Tàng Phong

Quyển 2 - Chương 37: Mùa xuân trong tuyết




Dịch: phuongkta1

Mang theo tâm tình nào đó mà không thể nói được, Từ Hàn đưa mắt nhìn vị nữ hài thất lạc kia rời đi.

Từ đầu đến cuối Từ Hàn vẫn chưa từng hỏi tên của nàng, thế nhưng từ phương hướng nàng rời đi thì cũng có thể đoán được đại khái, nàng có thể là đệ tử thân truyền trên Trọng Củ Phong này.

Sau đó hắn một mình trở lại sân nhỏ.

Trên bàn đá trong nội viện bày biện vài cái chai thuốc, có lẽ là thu hoạch của Sở Cừu Ly ngày hôm nay, Từ Hàn kiểm lại một cái, ba hạt ngưng Nguyên Đan, hai mươi lăm miếng Lưu Ly đan.

Không thể coi là nhiều, nhưng những ngày này dù nhiều hay ít thì Sở Cừu Ly đều mang về một chút, nghe từng tiếng ngáy rung trời từ trong phòng kia truyền đến, Từ Hàn hiểu ý cười cười.

Ps: Cuối tháng mỗi ngày 1 chương nhé các đạo hữu

Rồi sau đó hắn lại lấy ra chai thuốc mà Diệp Hồng Tiên nhờ Tần Khả Khanh đưa tới, vội vàng đếm, tổng cộng có năm bình, trong mỗi bình đựng ba mươi hạt Ngưng Nguyên đan, vật này lại khác biệt hoàn toàn với Lưu Ly đan, bất kể là dược liệu cần thiết hay là trình độ phức tạp của công nghệ thì Ngưng Nguyên đan cũng vượt xa Lưu Ly đan, mỗi một hạt đưa lên thị trường cũng có thể đạt được giá tiền xa xỉ. Mà cho dù Linh Lung Các nhà lớn nghiệp lớn, một trăm năm mươi miếng Ngưng Nguyên đan cũng chắc chắn không phải là số lượng nhỏ.

Nhưng Diệp Hồng Tiên hết lần này tới lần khác tìm cho hắn nhiều đan dược như vậy, trong lòng hắn thực sự rất là ấm áp.

Đan dược dù sao cũng là ngoại lực, cho dù là Từ Hàn cũng không có cách nào thôn phệ nhiều đan dược trong khoảng cách ngắn như vậy được.

Hắn suy nghĩ một chút liền chia những đan dược này thành năm phần, mỗi ngày một phần, nằm trong phạm vi mà thân thể của hắn có thể tiếp nhận.

Sau đó hắn liền ôm lấy mèo đen đang nằm trên mặt đất, quay người đi vào trong phòng.

...

Ngày thứ hai Từ Hàn vừa mới luyện hóa xong ba mươi miếng Ngưng Nguyên đan, trong cơ thể lại có thêm năm khiếu huyệt được mở ra. Tiến triển thần tốc khiến tâm tình Từ Hàn thật tốt, đang nghĩ ngợi xem ngày hôm nay phải làm những gì, thế nhưng lúc đó ngoài cửa lại vang lên một hồi tiếng gõ cửa quen thuộc.

"Từ huynh, Từ huynh."

Nghe thanh âm quen thuộc bên ngoài phòng mình, Từ Hàn lúc này mới nhớ lại hôm qua đã từng đáp ứng với Tống Nguyệt Minh, ngày hôm nay sẽ cùng gã đi tới Trọng Củ Phong quan sát thi đấu sơn môn.

Hắn lắc đầu, thực ra Từ Hàn cũng không có bất kỳ ác cảm nào đối với vị Tống Nguyệt Minh này, chẳng qua chỉ cảm thấy người như gã có chút không thức thời, hoặc có thể nói là tâm tư cực kỳ đơn thuần. Từ Hàn nghĩ dù sao chuyện ngày hôm này cũng đã hoàn thành, đi xem một lần cũng không mất mát gì, bởi vậy liền đặt mèo đen lên đầu vai mình, mở cửa sân ra.

"Từ huynh cực kỳ đúng mực, theo ta nhanh một chút đi, thi đấu nội môn muốn kết thúc rồi." Cửa rộng mở đập vào mắt chính là gương mặt nóng bỏng của Tống Nguyệt Minh, thế nhưng bộ dáng của gã lại có chút chật vật, áo xanh trên người mang theo một chút bụi bặm, chắc là trước đó đã đụng tay chân với người khác.

