Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 2 - Chương 47: Tử tiêu, cho tới bây giờ ta học không được toàn thân mà lui




Trong mộng, thật là đẹp.

Bốn phía đều là pháo hoa bất diệt, đều là đèn cầy xinh đẹp.

Hắn đi trong đám người, đi tới trước một sạp rượu.

Lão bản kia nói gì đó, hắn nghe không rõ.

“Này, vị công tử nhìn bóng lưng rất tuấn tú, không biết chính diện có đẹp trai hay không.” Có một thanh âm thanh thúy vang lên.

Hắn xoay người lại, một nữ tử mặc một thân lửa đỏ đứng trước mặt hắn, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Không tự chủ, hắn cũng cười theo.

A, đúng là cảnh tượng này đấy.

Cảnh tượng lần đầu tiên gặp nha đầu của hắn.

Nha đầu của hắn cười lên thật là đẹp.

Nha đầu, ngươi là Hồ Điệp của ta.

Bốn phía, tựa hồ gió bắt đầu thổi rồi, bốn phía dần dần biến hóa.

Trước mặt, là một mảnh cây hoa quế, nha đầu của hắn đứng dưới tàng cây, hoa quế dưới tàng cây tràn đầy màu vàng, nhẹ nhàng nghiêng đầu. Ôm trong ngực một vò rượu, nói với hắn: “Bách hoa xuân nở đầy lâu, không bì kịp hương thơm nửa dặm dạ quế. Tử Tiêu, ngươi nhận ra ta sao?”

Hoa Tử Tiêu mỉm cười: “Ngồi dưới mưa dầm nghe tiêu, Hồ Điệp chếch rơi hương tháng tám. Nha đầu của ta, ngươi không nhận lầm nha.”

Mỉm cười, mỉm cười, Hoa Tử Tiêu nghĩ, cả đời này, cuối cùng sống không uổng phí.

Bởi vì, hắn gặp được người kiếp này trân quý nhất, gặp được người kiếp sau muốn ước định.

Kiếp sau, hãy để cho hắn làm một thư sinh bình thường thôi. Có một sing mệnh bình thường.

Như vậy, là có thể cùng nha đầu của hắn đi thẳng đến cuối sinh mệnh.

Tay Mai Vũ run rẩy ôm Hoa Tử Tiêu, thật chặt, tựa hồ ôm lấy toàn bộ thế giới.

“Tử Tiêu, ta thích Tử Tiêu nhất, Tử Tiêu là người ôn nhu nhất, người ôn nhu nhất trên đời này.”

Tử Tiêu, cho tới bây giờ ta học không được toàn thân mà lui, cho nên, tha thứ cho ta đi.

Đem Hoa Tử Tiêu chôn dưới một gốc cây hoa quế, Mai Vũ yên lặng khắc lên bia gỗ: Tử Tiêu ta thích.

Mai Vũ thu hồi Câu Hồn Tiêu.

Lau đi nước mắt, Mai Vũ nhẹ giọng nói: “Tử Tiêu, ta sẽ không trở về nơi này. Bởi vì ngươi không ở đây. Ta sẽ chờ, chờ kiếp sau gặp lại ngươi.”

Nàng biết, Tử Tiêu không ở nơi này, hắn muốn đến cầu Nại Hà chờ đợi nàng ba năm, đến kiếp sau, chờ đợi gặp lại nàng.

Nhiều chuyện phải làm như vậy, hắn làm sao có thể còn nán lại chỗ này.

Bốn phía, lại thoang thoảng mùi hoa quế.

Mai Vũ chảy nước mắt, kéo ra một nụ cười: “Như gió tùy thời sẽ rời đi, như hương dạ quế luôn luôn vây lượn. Tử Tiêu, tháng tám, cùng nhau ngắm hoa quế tung bay thôi.”

Cầu nhỏ nước chảy hoa yêu điệp.

Tử Tiêu, ta là một con Hồ Hiệp quyến luyến hoa quế.

Ngươi...... Không nên quên nha.

Sau khi đi ra một đoạn đường, Mai Vũ gặp rất nhiều võ lâm nhân sĩ.

Những người đó nhìn thấy ngọc tiêu trên tay nàng, rút kiếm ra hỏi: “Trên tay ngươi chính là Câu Hồn Tiêu.”

Mai Vũ mỉm cười: “Không sai.”

“Hoa Tử Tiêu ở nơi nào?” Lại có người hỏi.

Mai Vũ thực chán ghét bọn họ, Tử Tiêu, những người này thật là phiền.

“Bị ta giết rồi.” Mai Vũ không thèm liếc mắt nhìn những người này một cái, chẳng qua là nắm thật chặt tiêu trong tay.

