Tang Thế Tình Nhân

Quyển 4 - Chương 221: Tiểu Đường muốn tạo phản




Mỗi sáng thứ năm hằng tuần, quân đoàn hoa quả sẽ có một buổi họp sau khi huấn luyện. Sở dĩ chọn thứ năm là vì cái ngày mà bọn họ bắt đầu sinh sống ở căn cứ kinh đô sau khi đến là thứ năm. Mỗi tuần họp một lần để tổng kết toàn bộ công tác trong tuần đó, kể cả những chuyện đã trải qua cùng kinh nghiệm đạt được, và an bài các nhiệm vụ chủ yếu trong tuần kế tiếp, đương nhiên, mục đích cơ bản nhất vẫn là để cho thành viên trong đội hiểu rõ Đường Tư Hoàng mới là lão đại của quân đoàn hoa quả.

Đường Tư Hoàng hành sự không dây dưa lề mề mà nhắm vào trọng điểm, tác phong sấm rền gió cuốn làm cho phân đội thoáng chấn động, tuy vẫn còn chưa hoàn toàn chấp nhận để một người bình thường (bọn hắn không biết Đường Tư Hoàng xuất thân từ xã hội đen) làm lão đại của mình, nhưng hôm nay đã khiến bọn họ ý thức được Đường Tư Hoàng quả thật không phải là một người bình thường, mà vừa có thực lực lại có thủ đoạn. Đi theo một người như vậy, có thể đi được rất xa trong tận thế này.

Đường Nhất và Tiểu Ngô báo cáo chủ yếu về tiến triển trong phần việc của mình. Đại Hoàng, tên con chó vàng, cùng với đám đàn em của nó sau khi được hai người huấn luyện thì đã có được năng lực cơ bản của quân khuyển.

Mọi người đều không cho là đúng. Mới huấn luyện có vài ngày, có thể có được thành quả gì chứ?

"Tiên sinh, muốn bọn nó biểu hiện ra hết thì đại khái cần chừng 10 phút." Đường Nhất không để ý tới ánh mắt của người khác.

Đường Tư Hoàng gật đầu.

Tiểu Ngô huýt sáo một tiếng, từ chuồng chó phía xa lập tức truyền tới tiếng sủa liên hồi, một bầy chó dưới sự dẫn đầu của Đại Hoàng nhanh chóng chạy đến, dừng lại trước mặt Tiểu Ngô, nhìn y và Đường Nhất, lắc lắc đuôi.

"Ngồi xuống." Tay phải Đường Nhất làm ra động tác đè xuống, Đại Hoàng và đàn em lập tức ngồi xổm xuống, đôi mắt đầy trông mong nhìn hắn.

"Lăn vòng."

"Đứng dậy."

"Nằm sấp!"

...

Chỉ vài mệnh lệnh đơn giản, đám Đại Hoàng đều tỏ rõ sự không tầm thường của mình.

Nhìn hơn 10 con chó làm động tác y như nhau, tình cảnh này quả thật rất thú vị, trên mặt Đường Miểu không khỏi hiện lên ý cười.

Tiểu Ngô có chút hưng phấn nói: "Đường tiên sinh, mấy con chó này thật sự rất thông minh, bằng không, tiến độ của chúng tôi cũng sẽ không nhanh như vậy."

Lông mày Đường Miểu thoáng nhíu lại rồi lập tức giãn ra. Trừ Đường Tư Hoàng thì không ai chú ý tới. Đường Miểu cũng không phải thấy không hài lòng về cái gì mà vì một câu "Đường tiên sinh" trong miệng Tiểu Ngô. Hành động vô thức càng nói rõ vấn đề hơn. Đến lúc người của tiểu đội Trần Lập nguyện ý gọi Đường tiên sinh là "tiên sinh" hoặc "lão đại", đó mới nói rõ bọn họ thật sự trung thành với quân đoàn hoa quả. Nhưng chuyện này không cần phải gấp, chỉ có thể để thời gian kiểm nghiệm thôi. Chỉ hy vọng phân đội sẽ không gây ra chuyện phiền phức lớn gì.

Hai ngón tay của Đường Tư Hoàng ấn ấn lên mi tâm cậu, đáy mắt hiện lên ý cười.

"Đã như vậy, hy vọng hai người các cậu sẽ càng nghiêm túc làm tốt việc của mình."

"Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Tiểu Ngô cung kính làm một cái lễ chào.

"Tiên sinh cứ yên tâm." Đường Nhất cười cười đáp lại.

Đường Tư Hoàng nhìn mọi người chung quanh, nói: "Nhiệm vụ hiện tại của quân đoàn hoa quả vẫn là giết tang thi, đồng thời nhớ chú ý tập luyện dị năng. Nếu thiếu cái gì, cứ tới tìm Xuân bá. Phân đội tạm thời do Đường Hâm dẫn đội. Hiểu rõ?"

Người của phân đội thoáng sửng sốt, rồi không quá đồng thanh hô một tiếng "Rõ", lén liếc nhìn Trần Lập, sợ tiểu lão đại của mình có ý kiến.

Vẻ mặt của Trần Lập không hề tỏ vẻ gì là không vui, ngược lại còn cười tươi hơn trước.

Đường Miểu nhìn về phía Đường Hâm. Đường Hâm vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không biết mình và người của phân đội sẽ có thể xảy ra cái gì nguy hiểm.

"Đường Hâm, sau khi đi nhớ "cẩn thận" nhiều hơn. Có thiếu đồ gì không? Trở về nhà xem coi rồi em lấy cho anh." Đường Miểu có chút lo lắng.

Đường Hâm im lặng nhìn sang, thấy chung quanh không có người chú ý tới bọn họ mới lẳng lặng nhìn cậu vài giây, nói: "Đường Miểu, em trước tiên là em trai anh, sau đó mới là mẹ kế."

Đường Miểu trừng to mắt, một lúc lâu sau mới dựng thẳng ngón giữa, buộc miệng văng ra một câu thô tục: "Phắc!"

"Bốp!", đầu bị đập mạnh một cái. Đầu sỏ dĩ nhiên không cần phải nói, đương nhiên là Đường Tư Hoàng.

Đường Hâm hai tay khoanh trước ngực, cười đến ưu nhã lại bình tĩnh. Đáng đời, cho em làm em mà dám xưng anh!

Cú này không hề khách khí, Đường Miểu suýt nữa rơi nước mắt, nghiêng đầu sang một bên oán hận liếc Đường Tư Hoàng.

"Đường Tư Hoàng! Là anh ấy chọc con, cha phải đánh ảnh mới đúng!"

Đường Tư Hoàng đưa tay xoa xoa cho cậu, làm như không nghe thấy lời cậu nói, quay sang nói với Đường Hâm: "Tự mình chú ý."

"Cứ yên tâm, papa." Đường Hâm trong lòng đầy tự tin, gật đầu với Đường Tư Hoàng, nhanh chóng bước về phía Trần Lập. Hắn hiểu cha đây là cho hắn cơ hội để lập uy, cũng không phải để khống chế phân đội, mà để phân đội này ý thức được vị trí của mình trong quân đoàn hoa quả — nhất là Đường Tư Hoàng, Đường Miểu, Đường Hâm, ba người đều là cấp trên của bọn họ. Thời kỳ tìm hiểu để dung hợp là không thể tránh khỏi, hết thảy cũng là vì sự hài hòa sau này.

Việc này ở một phương diện khác cũng nói rõ sự coi trọng của Đường Tư Hoàng với phân đội, nên Trần Lập mới không bài xích sắp xếp này, ngược lại còn vô cùng hoan nghênh.

Đường Miểu nhìn phân đội dưới sự hạ lệnh của Đường Hâm mà nhanh chóng xuất phát, trề môi.

"Nghĩ cái gì?" Đường Tư Hoàng bước đến sóng vai với cậu. Hai người họ chốc nữa cũng phải ra ngoài căn cứ.

Đường Miểu nhớ rõ thù gõ đầu vừa rồi, đồng tử xoay chuyển, nói: "Cha, quân đoàn phát triển quá chậm, nên nghĩ tới cách khác."

"Hửm? Nói xem." Đường Tư Hoàng thản nhiên nói.

Đường Miểu chậm rãi nói: "Mặc kệ là trong hay ngoài căn cứ, đều có thể gặp được không ít người sống sót, không bằng thế này đi, bất kể là ai, nếu thấy phù hợp thì cứ tạm thời thu vào. Ai thu thì người đó chịu trách nhiệm, rồi khảo nghiệm, nếu đủ tư cách thì lưu lại, không thì đuổi đi. Thế nào?"

