Tang Thế Tình Nhân

Quyển 2 - Chương 132: Ánh mắt của Đường Miểu




Ánhmắt nhìn về phía Đường Miểu và Đường Tư Hoàng của nhân viên công tác cũng cóchút quái dị, mấy người này thèm ăn trái cây muốn điên rồi à? Bất quá, hắn đã làmở đây nửa tháng, gặp qua nhiều người, chưa từng thấy ai có sắc mặt tốt như vầy,hai người này chắc hẳn địa vị không cao nhưng lại có bản lĩnh, tóm lại là ngườikhông thể đắc tội, bởi vậy còn cười lại đầy thiện ý.

Nóirồi nên Đường Miểu sau đó cũng bình thản hơn, sau khi trả lời mấy câu hỏi củanhân viên công tác, thì nhận được một tờ khai, bên trên có một số mục để trống,chủ yếu là đội trưởng đội phó là ai, giới tính đội viên, nhân số và sở trườngcủa toàn bộ các thành viên,..v.v...

ĐườngTư Hoàng nhận phần điền bản khai, Đường Miểu thì đứng cạnh thưởng thức. Chữviết tay của Đường Tư Hoàng rất tiêu sái, cứng cáp hữu lực. Đội trưởng là ĐườngTư Hoàng, đội phó là Đường Văn. Đường Văn đầu óc nhạy bén, trước đó là trợ lýcủa y, hiện tại hiển nhiên tương đương quân sư. Sở trường của toàn đội, ĐườngTư Hoàng chỉ ghi cho chính y, Đường Võ, Trương Vọng, Đường Tam bốn người là cóthể bắn súng và chiến đấu, những người còn lại đều là ghi bừa, tỷ như sửa xe,sửa đồ điện các loại,.., sở trường của Đường Miểu, Đường Tư Hoàng cư nhiên lạiđiền là hội họa. Trán Đường Miểu vạch xuống vài đạo hắc tuyến, sở trưởng này cóphải yếu quá không a, muốn đoạt bút điền lại nhưng hiển nhiên là không được.

ĐườngMiểu đoán dụng ý của Đường Tư Hoàng có thể là không muốn người khác quá tậptrung chú ý tới bọn họ. Thực tế, toàn bộ bọn họ đều biết bắn súng, ngoại trừcậu thì những người khác đều thành thạo kỹ thuật đối chiến đánh nhau. Thậm chíngay cả Xuân thẩm cũng có thể dùng súng. Đường Miểu tuy không am hiểu kỹ thuậtđấm đá chuyên nghiệp nhưng chém giết tang thi tuyệt đối không kém người khác.

Đăng kýxong, Đường Tư Hoàng nhận được một cái thẻ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đểnhận được thù lao thì cần xuất tấm thẻ này ra.

Bên bảngnhiệm vụ xác thực có không ít nhiệm vụ, hơn nữa lại càng không thiếu những cáicó phần thưởng khá kếch xù. Mấy cái treo phía trên cơ bản đều là tới nhữngthành phố khác giúp tìm kiếm người thân, tiền thưởng một nhiệm vụ cao nhất là20000 điểm. Nhưng người nhận mấy nhiệm vụ này lại rất ít, vì mấy thành thị treophần thưởng tìm người thân phần lớn đều là những khu vực có độ nguy hiểm khácao, nguy cơ bộc phát đã lâu, cộng thêm chậm trễ thời gian trên đường đi, aibiết được tới đó rồi người thân của họ có còn sống hay không.

ĐườngTư Hoàng không nhận nhiệm vụ nào, định tự mình ra ngoài thành sưu tập vật tư. Bachiếc Land Rover một đường rời khỏi căn cứ, càng chạy càng xa.

"Tiênsinh, giờ chúng ta đi đâu?" Trương Vọng ngồi xe số 2 dùng bộ đàm hỏi.

"Cáccậu có ý kiến gì? Cứ nói đi."