"Tống huynh, đây là...." Từ Hàn có chút kỳ quái liếc nhìn Tống Nguyệt Minh, mở miệng nói.

"Ài, nói ra thật xấu hổ, tại hạ cũng thử báo danh trận đấu, chỉ là học nghệ không tinh, mới qua hai đợt liền bị một vị sư huynh đánh bại." Tống Nguyệt Minh nói như vậy, nhưng trên mặt lại không có quá nhiều vẻ tiếc nuối, lập tức đổi đề tài câu chuyện, hào hứng nói: "Từ huynh chớ có hỏi nhiều, ta đánh xong trận đấu liền muốn tới tìm Từ huynh, đến lúc này đã chậm trễ một hồi lâu, nếu không nhanh chút chỉ sợ sẽ bỏ lỡ trận chung kết cuối cùng của nội môn."

Tống Nguyệt Minh dứt lời, liền lôi kéo Từ Hàn, cũng không chờ hắn đồng ý đã muốn đi đến phía sơn môn.

Từ Hàn bị Tống Nguyệt Minh vốn đã quen biết từ lâu dồn ép vừa buồn cười lại đành chịu, chỉ có thể mặc cho do gã lôi kéo chính mình đi đến trường diễn võ.

Trường diễn võ cử hành cuộc thi đấu này nằm ở đỉnh núi, Trọng Củ Phong vốn cũng không nhỏ, đi lên đoạn đường này còn phải mất chút sức lực, thế nhưng Từ Hàn cũng chưa từng cảm thấy nhàm chán, bởi vì trên đường đi Tống Nguyệt Minh không ngừng nói líu ríu bên tai hắn, từ chuyện lý thú của con người trên Trọng Củ Phong này, đến rất nhiều quy củ của cuộc thi đấu sơn môn, tất cả những thứ gã thuộc như lòng bàn tay đều muốn thổ lộ với Từ Hàn.

Từ Hàn đã sớm thành thói quen thái độ niềm nở quá độ của Tống Nguyệt Minh, vì vậy cũng không nói nhiều, chỉ yên tĩnh lắng nghe, ngẫu nhiên đáp lại hai câu.

"Tống huynh nói hàng năm thi đấu sơn môn đều cử hành, các đệ tử hễ là có chút bổn sự đều muốn theo đuổi, chẳng lẽ trong cuộc thi đấu sơn môn này ngoại trừ kiếm cái hư danh còn chiếm được chỗ tốt nào sao?" Từ Hàn nghe Tống Nguyệt Minh giới thiệu xong về thi đấu sơn môn, bỗng nhiên có hứng thú, hắn quay người nói.

"Điều đó là đương nhiên." Tống Nguyệt Minh tiếp nhận lời nói, tiếp tục thao thao bất tuyệt: "không nói đến chuyện của đám đệ tử thân truyền, người thắng trong bọn họ có thể đại biểu sơn môn tham gia đại hội luận đạo mấy tháng sau, chỉ riêng người đứng đầu đệ tử nội môn này cũng đủ để đạt được cơ hội trực tiếp tấn thăng làm đệ tử thân truyền, đủ để cho các sư huynh đệ nóng mắt rồi, mà những thứ hạng kế tiếp cũng có thể đạt được ban thưởng là các loại đan dược, giúp ích vô cùng trong quá trình tu hành."

"Đan dược" Từ Hàn nghe vậy sững sờ, mặc dù Diệp Hồng Tiên đưa tới một trăm năm mươi miếng Ngưng Nguyên đan, nhưng nếu Từ Hàn muốn chữa trị tất cả kinh mạch trong cơ thể thì vẫn còn kém rất nhiều, nghe nói cuộc thi đấu này sẽ được ban thưởng đan dược, không thể phủ nhận Từ Hàn có chút động tâm, nhưng hắn dù sao cũng không phải là đệ tử của Linh Lung Các, mặc kệ hắn thèm thuồng như thế nào, cũng không có bất cứ cơ hội nào tham dự trong đó.

"Ừ, đúng vậy, chỉ riêng vị trí thứ hai đã đạt được năm mươi miếng Ngưng Nguyên đan, nếu như sử dụng đúng cách, chừng đó có thể khiến tu sĩ Tam Nguyên cảnh bước ra một bước dài." Tống Nguyệt Minh lại không cảm nhận được vẻ khác thường của Từ Hàn, vào lúc đó tự nói ra.

