bởi vì đối với những chuyện mà hắn đã từng trải qua, mùa đông liền có nghĩa là gian nan, liền có nghĩa là sẽ đói bụng.

Mà tuyết...

Thứ này dù sao vẫn khiến cho Từ Hàn nghĩ đến lão ăn mày yên giấc trong mưa tuyết kia.

Từ Hàn lắc đầu đi trong đường núi, muốn bỏ qua những suy nghĩ đang cuồn cuộn trong đầu.

Đệ tử của Linh Lung Các đại khái có thể chia làm ba loại, ngoại môn, nội môn và thân truyền.

Sân nhỏ mà hắn ở được xây dựng ngay sườn núi, là chỗ ở của đệ tử nội môn, Linh Lung Các nhà lớn nghiệp lớn, chỉ đệ tử nội môn trên Trọng Củ Phong đã có tám nghìn người, đệ tử ngoại môn đã vượt qua vạn người từ lâu, Từ Hàn cũng không thích địa phương nhiều người, vì vậy mỗi lần hắn ra khỏi cửa sân đều đi về phía lên núi.

Không mất tới nửa canh giờ hắn đã đi tới một cái khe núi, chỗ đó xây dựng một cái mộc đình nho nhỏ.

Nơi đây đã tới chỗ biên giới của đệ tử nội môn, tiến thêm nữa chính là chỗ ở của đám đệ tử thân truyền và các vị sư thúc, bởi vậy ít có người đến.

Từ Hàn quen việc dễ làm chạy đến bên trong mộc đình kia, khoanh chân ngồi xuống một góc.

Sau đó móc ra một cái bình sứ từ trong lồng ngực, mở nó rồi đổ ra đếm viên đan dược trong trong lòng bàn tay mình.

Trong một tháng này Sở Cừu Ly đã liên tục trộm tới gần nghìn miếng Lưu Ly đan cho Từ Hàn, dĩ nhiên số lượng này cũng không hề ít, hiện tại tin đồn đang không ngừng lan tỏa giữa đệ tử nội môn và ngoại môn, thậm chí ngay cả Chấp Kiếm Đường cũng đã bắt đầu bắt tay vào điều tra chuyện này, Sở Cừu Ly cũng không dám gây sự với người của Chấp Kiếm Đường, chỉ có thể là càng thêm cẩn thận.

Nhưng gần nghìn miếng Lưu Ly đan đối với việc chữa trị kinh mạch của Từ Hàn vẫn là như muối bỏ biển.

Con đường tu hành trên thế gian này, bất kể là tu nội hay tu ngoại thì cảnh giới đầu tiên đều là Bảo Bình cảnh, chú trọng thân thể như Bảo Bình, không lọt khí cơ.

Tu vi luyện thể của Từ Hàn đã đạt tới cảnh giới thứ ba từ lâu, cũng chính là Kim Cương cảnh, vì vậy hắn muốn tu hành nội công, rồi trực tiếp vượt qua Bảo Bình Cảnh, tiến vào Đan Dương cảnh, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn phải chữa trị xong kinh mạch trong cơ thể mình.

Nếu nói Đan Dương cảnh, chia làm ngũ trọng.

Vốn là bốn cảnh Thiên Địa Huyền Hoàng, cuối cùng là Đan Dương đại thành, trong người kết thành Nội đan.

Tạm thời không cần nhắc đến chuyện kết đan, cần biết bốn cảnh giới Thiên Địa Huyền Hoàng chính là dẫn linh khí trong thiên địa nhập vào cơ thể, thông suốt một trăm lẻ tám cái khiếu huyệt trong người, mỗi khi thông suốt hai mươi bảy cái sẽ tiếng vào một cảnh giới, chờ một trăm lẻ tám cái khiếu huyệt được thông suốt, lại chăm chút hợp thành một thì chỗ đan điền sẽ kết thành Nội đan, vì vậy Đan Dương cảnh thành.

Mà Từ Hàn chữa trị kinh mạch, nói trắng ra cũng là chữa trị con đường thông nhau giữa những khiếu huyệt này.

Nhưng lúc này hắn mất hết một tháng thời gian, tiêu hao gần nghìn miếng Lưu Ly đan cũng chỉ mới có thể chữa trị xong khiếu huyệt thứ hai, khoảng cách thành công vẫn xa không thể chạm như cũ.

Từ Hàn sau khi luyện hóa xong dược lực bên trong thân thể thì ngẩng đầu lên, hắn thở dài một hơi, mặc dù cơ duyên xảo hợp tìm được phương pháp chữa trị kinh mạch, nhưng bởi vì số lượng đan dược hạn chế nên tiến triển rất chậm chạp, huống hồ Từ Hàn cũng vẫn không có đầu mối để lẻn vào Huyền Hà Phong tìm được dược liệu cần thiết, nghĩ đến những thứ này khiến hắn không kìm được có chút bực bội.