ĐườngXuân nói: "Tôi nghĩ những khu vực lân cận đều bị quét sạch rồi, nếu muốn sưutập vật tư thì chỉ có thể đi mấy chỗ xa hơn. Còn nếu muốn giết tang thi, thìgần đây chắc chắn có."

"Cáccậu thấy thu thập vật tư hay giết tang thi thì tốt hơn?"

ĐườngTam lên tiếng: "Tiên sinh, tôi thấy vẫn nên tìm kiếm vật tư thì tốt hơn, lươngthực nắm trong tay mới có thể bảo đảm a. Huống chi mấy thứ trong căn cứ mắc nhưvậy, có điểm cũng không mua được bao nhiêu thứ."

TrươngVọng cũng nói: "Tìm kiếm vật tư đi, trong lúc đó nhất định cũng có thể gặpđược tang thi."

ĐườngTư Hoàng nhìn về phía thiếu niên đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe bên người: "ĐườngMiểu, con thấy thế nào?"

ĐườngMiểu chậm rãi nói: "Lương thực hiện tại của chúng ta còn đủ để ăn hơn mộttuần, trước mắt nên đánh giết tang thi. Chúng ta phải tự mình thể hội thực lựccủa tang thi, thuận tiện luyện tập luôn. Một đường tới đây, tuy cũng gặp tangthi, nhưng chúng ta so với những người khác phải tháo chạy một đoạn đường dàithì thuận lợi hơn rất nhiều. Chúng ta cần nhiều cơ hội luyện tập hơn!"

Nhữngngười khác nghe xong lập tức tỉnh ngộ, đồng thời cũng thấy có chút hổ thẹntrong lòng, bọn họ cân nhắc vấn đề vậy mà lại không toàn diện bằng tiểu thiếugia. Thực vậy, nhìn tình trạng của đa số mọi người trong căn cứ hiện tại là biếtbọn họ trên đường đến đây đã gặp nguy hiểm khó khăn đến cỡ nào. Nếu không tintưởng đống điểm kia, cùng lắm đến lúc đó mang ra mua đồ hết cũng được.

Tất cảnhất trí, giết tang thi.

Lãnh đạocăn cứ WH thật sự rất quyết đoán, để thuận tiện cho việc cảnh giới, khu vực bênngoài căn cứ, tức vùng ngoại thành lúc trước, cùng mấy phòng ốc rải rác đều bịđập bỏ, biến thành một bãi phế tích, vậy thì nếu có tang thi tới gần, lính canhtrên tường vây có thể lập tức thấy được. Đoàn xe mới tới gần thôn trang cáchkhu phế tích không xa, vài con tang thi lẻ tẻ đã rơi vào tầm mắt mọi người.

ĐườngMiểu quay cửa kính xe xuống, lấy ná cao su trong balô ra, mỗi lần bắn gần nhưđều bắn trúng ngay ót tang thi. Ná cao su phù hợp với công kích cự ly xa, khôngxuống xe cũng được. Vì khí lực hiện tại của Đường Miểu lớn hơn trước nên ĐườngTư Hoàng cố ý tìm một đoạn dây cao su có lực đàn hồi khá lớn, lực công kíchhiển nhiên cũng càng mạnh. Cứ nhìn mấy cục đá lún sâu vào ót mấy con tang thikia gần ba phân là biết.

"Cha,dùng rất tốt." Đường Miểu kinh hỉ cho Đường Tư Hoàng một nụ cười rạng rỡ.

"Dùngđược thì tốt." Đường Tư Hoàng nhìn chăm chú cậu một lúc mới thu tầm mắt lại.

"Wa,tiểu thiếu gia, thần khí đó là gì thế?" Đường Nhất khoa trương kêu lên.

ĐườngMiểu trong lòng vô cùng đắc ý, đáp: "Là ná cao su cha đưa cho tôi, cha, thậtra chúng ta có thể làm một ít cung hay nỏ. Trúc có lẽ không khó tìm." Giờ nhìnná cao su, cậu chợt nghĩ tới cung nỏ. Cung nỏ cũng là vũ khí tấn công từ xa rấttốt. Trúc trong rừng mỗi cây vừa thô vừa to, hơn nữa mỗi đốt đều rất dài, thíchhợp để làm thành mũi tên.