"Thế chẳng lẽ trong Linh Lung Các ngoại trừ thi đấu sơn môn thì sẽ không có những biện pháp khác để thu hoạch đan dược ư?" Từ Hàn chưa từ bỏ ý định truy vấn.

"Đương nhiên là có. Chấp Kiếm Đường mỗi tháng đều ban ra rất nhiều nhiệm vụ, có bên trong sơn môn, cũng có bên ngoài đấy, thí dụ như lúc trước Đồng sư huynh hộ tống Từ huynh cùng tiểu sư thúc cũng có thể tính là loại này, thế nhưng vì là chuyện trọng đại, người được chọn cũng do các sư thúc tự mình lựa ra. Còn đại đa số đều có thể do các đệ tử tự hành tiếp nhận, sau khi hoàn thành trở về sơn môn, trong môn sẽ căn cứ trình độ khó dễ của nhiệm vụ để ban thưởng cho đệ tử, mà những phần thưởng này sẽ căn cứ cá nhân mà được đổi thành đan dược hoặc vật gì đó khác." Tống Nguyệt Minh tiếp tục chậm rãi đàm đạo, hiển nhiên đã sớm nhớ rất kỹ các quy định trong Linh Lung Các.

Điểm này có chút tương tự với quy định của Sâm La Điện, sau mỗi một nhiệm vụ sẽ đạt được phần thưởng nhất định, tiếp tục cổ vũ người tiếp theo hoàn thành những nhiệm vụ này, dù sao Linh Lung Các nuôi một nhóm người lớn như thế, rốt cuộc cũng phải có chút phương pháp làm ra lợi nhuận. Thế nhưng dường như điểm này cũng chỉ dễ dàng với những đệ tử trong các, Từ Hàn nghĩ đến, không khỏi có chút đau đầu, chuyện chữa trị kinh mạch xem ra cũng không hề dễ dàng như trong tưởng tượng.

"Đúng rồi Từ huynh, ta thấy hôm qua tiểu sư thúc đưa tới cho ngươi nhiều đan dược như vậy, ta cũng không muốn thắc mắc chẳng lẽ Từ huynh còn chưa đủ dùng hay sao, thế nhưng chỉ kỳ quái dù sao kinh mạch của Từ huynh đã sớm xảy ra vấn đề, muốn những đan dược kia còn có tác dụng gì?" Dường như Tống Nguyệt Minh nhớ ra điều gì đó, chợt hỏi.

Lời này cũng có chút đường đột, thậm chí rơi vào trong tai người bụng dạ có chút hẹp hòi sẽ cảm thấy Tống Nguyệt Minh đang cố ý đùa cợt, nhưng Từ Hàn cũng đã biết rõ tính tình của Tống Nguyệt Minh là như thế nào, cũng không cảm thấy có vấn đề gì, hắn mỉm cười, liền nói: "thực sự không dám giấu diếm, thân thể tại hạ có vấn đề thì chắc Tống huynh cũng đã biết được, mà bên trong bí pháp thân truyền của nhà ta cũng có biện pháp chữa trị, thế nhưng phương pháp này cần tiêu hao rất nhiều đan dược, bởi vậy..."

Từ Hàn cũng không phải cao hứng khi nói ra những lời này, mà đã suy nghĩ cân nhắc kỹ từ rất lâu.

Hắn muốn trị liệu thương thế trong cơ thể mình, hôm nay xem ra chỉ có một con đường duy nhất chính là dựa vào Diệp Hồng Tiên, một lần hãy còn tốt, nếu như lâu sẽ không thể tránh khỏi lòng người nghi ngờ, đến lúc đó lại viện ra cái cớ như thế. Người bên ngoài không hẳn sẽ tiếp tục tin tưởng, mà có tin đi chăng nữa cũng không tránh khỏi hoài nghi. Bởi vậy hắn giống như chỉ trò chuyện đơn giản, thông qua miệng Tống Nguyệt Minh lại được lan truyền đi, như thế sẽ khiến cho mọi người càng tin phục, còn phải nói là chuyện kinh mạch bị đứt đoạn này, trên đời vốn cũng không nhiều, mà ngay cả có thì cũng không có nhiều phương pháp trị liệu, đại khái chỉ cần đại nhân vật ra tay, hoặc tiêu hao một lượng lớn tài nguyên cho chính mình, bởi vậy Từ Hàn gọi đây là bí pháp thực sự cũng không mang lại quá nhiều phiền toái.