Mọi người vừa nghe liền nổi giận, rối rít lấy ra vũ khí: “Nói, mộ của ở đâu? Hôm nay bọn ta muốn thay trời hành đạo, cho dù hắn đã chết, cũng phải đào thi thể hắn lên để làm giảm sự phẫn nộ của dân chúng.”

Thay trời hành đạo? Các ngươi dựa vào cái gì?

Làm giảm sự phẫn nộ của dân chúng? Là làm giảm sự phẫn nỗ của các ngươi đi.

Tiêu trong tay chuyển động mấy vòng, Mai Vũ bày ra tư thế chặn lại, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn đám người này.

“Hôm nay, ta giết Hoa Tử Tiêu trước, đoạt binh khí võ công sau. Nếu nói oan có đầu, nợ có chủ. Người chết không thể sống lại. Tất cả khoản nợ của hắn, tất cả kẻ thù của hắn, Vũ Thần ta tiếp nhận. Có thù gì muốn báo, có khoản nợ gì muốn đòi, hết thảy nhằm vào ta đi.”

Mọi người nhìn trộm mặt nhau, không rõ chân tướng.

Đây là cái lý luận gì. Nhưng mặc kệ cái lý luận khỉ gió của nàng, nếu nàng tiếp nhận, liền lấy nàng trút giận thôi. Dù sao Vũ Thần cũng không phải là vật gì tốt.

“Được, ngươi đã nhận, như vậy tới trả nợ đi.”

Bầu trời, đột nhiên trút xuống cơn mưa.

Mai Vũ ngửa đầu cười.

Tử Tiêu, ta đã nói rồi, cho tới bây giờ ta học không được toàn thân mà lui.

Ta rất ngu ngốc. Ta biết, nhưng Tử Tiêu, ta sao có thể để cho Tử Tiêu của ta lấy phương thức chật vật mà chết đi, sao có thể để cho Tử Tiêu vẫn luôn luôn bảo hộ ta bị khi phụ sỉ nhục.

Ngọc tiêu trong tay để ngang trước người, Mai Vũ cùng một đám người chém giết.

Nhìn xem thành quả học tập của bản thân đi.

Đường núi yên tĩnh, thành một mảnh chiến trường.

“Tiểu Ngân, ngươi cố gắng ngửi nữa đi.” Đi theo Ngân Hồ đi tới trước núi, trời đột nhiên đổ mưa làm cho Mục Vô Ca nhất thời không có đầu mối.

Vì sao lại mưa vào lúc này?

Ngân Hồ đáng thương nức nở nhẹn ngào một tiếng, tỏ vẻ trời mưa, mùi rất hỗn loạn, nó không ngửi được.

Mục Vô Ca cũng biết đây là làm khó nó.

Thở dài, đặt nó lên vai mình, quyết định tìm kiếm theo đường núi.

Dọc theo đường đi, yên lặng dị thường.

Thời điểm đi tới giữa sườn núi, Mục Vô Ca đột nhiên nghe được tiếng đánh nhau.

Trong bụng cả kinh, cước bộ dưới chân nhanh hơn.

Trong lòng không khỏi nghi ngờ: là ai? Chẳng lẽ Mai Vũ bị bọn họ phát hiện rồi sao?

Vén bụi cỏ trước mặt nhìn sang.

Mục Vô Ca sợ ngây người.

Nữ tử kia, nữ tử mặc một thân hồng y kia, là Mai Vũ.

Tại sao...... Tại sao lại trở nên lợi hại như thế.

Vũ khí trên tay nàng, rõ ràng là Câu Hồn Tiêu.

Chẳng lẽ nàng giết Hoa Tử Tiêu? Nhưng võ công này, nhìn thế nào cũng thấy thành thạo dị thường, giống như là luyện tập qua rất nhiều lần.

Hắn thật sự không hiểu nổi. Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Bước về phía trước, thời điểm vừa muốn nhảy ra, chỉ thấy thân hình Mai Vũ chợt dừng lại.

Trái tim Mục Vô Ca muốn nhảy ra ngoài.

Ngu ngốc, bọn họ muốn cùng nhau công kích, chạy mau!

Trong mưa, ánh mắt Mai Vũ kiên định, mặc dù trên người bị thương, lại tựa hồ như không phát giác gì.

Mọi người nháy mắt với nhau, quyết định cùng tiến lên.

Mai Vũ nghiêng đầu, khóe miệng là một tia cười tàn nhẫn, nhẹ giọng nói: “Nếu ai muốn động đến một ngón tay của Tử Tiêu, ta liền giết hắn.”

Tử Tiêu của ta, ai cũng không thể đụng vào.

Tử Tiêu, ta sẽ dùng một chiêu cuối cùng. Ngươi nhất định phải nhìn nha.

