Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Chương 130-2: Người trong ký ức (2)




Edited by Bà Còm

Hai người vào noãn các, Thiên Hòa Đế chỉ chỉ một bên bàn cờ ra hiệu cho Thẩm Hấp ngồi xuống. Thẩm Hấp chắp tay thi lễ, vén trường bào nhập tòa, Thiên Hòa Đế liền ngồi đối diện hắn. Thẩm Hấp tôn kính vi sư, trước tiên đặt xuống một quân cờ, Thiên Hòa Đế theo sát.

Sau khi mấy quân cờ được đặt xuống, không khí ngột ngạt trong noãn các cũng không thấy hòa hoãn hơn bao nhiêu. Thẩm Hấp thoạt nhìn thật ra còn đỡ, chỉ tập trung tinh thần vào ván cờ, Thiên Hòa Đế thì lại nhịn không được thường xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn giống như thấy được bộ dáng trẻ tuổi của chính mình, chẳng qua hài tử này trầm ổn hơn nhiều so với khi ngài còn trẻ. Khi ngài còn trẻ luôn rất cuồng ngạo, bởi vì vừa sinh ra đã được phong Thái Tử, ai gặp cũng đều là a dua nịnh hót nên dưỡng thành tính tình không coi ai ra gì, làm không ít chuyện xấu khiến phụ hoàng cùng cả triều bá quan văn võ đau đầu. Nhưng hài tử này lại không giống như vậy, hắn lớn lên như một hậu nhân thế gia bình thường, tuy tính tình không có chút gì hèn mọn nhưng hành động lại không hề buông thả, trong mắt như ngưng tụ tâm tư cực đại, đôi môi mím chặt nhìn thập phần nghiêm túc.

Đúng rồi, ở tuổi này mà hắn có thể một lần khảo trúng Trạng Nguyên thật sự không dễ, ngày thường tất nhiên cũng không có thời gian rảnh rỗi để chơi đùa. Mấy năm trước ngài đã từng hỏi qua Thẩm Diệp, có muốn xin một ân ấm cho nhi tử duy nhất hay không? Thẩm Diệp lại từ chối, chỉ nói hài tử này chí không ở trong quan trường nên Thẩm Diệp chưa từng miễn cưỡng hắn.

(Ấm chức: chức quan được phong thưởng cho con cháu của Vương Công Hầu hoặc đại quan cho dù không có tài năng gì)

Nhưng nếu quả thực chí của hắn không ở trong quan trường, vậy thì vì sao hắn lại phải tự mình thi đậu công danh? Chẳng lẽ lòng dạ của hắn quá cao, không muốn dựa vào tổ tiên để đi trên con đường ân ấm, ngược lại muốn đi lên bằng chính bản lĩnh của mình, như một tài tử trong thiên hạ khảo đậu công danh.

Tính cách quật cường cùng ngạo cốt như vậy quả thực không có gì khác biệt với mẫu thân của hắn.

Thiên Hòa Đế nghĩ đến đây không khỏi mỉm cười, "bạch sơn hắc thuỷ" tiếp tục hạ xuống, đột nhiên Thiên Hòa Đế lên tiếng: "Thật ra ngươi có biết... Trẫm cùng mẫu thân ngươi... là quen biết cũ?"

Không biết vì sao hiện tại Thiên Hòa Đế lại muốn cùng hài tử này ôn chuyện về mẫu thân của hắn -- nữ tử vừa tươi sáng lại đa tình, người mà cả trăm lần xuất hiện trong mộng của ngài, nữ tử khiến ngài thương nhớ đêm ngày. Lúc ấy, phụ thân của nàng là Tể tướng đương triều, Thái sư của Thái Tử, ngài thường xuyên đến phủ Tể tướng, vừa thấy nàng liền trao trọn con tim.

Tay Thẩm Hấp đang cầm quân cờ dường như chựng lại một chút, cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ nhàn nhạt gật đầu bình tĩnh nói: "Thần biết."