ĐườngTư Hoàng gật đầu nói: "Có thể, trên đường thuận tiện để ý xem có rừng trúc nàokhông. Xe 2, xe 3 nghe rõ?" Nếu trong thôn không có trúc thì có thể tìm cơ hộitách ra với xe sau, lấy vài cây trong không gian ra.

"Ngherõ, tìm rừng trúc. Hết."

Hơn mộttiếng sau, mọi người giết riêng lẻ mấy con tang thi, tính tổng lại cũng gần mộttrăm.

"Tiênsinh, hướng 9 giờ có một thôn, có vào không?" Trương Vọng nói.

ĐườngMiểu mở sổ hướng dẫn ra xem: "Chắc là thôn Thạch Đầu, trong mục các nơi đãthanh lý không có tên của thôn Thạch Đầu." Chưa bị thanh lý có rất nhiều nguyênnhân: một, tang thi quá nhiều; hai, đường khó đi; ba, vật tư trong thôn không nhiềulắm... Đương nhiên, cũng có thể là do thôn Thạch Đầu tạm thời còn chưa bị ai nhìntrúng.

"Vậyvào đi."

Bóng dángthôn nhỏ thấp thoáng sau rừng cây trơ trọi, khoảng cách có vẻ không xa lắm, chạytới chỉ chừng nửa tiếng. Chợt Đường Miểu nghe thấy tiếng súng vang lên cách đókhá xa, giữa một vùng yên tĩnh lại đặc biệt rõ ràng.

"Cha,trong đó có người."

"Nhìnxem rồi tính sau."

Tinh thầnlực của Đường Miểu thấy được một người đang chiến đấu với một con tang thi cótốc độ cực nhanh, hai mắt lập tức sáng rực.

"Cha,có L2." Đây là tên gọi cậu đặt cho tang thi tiến hóa. Không tiến hóa là level1, gọi tắt là L1, không sợ mặt trời, tốc độ nhanh hơn là L2, vì tạm thời chưagặp được tang thi nào tiến hóa mạnh hơn nên cũng không biết có L3, thậm chí làL4 hay không.

ĐườngTư Hoàng tăng tốc.

TuyênKhải miễn cưỡng né tránh công kích của tang thi nhưng vẫn bị nó cào trúng tayáo, không khỏi hừ nhẹ một tiếng. May mà tang thi không cào trúng da thịt hắn,bằng không hắn nhất định phải chết rồi. Giết tang thi đã lâu, đây là lần đầutiên hắn phải chật vật thế này. Không phải thực lực hắn giảm xuống mà là contang thi này rõ ràng mạnh hơn mấy con hắn đã gặp qua một chút. Tang thi thânhình tuy béo nhưng thân pháp lại vô cùng nhanh nhẹn, đánh tới hắn không biếtmệt mỏi. Nếu đội trưởng bọn họ không tới hỗ trợ, hắn chắc chắn sẽ gặp nguyhiểm.

Độtnhiên, một tiếng "phốc" nhỏ vang lên, một cục đá nhanh như điện vụt tới, xuyênthẳng qua vai tang thi làm động tác nó thoáng trì trệ.

TuyênKhải nhân cơ hội lùi lại vài bước, quay đầu nhìn lại, hai mắt lập tức sángngời. Ven đường có ba chiếc Land Rover đỗ lại, một thiến niên tuổi xấp xỉ hắnnhảy xuống từ chiếc xe dẫn đầu. Dáng người thiếu niên thon dài, thập phần suấtkhí, người mặc trang phục màu đen, chân mang giày quân đội, trông rất lãoluyện, trên ống quần còn treo vài thanh vũ khí lạnh, hai cây dao găm và một cáiná cao su. Trong tay thiếu niên còn cầm theo một đại đao sắc bén, nhanh chóngđeo khẩu trang lên, kéo kính phòng hộ đeo trên đầu xuống, lách mình tới bổ vềphía tang thi kia. Một luồng gió mạnh thổi qua người Tuyên Khải.

