Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 2 - Chương 22: Ngươi có thể ra khỏi vương phủ, nhưng hai người này phải chết




Cảm giác choáng váng trong đầu quẩy người một cái, lập tức tiêu tán.

An Thiếu Hàn trong tay vẫn nắm chén rượu như trước, người cũng bình yên vô sự đứng tại chỗ như trước.

Mai Vũ tay run rẩy, bàn tay dính đầy máu tươi víu vào cạnh bàn, ngạc nhiên nhìn hắn.

“Không, không có khả năng! Ta rõ ràng hạ mê dược......” Mới nói đến đây, Mai Vũ liền im lặng không nói thêm gì nữa. Cắn môi, Mai Vũ chỉ lấy tay che miệng vết thương, trong nội tâm một ý nghĩ không ngừng lẩn quẩn.

Thất bại!

Có trách thì trách nàng không nỡ, trách nàng không hạ thủ được đối với hắn.

Rượu kia, căn bản không phải nàng cất. Mà chỉ là rượu bình thường hạ thêm mê dược thôi.

Nàng không biết sai lầm như vậy sẽ mang đến hậu quả như thế nào cho Tạ Vãn Phong và Liễu Hành Vân, nàng rất sợ. Nhưng muốn nàng lại lựa chọn thêm lần nữa, nàng vẫn sẽ không hại An Thiếu Hàn.

Nàng vĩnh viễn đều không thể quên, nam tử này cười rộ lên mặt có chút đỏ, bộ dáng không được tự nhiên.

Sự tịch mịch [1] của hắn cùng hắc y chưa bao giờ thay đổi của hắn làm cho nàng đau lòng.

[1]: cô đơn lạnh lẽo, cô quạnh

Nếu như không phải địa vị chênh lệch xa như thế, nàng rất muốn ôm hắn.

Nói với hắn một câu: “Không cần phải tịch mịch, ngươi không phải chỉ có một mình.”

Ngực từng đợt đau đớn, Mai Vũ biết rõ, chuyện đó không có khả năng. Dứt bỏ một mặt yếu ớt mỏng manh của hắn, người nam nhân này, là chiến thần, An vương An Thiếu Hàn dưới một người trên vạn vạn người!

An Thiếu Hàn khóe miệng kéo ra nụ cười nhìn về phía Mai Vũ, sắc môi tươi tắn dưới ánh trăng dị phát chướng mắt: “Ngươi chẳng qua là hạ mê dược trong rượu mà thôi.”

Nguyên lai, ngươi thật sự không đành lòng giết ta. Ta cũng biết, Tiểu Vũ, ngươi quan tâm ta, đúng hay không?

Mai Vũ há mồm thở dốc, nửa té ngã vào bên cạnh bàn đá hỏi: “Ngươi tại sao không có việc gì?”

Vì sao, nàng rõ ràng hạ mê dược phi thường lợi hại, đủ để hắn ngủ một buổi tối. Vì sao hắn vẫn bình yên vô sự đứng ở đây?

An Thiếu Hàn từng bước một đi đến bên người nàng, ngồi xổm xuống, thanh âm nhu hòa nói ra: “Bởi vì, ta từ nhỏ chính là bị độc nuôi lớn, một loại mê dược, căn bản không làm gì được ta.”

Dưới ánh trăng từng sợi tóc của hắn lả tả rơi xuống, nhẹ nhàng sát tại gương mặt của nàng. Mai Vũ cảm thấy một hồi rét lạnh, không khỏi rụt về phía sau.

Đáng ghét! Cư nhiên bị xếp đặt!

An Thiếu Hàn đưa tay kéo thân thể đang né tránh ôm vào trong ngực, sau đó liền ngồi xuống.

Mai Vũ muốn đẩy ra hắn nhưng một chút khí lực cũng không có.

“Ngươi muốn như thế nào?” Mai Vũ khẩu khí không tốt hỏi hắn.

An Thiếu Hàn xé vải bố trên y phục xuống, dùng sức quấn quanh miệng vết thương của Mai Vũ.

“A!” Mai Vũ đau đớn hét thảm một tiếng.

Đau quá! An Thiếu Hàn đáng chết này! Nhất định là cố ý.

Mồ hôi lạnh tuôn ra liên tục, Mai Vũ đột nhiên cắn một miếng lên cánh tay An Thiếu Hàn.

An Thiếu Hàn kêu lên một tiếng, nhưng lại cười nhẹ nói: “Hổ giấy.”

Mai Vũ đau đến mắt thiếu chút nữa rơi ra ngoài, lại chịu đựng chết cũng không khóc.