Thiên Hòa Đế ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hấp như đang cố tiêu hóa lời nói vừa nãy của hài tử này, sau đó mới chuyển ánh mắt lên bàn cờ, ngữ khí có chút xấu hổ hỏi: "Ngươi, ngươi biết?"

Thẩm Hấp gật đầu: "Vâng, biết, trước khi chết mẫu thân có nói với thần."

Quân cờ vốn đang kẹp giữa hai ngón tay của Thiên Hòa Đế đột nhiên rớt xuống lăn long lóc trên mặt đất. Từ hai bên có hai tiểu thái giám nhẹ nhàng bước ra, quỳ rạp trên mặt đất nhặt lên quân cờ bằng ngọc, đặt trong lòng bàn tay quỳ thẳng người nâng lên cho Thiên Hòa Đế.

Thiên Hòa Đế lấy lại quân cờ, lúc này mới trấn định tâm thần, tiện tay quơ quơ. Lý Mậu liền hiểu được, ra hiệu cho tất cả thái giám cung nữ trong noãn các lui ra ngoài, còn chính lão thì canh giữ ngay cửa của Nguyên Dương điện, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần quấy rầy.

Thẩm Hấp thấy ngài có động tác này cũng khó hiểu, ngẩng đầu nhìn nhìn nhưng không lên tiếng. Hai người lại hạ thêm vài quân cờ nữa thì Thiên Hòa Đế dường như mới cố lấy dũng khí hỏi Thẩm Hấp: "Trước khi nàng chết... có thống khổ đau đớn hay không?"

Thẩm Hấp đã chuẩn bị tinh thần thật tốt để đón nhận câu hỏi kế tiếp của Thiên Hòa Đế, vốn dĩ hắn cho rằng sau khi mình nói xong câu kia thì Thiên Hòa Đế sẽ ngay lập tức hỏi hắn trước khi chết mẫu thân đã nói cho hắn những gì, đúng là không thể ngờ câu hỏi hắn chờ lại là vấn đề này. Hôm nay đây là lần thứ hai Thẩm Hấp ngẩng đầu xem kỹ người nam nhân trước mặt, cảm thấy nỗi bi thương trong mắt của ngài cũng không phải làm bộ, huống chi, với thân phận của ngài thì loại sự tình này căn bản không cần làm bộ. Nhưng nếu không phải làm bộ, vậy thì tình cảm của ngài đối với mẫu thân dường như không nông cạn giống như trong suy nghĩ của hắn. Phát hiện này khiến trong lòng Thẩm Hấp "ngũ vị tạp trần".

Do dự một lát, Thẩm Hấp mới nhẹ nhàng lắc đầu: "Không đau khổ."

Cái chết của mẫu thân đối với bà mà nói là một sự giải thoát, không thể xem như thống khổ. Trong đầu Thẩm Hấp hồi tưởng lại cánh tay gầy như que củi của mẫu thân trước khi chết, khô kiệt như miếng vỏ cây, rõ ràng nhớ tới khi còn nhỏ bà cũng từng là một mỹ nhân sung mãn, nhưng ngày vui thật sự chóng tàn, sức sống mỹ lệ như vậy liền vĩnh viễn biến mất trong sinh mệnh của bà.

Hắn nhìn ra sự quyến luyến của người nam nhân trước mắt này đối với mẫu thân, cho nên có rất nhiều lời hắn không dám nói, bởi vì sợ một khi nói ra, toàn bộ nỗi quyến luyến kia đều sẽ biến thành chán ghét. Mẫu thân của hắn tuyệt đối không phải là một nữ nhân có thể làm cho nam nhân nhớ thương nhiều năm như vậy, có lẽ trước đó bà thật sự rất tốt nhưng đó đều là quá khứ cả rồi, từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện thì mẫu thân liền trở nên không bình thường chút nào.