"Sao cứ ngày nào gặp ngươi, các hạ đều thở dài vậy?" Lúc này bên cạnh truyền đến một giọng nói mềm mại, cho dù ở vào cái thời tiết đầu đông lạnh lẽo này, vẫn khiến người ta cảm nhận được như đang tắm gió xuân.

Từ Hàn vào lúc đó đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đã có một bóng người mặc áo nhung màu lam ngồi ở bên cạnh mình từ lúc nào.

Đó là một vị nam tử trẻ trung khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú, nhưng sắc mặt lại có chút trắng bệch, lúc này một tay đang cầm lấy một quyển sách, nghiêng đầu nhìn Từ Hàn.

Nam tử này cũng là khách quen của mộc đình này, mấy ngày trước Từ Hàn không chịu đựng nổi vì bị Tống Nguyệt Minh làm phiền, mỗi ngày liền tìm đến mộc đình này nuốt Lưu Ly đan, đồng thời ngày nào cũng gặp được nam tử trước mặt này. Y luôn luôn mang theo một quyển sách, yên tĩnh ngồi trong mộc đình lật nhìn, hai người dường như cũng rất ăn ý, không hề quấy rầy nhau, mà ngày hôm nay chẳng biết tại sao, nam tử này bỗng nhiên lại muốn nói chuyện với Từ Hàn.

"Người không lo xa, chắn chắn sắp có ưu sầu. Người sinh ra trên đời, ai lại không có chút chuyện không hài lòng đây?" Từ Hàn có chút hảo cảm với vị nam tử này, hắn mỉm cười, trả lời lại như vậy.

"Cũng đúng." Nam tử nghe vậy khẽ gật đầu, coi như đồng ý với lời nói của Từ Hàn.

Mà lúc này khóe mắt Từ Hàn quét nhìn trang tên sách mà nam tử đang cầm, nổi lên bốn chữ to [Thế Ngữ Luận Thuyết]. Từ Hàn cũng chưa từng nhìn thấy sách này, nhưng nghe nói qua tên tuổi của nó. Đây chính là sách được một vị quan tài năng của triều trước soạn ra, viết về đạo lý tế quốc an bang, bản dịch ở ngoài chợ rất nhiều, truyền lưu rất rộng.

Những đầu sách mà nam tử này đọc hàng ngày thí dụ như hôm qua là [Thương Môn Yếu Văn], ngày hôm trước lại là [Sở Sử] đều giống như là sách cổ. Một cái đệ tử Trọng Củ Phong mỗi ngày đều xem đạo lý an bang tế thế mà đám văn nhân mới chuyên luyện tập, nhiều ít có chút không chính đáng.

Mà khiến Từ Hàn càng thêm kinh hãi chính là, dựa theo quy định của Linh Lung Các, bất kể là đệ tử nội môn hay ngoại môn thì mỗi ngày cũng phải tham gia bài học do sơn môn tổ chức, ngoại trừ có chuyện đặc biệt, nếu không thì ai cũng phải có mặt, chỉ có những đệ tử thân truyền kia mới có tư cách làm việc tự do.

Nam tử chỉ lớn hơn Từ Hàn có hai tuổi mỗi ngày đều đọc sách trong mộc đình này, như vậy thân phận của y cực kỳ đặc biệt. Chỉ việc trở thành đệ tử thân truyền, ở tông môn lớn như Linh Lung Các cũng không phải là việc đơn giản.

Hoặc là tu vi đã đạt tới Thông U cảnh, hoặc là người có thiên phú kinh người như Diệp Hồng Tiên mới có thể được đặc cách thu nhận.

Bất kể là một điểm nào trong đó cũng đủ để nói rõ nam tử trước mặt này rất phi phàm.

"Mỗi ngày đều đọc những sách này, có tác dụng gì không?" Từ Hàn nhìn sang nam tử, nhẹ nhàng hỏi.

Từ Hàn cho rằng trên đời này là quan trọng nhất là nắm tay, nắm đấm lớn liền có cơm no ăn, có chỗ để an thân. Nam tử này đã là cao đồ của Linh Lung Các, mỗi ngày đều tiêu phí thời gian trên đống sách nát toàn là đạo lý này, thực sự khiến Từ Hàn rất khó hiểu.

"Đạo của tiên hiền, đạo trị quốc, sao có thể vô dụng?" Nam tử vào lúc đó mỉm cười, đáp lại.

"Có hoài bão!" Từ Hàn khen, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ sao đệ tử Linh Lung Các này đều có bộ dáng thư sinh, miệng đầy vẻ nho nhã, nếu không biết Trọng Củ Phong nơi mình ở chuyên tu võ đạo, Từ Hàn còn tưởng rằng đến nhầm đấy, có khi nào lại đi lạc tới nơi tu văn như Đại Hoàn Phong không?.