Đúng vậy, nàng chính là hổ giấy. Cho nên mới con hổ thật là hắn lừa gạt!

Trên nền đất lạnh như băng, An Thiếu Hàn yên lặng băng bó cho nàng.

Hắn không biết mình rốt cuộc làm sao vậy? Chính là thời điểm biết nàng chỉ hạ mê dược, cũng là thời điểm biết rõ nàng quan tâm mình.

Lửa giận cùng bi thương giống như kỳ tích tiêu tán.

Hắn có thể tha thứ cho hành vi làm càn của nàng. Nhưng có một số việc, hắn không thể tha thứ.

Sau khi băng bó kỹ cho nàng, An Thiếu Hàn ôm chặt nàng, nhẹ giọng thở dài: “Tiểu Vũ, ta thả ngươi đi.”

Thân thể Mai Vũ trở nên cứng ngắc, có chút khẩn trương giữ chặt tay của hắn.

“Thật vậy sao? Ngươi thật sự sẽ thả ta đi sao?”

Hắn thật sự muốn thả nàng đi.

Vì sao sau khi thở phào nhẹ nhõm, còn có chút khó chịu không rõ.

Hắn rốt cục sẽ không còn vướng mắc gì cùng mình rồi sao......

An Thiếu Hàn nâng khuôn mặt nàng lên, nhẹ nhàng nở nụ cười, mây đen đột nhiên ở phía sau che lấp ánh trăng.

Chẳng biết tại sao, Mai Vũ cảm thấy rất lạnh.

An Thiếu Hàn cười, mang theo ôn nhu, mang theo cả tàn nhẫn......

“Thật sự ta muốn thả ngươi đi. Ta nói rồi, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng sẽ bắt ngươi trở về. Không quan trọng, Tiểu Vũ, ta không sợ phiền toái. Bất quá, đây là trường hợp đặc biệt cho ngươi. Không phải cho hai nam nhân kia.”

Trời bắt đầu trời mưa, mưa nhỏ tí tách ôn nhu rơi xuống. Máu của Mai Vũ uốn lượn thành một dòng suối nhỏ, uốn lượn đến một địa phương không biết ở đâu.

Mai Vũ môi trắng bệch nhìn hắn: “Ngươi...... Nói cái gì?”

“Tiểu Vũ, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Tạ Vãn Phong cũng Liễu Hành Vân đến đây.” An Thiếu Hàn vén tóc trên trán của nàng, bình tĩnh nói.

“Ngươi lúc nào thì biết?”

“Ngày đó, trong bụi hoa lau. Ta đã nói rồi, ta sẽ không tha thứ phản bội.”

Mai Vũ toàn thân run rẩy, miệng vết thương tựa hồ lại bị vỡ ra, từng đợt đau đớn không ngừng.

Nguyên lai, hắn cũng biết.

Nguyên lai, mình luôn luôn bị đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Nàng làm hết thảy, trong mắt hắn, chẳng qua chỉ là một hồi vui đùa.

An Thiếu Hàn! Đùa bỡn ta giống như thế này làm cho ngươi vui vẻ sao?

Bầu trởi của Mai Vũ trong nháy mắt sụp đổ.

Lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng gác chuông. Trái tim Mai Vũ nháy mắt đông lại.

Thời gian ước định đã đến.

An Thiếu Hàn ôm ngang nàng, thân mật dán lên gò má tái nhặt của nàng.

“Nhìn tận mắt hai người kia lên đường đi, hai người kia chết, ngươi có thể ra khỏi Vương Phủ.”

Thời điểm hắn nói những lời này, trái tim Mai Vũ tan thành những mảnh nhỏ.

Hối hận, hối hận như gió bão ùn ùn kéo đến.

Sớm biết như thế.

Một chén rượu độc kia, nàng nhất định sẽ tự tay tặng cho hắn.

Nàng không hạ thủ được, thế nhưng nếu kết cục là muốn Tạ Vãn Phong cùng Liễn Hành Vân dùng mạng để đổi.

Như vậy, nàng sẽ chuẩn bị hai chén rượu độc.

Một chén chính mình cất, tặng An Thiếu Hàn ra đi.

Một chén hạc đỉnh hồng, vì chính mình chuẩn bị.

An Thiếu Hàn, nếu lúc ban đầu ta chuẩn bị như thế, chúng ta liền không ai nữa ai nữa.

Chính là, không có nếu như.

Mai Vũ thống khổ nhắm mắt lại, mặc cho mưa rơi tùy ý trên mặt.

Rốt cuộc, nên làm cái gì bây giờ?

Vãn Phong, Hành Vân, nói cho ta biết, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?