“Dạ Vũ...... Xuy Tiêu”

Tại thời điểm tất cả mọi người cùng nhào tới, thân hình Mai Vũ chuyển động, tiêu xoay tròn, tựa hồ tập hợp tất cả hoa bay, hỗn loạn vẽ ra một đường xinh đẹp, đem khí ở bốn phía cũng đều hấp thu vào.

Thời gian như có vài giây, dừng lại.

Sau đó, toàn bộ những người nhào tới đều văng ra bốn phía, dưới bầu trời lúc này là một màn mưa huyết sắc.

Mọi người đều đứt hơi thở, Mai Vũ đứng ở trong mưa, mặc cho nước mưa ướt nhẹp tóc nàng.

Lạnh quá, lạnh quá, ai tới ôm nàng.

Thật sự rất lạnh. Hết thảy trước mắt, cũng mơ hồ.

Mai Vũ cảm thấy thế giới đang xoay tròn.

“Mai Vũ!” Một tiếng kêu to, gọi về chút ý thức ít ỏi của nàng. Nỗ lực nghiêng đầu, Mai Vũ thấy Mục Vô Ca một thân ngân y.

“Vô Ca.” Đôi mắt đã khô khốc, tựa hồ lại muốn rơi lệ.

Trái tim Mục Vô Ca run lên, nhào tới ôm nàng vào lòng.

“Không sao, Mai Vũ, không có việc gì rồi. Ta tới rồi.”

Mai Vũ ngã vào trên người Mục Vô Ca, dần dần buông lỏng thân thể.

Thời điểm ngã xuống, mơ hồ còn lẩm bẩm: “Vô Ca, giúp ta...... Nói cho người trong thiên hạ, là ta giết Hoa Tử Tiêu, kẻ thù của hắn, khoản nợ của hắn, đều để ta tiếp nhận.”

Nàng không muốn bất luận kẻ nào tới quấy rầy Tử Tiêu.

Tử Tiêu muốn ở trước cầu Nại Hà đợi nàng ba năm, bất luận kẻ nào, cũng không được tới quấy rầy.

Nàng không muốn cùng tử Tiêu bỏ lỡ.

Mục Vô Ca ôm Mai Vũ đã hôn mê nhanh chóng trở về.

Nàng đang phát sốt, tựa hồ bởi vì quá thương tâm dẫn đến hôn mê.

Trong hôn mê, nàng luôn luôn gọi: “Tử Tiêu, tử Tiêu.”

Mục Vô Ca có rất nhiều nghi ngờ. Giữa nàng cùng Hoa Tử Tiêu, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.

Lấy bản lĩnh của nàng, tuyệt đối không giết được Hoa Tử Tiêu.

Tất cả, đều phải đợi đến khi nàng tỉnh lại, mới có đáp án.

Thời điểm An Thiếu Hàn chạy tới, hết thảy đều đã kết thúc.

Nhìn thi thể đầy đất, ảnh tử báo cáo: “Vương gia, là bị Câu Hồn Tiêu giết chết.”

An Thiếu Hàn cau mày, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Theo dự tính, hôm nay phải là kỳ chết của Hoa Tử Tiêu mới đúng.

Chỉ chốc lát, thám tử trên núi phi thân rơi xuống bên cạnh hắn, trình lên một tấm bia gỗ, phía trên rõ ràng viết: Tử Tiêu ta thích.

Chữ viết kia, vừa nhìn chính là của Mai Vũ.

Nói như vậy, Hoa Tử Tiêu đã chết?

Vậy những người này, là ai giết?

An Thiếu Hàn nghĩ một lát, lại nhìn mấy chữ trên tấm bia, đột nhiên có cảm giác.

Những người này, là nha đầu kia giết.

Thế nào, làm sao có thể?

Đưa bia gỗ trong tay trả lại cho thủ hạ, An Thiếu Hàn nói: “Không nên quấy rầy người đã chết, trả cái này lại chỗ cũ.”

Mặc dù những chữ phía trên làm cho hắn có suy nghĩ muốn muốn bẻ gãy tấm bia.

Nhưng hắn biết rõ, những điều cấm kỵ của Mai Vũ không thể đụng vào.

Nếu không, nàng sẽ nổi điên.

“Trở về đi thôi, nha đầu kia, nhất định trở về rồi.” Xoay người, An Thiếu Hàn rời đi.

Hắn thật tò mò, nhị lâu chủ Vô Vân lâu là một người thế nào.

Có thể để cho Mai Vũ tự tay viết xuống hai chữ “ta thích” này.

Nhị lâu chủ này thật sự không đơn giản.

Xem ra, chỉ sợ ngay cả võ công hắn cũng dạy cho nàng.

Hắn thật rất muốn hiểu rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.