"Vậy nhìn bộ dáng của huynh đài là có ý ra làm quan rồi hả?" Từ Hàn lại hỏi, Linh Lung Các cùng Trường Dạ Ty trở mặt đã lâu, nhưng đệ tử của Linh Lung Các vẫn nghĩ đến quản đời trị quốc, quả thực rất thú vị.

"Quan trường ngươi lừa ta gạt, không phải là điều ta mong muốn." Nam tử kia tuy nghe vậy nhưng lại cười lắc đầu.

"Hả?" Từ Hàn sững sờ, lại nhìn thần sắc trên mặt nam tử không giống làm bộ, hắn lại cảm thấy có chút nghi hoặc, nếu không muốn làm quan, vậy đọc những sách này có tác dụng gì?

"Thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách, đọc nhiều sách chút, có khi lại phát ra công dụng mà?" Khóe miệng nam nhân vẫn tràn đầy ý cười, tuy rằng trò chuyện với nhau không nhiều lắm, nhưng chẳng biết vì sao hảo cảm trong lòng Từ Hàn đối với nam tử này càng lớn.

"Meow." Lúc này, một bóng đen từ đằng xa chạy tới, sau một hồi phốc trên mặt đất, sau đó cực kỳ thuần thục đã rơi vào đầu vai Từ Hàn, chính là mèo đen đang vui đùa trong núi.

"Lại chạy loạn đi đâu rồi!" Từ Hàn nhìn mèo đen bẩn thỉu trên đầu vai mình, tức giận gõ nhẹ lên cái đầu nó, làm ra dáng trách cứ.

Nhưng Huyền Nhi đã thăm dò ra bản tính của Từ Hàn từ lâu, nó cọ nhẹ một hồi vào bả vai của Từ Hàn, thực sự khiến hắn dù trong lòng còn tức giận như thế nào đi nữa cũng không dám phát tác, chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

"Con mèo này của người cũng rất là đặc biệt." Nam tử bên cạnh thấy được mèo đen thì trên mặt lộ ra vẻ khác thường, lập tức tán dương.

Huyền nhi có linh tính riêng của mình, dường như hiểu được lời nói của nam tử, vào một khắc này nó giương cái đầu lên thật cao, vênh váo tự đắc giống như một con thiên nga.

Bộ dáng như vậy lại khiến cho Từ Hàn cùng nam tử kia nhìn nhau cười cười, khó phát giác ra bầu không khí giữa hai người đã trở nên thân thuộc hơn rất nhiều.

"Tại hạ là Chu Chương, bái kiến huynh đài." Lúc đó, nam tử chắp tay với Từ Hàn, nghiêm mặt nói.

Hai người đã gặp nhau mấy lần trong mộc đình này, thế nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau, lúc này nam tử lại bỗng nhiên nói ra, coi như là lần giới thiệu chính thức đầu tiên giữa hai người.

"Tại hạ là Từ Hàn." Từ Hàn cảm thấy nam tử này có chút thú vị, lập tức chắp tay nói.

"Từ Hàn? Chính là vị... của Diệp sư thúc..." Nam tử nghe vậy lại phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức chắp tay thêm lần nữa: "thất kính thất kính, nói như vậy, ta cũng phải xưng hô các hạ là sư thúc mới đúng, lúc trước ngu ngốc, xin thứ tội cho."

"Dễ nói dễ nói." Từ Hàn đột nhiên vì chức sư thúc mà lên cấp, trái lại có chút không khỏe, "chúng ta chỉ ngang hàng tương xứng, sư thúc gì đấy, cuối cùng Diệp đại tiểu thư hoa rơi vào nhà nào vẫn chưa thể biết được."

Có lẽ Chu Chương cũng nghe nói ít nhiều một chút tin đồn về Từ Hàn được lan truyền rộng rãi trong đám đệ tử, y cười nói: "người bên ngoài luôn thích suy bụng ta ra bụng người, trong sẽ tự trong, đục mãi sẽ đục, Từ huynh không cần lo lắng."

"Không ngại không ngại." Lời Từ Hàn vừa mới nói cũng chỉ là một câu vui đùa lúc cao hứng, không ngờ bây giờ lại phải giải thích thật rõ, nhìn bộ dáng nghiêm trang của y, thực sự khiến Từ Hàn không thể không nghĩ tới Tống Nguyệt Minh, người liên tục dây dưa với hắn trong mấy ngày này.

"Không có chuyện gì làm, mà ngày hôm nay lại có duyên, không bằng mời Từ huynh ghé thăm nhà tại hạ?" Cũng không biết Chu Chương chợt nghĩ đến thứ gì, bỗng nhiên mở miệng mời.

Từ Hàn nghe vậy sững sờ, lúc này hắn nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.

"Cũng được."