Mà hết thảy những thay đổi đó đều do chính tay Thẩm Diệp tạo thành.

Thẩm Hấp nghĩ, vị Hoàng đế này chắc chắn chưa từng gặp qua bộ dáng điên cuồng của mẫu thân, nếu không, ngài nhất định sẽ không nhớ rõ mẫu thân tốt đẹp thế nào, nhất định cũng sẽ căm thù bà đến tận xương tuỷ. Cho nên, có vài lời hắn thật sự không thể nói.

Thiên Hòa Đế nghe Thẩm Hấp nói xong mới yên tâm gật đầu, do dự một lát sau mới lại hỏi Thẩm Hấp: "Vậy nàng có lời gì muốn ngươi nói với trẫm hay không?"

Nếu trước khi nàng chết đã nói cho hài tử này sự thật, vậy ngài có thể mong chờ một lời gì đó để chứng minh thật ra nàng cũng không phải vô tình đối với ngài như vậy? Nếu không phải vô tình thì nàng sẽ mượn miệng hài tử này để lại chút lời trăng trối cho ngài phải không?

Thực đáng tiếc, một câu của Thẩm Hấp đã thổi tan sự mong chờ không thực tế trong lòng Thiên Hòa Đế: "Không có ạ."

Thẩm Hấp lại nhìn thoáng qua, đôi mắt kia rõ ràng lộ ra vẻ thất vọng, hắn dời đi ánh mắt, đem lực chú ý toàn bộ đặt trên bàn cờ.

Thiên Hòa Đế thở dài, sự lãnh đạm như vậy đời này ngài đã sớm hưởng qua nhiều lần. Sau khi nàng gả cho Thẩm Diệp, ngài đã từng cải trang vi hành đi tìm nàng, muốn hỏi nàng có hối hận hay không? Lúc ấy ngài đã nghĩ rằng, chỉ cần nàng nói với ngài một câu "ta hối hận", cho dù ngài phải làm ra chuyện cả thiên hạ phỉ nhổ thì cũng dám vung tay đoạt thê của thần tử.

Đúng là tràn ngập tự tin nhưng cuối cùng đối diện với ánh mắt vô tình lạnh nhạt của nàng đã biến mất hầu như không còn. Một lần gặp mặt kia, nàng gần như một câu cũng không thèm nói, biểu tình trước sau đạm mạc, hai người cứ ngồi si ngốc suốt một buổi chiều trong ngôi đình giữa hồ cách xa Hoàng thành mười dặm, ngồi im lặng mãi tới tối ngài mới phái ám vệ lén đưa nàng trở về. Sau ngày hôm đó ngài không bao giờ ra cung tìm nàng một lần nào nữa.

Từng quân cờ cứ thế mà hạ xuống, tâm tư của Thiên Hòa Đế không hề để trên bàn cờ cho nên thế cờ nghiêng về hướng suy bại cũng không thèm để ý, dường như chỉ với việc cùng hài tử này ngồi mặt đối mặt cũng đã dùng hết tinh thần của ngài. Trong lúc ngài thất thần định hạ một nước cờ, hài tử kia lại đột nhiên mở miệng nhắc nhở: "Hoàng Thượng, nếu ngài khăng khăng hạ ở nơi này, vậy bàn cờ sẽ hoàn toàn lâm vào cục diện bế tắc."

Thật ra bàn cờ không phải sẽ thật sự trở thành cục diện bế tắc, chẳng qua nếu Hoàng Thượng hạ như vậy liền thua, mà hắn không muốn lần đầu tiên chơi cờ sẽ thắng vị này, cho nên cũng không hạ nước cờ sát thủ, vậy bàn cờ còn không phải hoàn toàn lâm vào cục diện bế tắc hay sao?!