TuyênKhải vội vàng nhắc nhở: "Coi chừng! Con tang thi này rất lợi hại!"

ĐườngMiểu không đáp lại, trường đao trong tay uy vũ sinh phong. Con tang thi kiathấy lại có "đồ ăn" tới, cổ họng phát ra tiếng gào hưng phấn, giơ hai tay lênđánh về phía Đường Miểu, khóe miệng chảy ra chất lỏng gì đó không biết là hủhuyết hay nước dãi, trông vô cùng buồn nôn. Chân phải Đường Miểu cố định, chântrái thì tiến vài bước về trước, phần eo hơi khom xuống, ổn định thân dưới, lắcmình một cái, đường đao bên tay trái chém từ dưới lên, lập tức lưu lại một đườngmáu dài trước ngực tang thi. Tiếc là phản ứng con tang thi này không chậm, bằngkhông, một đao kia của Đường Miểu lẽ ra đã bổ nó làm hai.

Tang thikhông cảm nhận được gì lần nữa tấn công Đường Miểu, hai tay vồ tới, muốn càolên mặt cậu. Đường Miểu nhìn thoáng qua móng tay vừa dài lại đen của tang thi,lòng thầm kinh hãi. Tang thi lại tiếp tục tiến hóa? Vừa rồi cậu thấy L2 này khônghề có phát sinh biến hóa đó.

Không chầnchờ nữa, Đường Miểu một bên ngăn cản sự tấn công của tang thi, một bên thả tinhthần lực ra, thử bắt lấy chỗ phát ra tinh thần lực mạnh nhất của tang thi, quảnhiên cảm nhận được nơi phản ứng ở ngay mi tâm nó, lập tức tăng tinh thần lựclên. Động tác tang thi thoáng khựng lại, Đường Miểu nhân cơ hội một đao đâmtới, tang thi lập tức ngã xuống đất, người không ngừng run rẩy. Cậu lại bổ mộtđao xuống đầu tang thi, huyết tương bắn ra tung tóe, lúc này nó mới hoàn toànbất động, bãi máu nhuộm đỏ cả mặt đất.

TuyênKhải thầm bội phục thân thủ của thiếu niên, không khỏi nhìn cậu thêm vài lần.Hai người họ tuổi cũng không sai biệt nhiều lắm, nhưng thân thủ thiếu niên nàylại nhỉnh hơn hắn một chút.

ĐườngMiểu thầm thở phào một hơi, ai ngờ, đúng lúc này, một con tang thi nữ nhảy ratừ căn nhà tranh bên đường, từ sau lưng đánh về phía cậu!

"Tiểuthiếu gia cẩn thận!" Đường Xuân vội la lên.

TuyênKhải khẩn trương muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng lại có một bóng người nhanh hơnhắn, bóng đen vụt qua hắn chạy tới trước, chỉ thấy có một nam nhân cao lớn đưatay đẩy thiếu niên ra, đôi chân thuôn dài đá ra một cước, chỉ nghe phát ra mộttiếng "bụp" trầm đục, đầu tang thi bị đá banh, người nghiêng ngả loạng choạngvài bước rồi ngã oặt xuống đất không còn nhúc nhích. O0O!!!

"Ui da..."Đường Miểu mông hôn đất, miệng méo xuýt xoa. Cha ra tay ác quá, cái mông đángthương của cậu ai ngờ lại té trúng ngay một tảng đá chớ! Ọ_Ọ

"Dướiđất rất êm sao?" Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái.

"Trẹochân." Đường Miểu không thể không biết xấu hổ nói mông đau nha.

"Thiếurèn luyện." Không chút khách khí phê bình.

ĐườngMiểu im lặng cân nhắc lúc nào đó mình có nên khiêu chiến cha một trận haykhông, như thế, cha cũng sẽ không hở tí là khinh thường cậu nữa!

*********************************