"Như vậy a" Tống Nguyệt Minh nghe vậy khẽ gật đầu, lập tức lục lọi trong lồng ngực rồi móc ra một vật đặt vào trong tay Từ Hàn.

Từ Hàn sững sờ, tiếp nhận vật kia rồi tập trung nhìn vào, đó cũng là chai thuốc.

"Tống mỗ không thể sánh với tiểu sư thúc, chỗ này cũng chỉ có một viên Ngưng Nguyên đan cùng mấy miếng Lưu Ly đan, không biết có thể mang đến bao nhiêu ít lợi cho thương thế của Từ huynh, thế nhưng dù nhiều dù ít đều là chút tâm ý của Tống mỗ, kính xin Từ huynh không được chối từ."

Tống Nguyệt Minh vào lúc đó cực kỳ thành khẩn nói.

Từ Hàn có thể hiểu rõ đại khái lấy tư cách đệ tử nội môn thì mỗi tháng có thể có được tông môn phát xuống bao nhiêu đan dược, cũng chỉ hơn mười miếng Lưu Ly đan thế thôi, còn thừa chỉ sợ cần phải như Tống Nguyệt Minh nói, hoàn thành một ít nhiệm vụ tông môn ban ra mới có thể nhận được, bởi vậy có thể tưởng tượng, những đan dược này đối với Tống Nguyệt Minh mà nói chắc chắn cũng là một khoản tài phú khó có được, Từ Hàn cũng không ngờ được ngay cả ánh mắt gã cũng không hề nháy mà đưa cho mình.

"Tống huynh, chuyện này..." Từ Hàn theo bản năng muốn chối từ, nhưng khi ánh mắt đối mặt với vẻ mặt thành thật của Tống Nguyệt Minh, chẳng biết tại sao, lời nói của Từ Hàn đã ra đến khóe miệng vào lúc đó bị hắn cứng rắn nuốt trở vào.

"Cha ta từng nói, nó cần thiết với ta, nhưng lại là thứ khẩn cấp đối với người khác, đặt khẩn cấp lớn hơn cần thiết. Đan dược này đối vốn là ngoại vật với người tu hành, có thể có chút ích lợi lại không đủ để thay đổi quá nhiều, nhưng đối với Từ huynh mà nói lại là vật quan trọng để chữa trị kinh mạch. Tống mỗ suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy vẫn nên giao vật ấy cho Từ huynh lại càng thêm có ích. Cũng có thể tính là tạ lễ vì những ngày này ta quấy rầy nhiều lần, Từ huynh lại chưa từng nói ra nửa câu phiền chán." Giọng nói của Tống Nguyệt Minh lại tiếp tục vang lên, ngữ khí vô cùng thành khẩn.

Từ Hàn nghe nói lời ấy, chỉ có thể cười khổ một hồi, nếu không tận mắt nhìn thấy thì hắn chắc chắn sẽ không tin tưởng trên đời này thực sự có hạng người ngu dốt không trưởng thành như Tống Nguyệt Minh.

Cuối cùng hắn vẫn nhận lấy đan dược kia, sau đó ngước mắt nhìn về phía thiếu niên khóe miệng vẫn còn ẩn chứa nụ cười yếu ớt trước mặt mình, chắp tay nói: "quà Tống huynh tặng ngày hôm nay, Từ mỗ khắc trong tâm khảm."

Thần sắc trên mặt cùng ngữ khí trong lời nói của Từ Hàn vào một khắc này trở nên cực kỳ nghiêm túc.

Cách làm người của hắn vốn là như thế, người đối tốt với hắn thì hắn sẽ báo đáp gấp trăm lần.

Tống Nguyệt Minh cũng chỉ lắc đầu, có chút tức giận nói: "ta quen biết với Từ huynh chính là duyên phận, cha ta từng nói, làm việc tốt thì không cần báo đáp, mà báo đáp thì không ban ơn, lời của Từ huynh là không coi Tống mỗ như bằng hữu."

Từ Hàn sững sờ, nhìn chàng thiếu niên trẻ nghiêm túc trước mặt mình, khoát tay áo không cần phải nhiều lời nữa.

Nhưng sau cùng lại một mực ghi tạc chuyện hôm nay ở trong lòng.

Cho dù sự đời biến đổi đến mức nào, hắn đã quyết chí thề không bao giờ quên.