Thiên Hòa Đế cúi đầu nhìn nhìn, lúc này mới bất đắc dĩ bật cười, không thể tưởng tượng được đã cách nhiều năm như vậy, ngài chỉ cần vừa nhớ tới chuyện của nàng thì trong đầu vẫn biến thành hồ nhão. Sau khi cười tự giễu, Hoàng đế mới bỏ quân cờ trong tay về lại hộp cờ, sảng khoái nói với Thẩm Hấp: "Không được, ngươi thắng."

Thẩm Hấp thấy thế, cũng đem quân cờ trong tay trả vào hộp, sau đó chuẩn bị đi theo Thiên Hòa Đế rời phòng. Thiên Hòa Đế không đi ra mà lại dạo bước vài vòng trong noãn các rồi đến bên cạnh Thẩm Hấp hỏi một câu: "Ngươi muốn làm quan sao?"

Thẩm Hấp giương mắt nhìn Hoàng Thượng, sau đó liền lui ra phía sau một bước, chắp tay ôm quyền nói: "Hồi Hoàng Thượng, thần muốn."

Thiên Hòa Đế ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim tơ vàng, gật đầu hỏi Thẩm Hấp: "Vậy ngươi muốn làm quan gì? Làm chức vụ cao bao nhiêu?"

Thẩm Hấp không có chút nào ngập ngừng, đi tới trước mặt Thiên Hòa Đế nói dứt khoát: "Thần chỉ nghĩ từ thấp làm lên, có thể nhận chức Hành tẩu trong Lục Bộ."

Lễ Bộ, Lại Bộ, Hình Bộ, Binh Bộ, Công Bộ, Hộ Bộ, ở tầng chót nhất trong sáu Bộ trên cũng sẽ có một ít hậu nhân lấy chức Hành tẩu cho có danh, tạm giữ chức này để làm việc. Chức Hành tẩu nói rõ ràng một chút thì ngay cả thất phẩm cũng không phải, chỉ vào cuối năm khảo công mới có một ít khả năng được lên chức, còn nếu ngươi ở trong Bộ làm việc không tồi, thượng cấp thưởng thức ngươi thì mới có khả năng thăng cấp.

Nếu giống như các hậu nhân thế gia muốn giành ân ấm thì ít nhất cũng là lục phẩm hoặc thất phẩm, yêu cầu này của hắn nghe thấy thực sự không cao chút nào.

Thiên Hòa Đế không khỏi nhập hai tay vào trong tay áo nắm lại, giống như đang suy tư gì nói với hắn: "Nếu mẫu thân ngươi đã nói rõ ràng với ngươi, như vậy ngươi cũng nên biết, cho dù hiện tại ngươi mở miệng nói phải làm Quận Vương thì trẫm cũng sẽ không cự tuyệt. Làm Hành tẩu ở các Bộ... có phải quá thấp một chút hay không?"

Thẩm Hấp lại không để bụng, ôm quyền nói: "Hoàng Thượng minh giám, thần tự hiểu khả năng của bản thân, đối với đạo làm quan cũng chẳng có bất luận kinh nghiệm gì. Chức Hành tẩu thật ra sẽ tạo cho thần một nền tảng tốt, không cần phân chia cao thấp. Thần tin tưởng chỉ cần thần làm tốt, vậy sẽ có thể từng bước đi lên."

Thẩm Hấp trình bày những ý tưởng ở trong lòng cho Thiên Hòa Đế, nhưng lại im bặt không nhắc tới lúc nãy Thiên Hòa Đế nói có thể phong hắn thành Quận Vương, vân vân...

Thiên Hòa Đế nhìn Thẩm Hấp, thở dài thật mạnh, sau đó mới gật đầu: "Nếu là nguyện vọng của ngươi, vậy... Trẫm cũng sẽ không ngăn trở, sẽ làm theo lời ngươi nói. Bất quá, trong số sáu Bộ, Lễ Bộ mắc bệnh trầm kha, Lại Bộ láu cá, Hộ Bộ tinh tế, Hình Bộ nhiều thù, Công Bộ vất vả... thôi thì đến Binh Bộ đi. Hơn nữa chức Hành tẩu cũng quá thấp, trẫm liền phong ngươi làm Tư vụ, rèn luyện mấy năm sẽ thăng thành Đường chủ sự."

Thẩm Hấp có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn Thiên Hòa Đế từ chối: "Hoàng Thượng thật không cần làm như thế đâu ạ, chức vụ Hành tẩu đã khá tốt, thật sự không cần..."

Hắn còn chưa nói xong đã bị Thiên Hòa Đế ngắt lời: "Được rồi. Ngươi cũng đừng nên suy nghĩ quá nhiều. Quan cấp này vốn dĩ nên phong cho ngươi, ngươi là Trạng Nguyên xuất thân, đúng ra phải ban cho ngươi chức Biên tu của Hàn Lâm Viện, khổ nỗi trẫm đã ban cho Tĩnh An hầu Thế tử trước một bước khiến ngươi đã bị ủy khuất cho đến hôm nay. Nếu chỉ để ngươi làm chức Hành tẩu, chỉ sợ đám thuộc hạ chuyên đội trên đạp dưới sẽ bêu xấu ngươi."

Đã nói đến mức này thì Thẩm Hấp không thể từ chối.

Trong lòng Thẩm Hấp đột nhiên bị một loại cảm xúc chưa từng bao giờ có chặn ở ngực, nhìn bộ dáng của Thiên Hòa Đế dường như cảm thấy chóp mũi và khóe mắt nóng lên.

Thiên Hòa Đế cũng nhìn hắn trong chốc lát, sau đó liền dẫn đầu ra khỏi noãn các. Lý Mậu mang theo thái giám hầu hạ vây quanh đi sau bị Thiên Hòa Đế phất tay cho thối lui, để Thẩm Hấp đi theo ngay sau lưng mình tiếp tục cùng hắn nói chuyện: "Hôm này đem thê tử của ngươi cùng nhau truyền vào cung bởi vì nghe nói nàng hoài hài tử, đang ở chỗ Hoàng Hậu, vốn dĩ cũng muốn kêu tới để trẫm gặp luôn. Nàng là người thế nào? Ngươi thật sự thích nàng sao?"

Thẩm Hấp ở phía sau bên phải của ngài, cúi đầu kính cẩn đáp: "Hồi Hoàng Thượng, nội tử là đích thứ nữ Nhị phòng của Quy Nghĩa Hầu phủ, tên là Tạ Hộ, là một nữ tử ổn thỏa, thần thập phần thích nàng."

Thiên Hòa Đế nghe hắn nói không chút do dự bèn quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn nhắc tới nữ tử kia thì khóe miệng tựa hồ cong lên một chút, không khỏi quay đầu lại rồi nói: "Ngươi thích là tốt rồi. Bất quá Thẩm Diệp cũng thiệt là, với một thân phận đích trưởng tử của Định Quốc Công phủ, tại sao lại cho ngươi cưới đích thứ nữ Nhị phòng của Quy Nghĩa Hầu phủ, cho dù là nữ nhi của Thái sư hay Thái úy cũng xứng với ngươi mà."

Thẩm Hấp lại không cho là đúng, phản bác: "Thần cả đời chỉ cần một mình nàng thôi đã đủ rồi. Nàng ở trong lòng của thần không có bất kỳ nữ nhân nào trên thế gian có thể so bằng."

Thẩm Hấp không chút do dự nói ra những lời này, làm Thiên Hòa Đế cũng phải dừng bước. Thẩm Hấp lại không hề sợ hãi, quang minh lỗi lạc ngẩng đầu đối diện với ngài, thật lâu sau Thiên Hòa Đế mới gật đầu nở nụ cười, không đầu không đuôi nhận xét một câu: "Giống y tính tình của nàng."