"Ai" mà cậu nói, chính là chỉ các thành viên ban đầu của quân đoàn hoa quả.

"Là một ý hay." Đường Tư Hoàng suy ngẫm một lát rồi gật đầu: "Ta sẽ để bọn Đường Văn làm."

"Còn con nữa!" Đường Miểu nhanh chóng đề nghị.

"Con?" Đường Tư Hoàng dừng bước, quan sát cậu. Nhóc con này không phải luôn thích dính y sao? Này là muốn tạo phản?

Đường Miểu nghiêm túc nói: "Cha, đàn ông đều phải có sự nghiệp, nếu chênh lệch giữa hai người quá lớn, sẽ dễ dàng xảy ra mâu thuẫn." Cậu đây là cố ý muốn vắng vẻ Đường Tư Hoàng một thời gian, bằng không, cậu sẽ thấy mình càng ngày càng không có địa vị trong lòng Đường Tư Hoàng. Về phần Đường Tư Hoàng hành động một mình, "một mình" chỉ là không có cậu bên cạnh thôi, có gặp nguy hiểm gì, cậu cũng không cần quá lo lắng. Hiện tại Đường Tư Hoàng không chỉ có dị năng, còn có không gian, khả năng gặp nguy hiểm là rất nhỏ.

Quả nhiên là muốn tạo phản. Đường Tư Hoàng đầy hứng thú nhìn chằm chằm đôi mắt sáng rực của vật nhỏ nào đó, nghĩ nghĩ, hào phóng gật đầu. Từ sau khi xảy ra tận thế, vật nhỏ vẫn luôn không gặp phải cản trở gì lớn, nên để cho cậu ăn khổ một chút. Muốn thu đàn em cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.

"Không thành vấn đề, cho con cơ hội đấy. Nếu có thể khiến ta hài lòng, ta sẽ đồng ý." Đường Tư Hoàng đi tới cạnh cậu, đôi môi như vô tình lướt qua mặt cậu, "Bảo bối, con hiểu mà."

Nói xong, y liền thoải mái bước đi, không nhanh không chậm ra khỏi trường học.

Đường Miểu ở yên tại chỗ lầm bầm vài câu, nhanh chóng đuổi theo, trong lòng tự an ui, sẽ không sao đâu, "đau khổ" nhất thời vì hạnh phúc sau này.

Đường Tư Hoàng đi phía trước liếm liếm môi, trên môi treo lên ý cười nồng đậm. Ha ha, y thật chờ mong không biết vật nhỏ sẽ hấp dẫn y thế nào.

Người đi lại trên đường kinh ngạc nhìn bộ dáng tràn ngập gió xuân của y. Trong căn cứ tuy yên ổn nhưng chưa từng thấy người nào có thể cười hạnh phúc đến vậy. Người này bề ngoài vốn đã soái, còn cười như thế, lại càng thêm mê người.

Đường Miểu bước nhanh vài bước, ôm lấy vai Đường Tư Hoàng, ngăn trở ánh mắt một đám người.

Về đến nhà, Đường Tư Hoàng bất động ngồi trong phòng khách.

Đường Miểu minh bạch, "hấp dẫn" phải bắt đầu từ đây rồi. Trong phòng khách không có người, cậu ngồi xuống cạnh Đường Tư Hoàng, chân kề chân, khom người nhích qua, tựa trên người Đường Tư Hoàng, hô hấp vừa vặn ngay phần cổ y, tay phải nắm lấy tay Đường Tư Hoàng, khẽ cọ cọ vào lòng bàn tay y; tay trái nhìn như đang sửa lại quần áo của Đường Tư Hoàng, kỳ thật ngón tay lại như có như không lướt qua lồng ngực Đường Tư Hoàng.

"Cha, chúng ta về phòng đi."

Đường Tư Hoàng cười cười, lười biếng tựa vào lưng ghế, vẫn không nhúc nhích.

"Tư Hoàng..." Đường Miểu nhích lại gần thêm, vươn lưỡi liếm liếm hầu kết của Đường Tư Hoàng, nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của y thì cười đắc ý.

"Đáng chết." Đường Tư Hoàng thấp giọng rủa một câu, bình tĩnh vừa rồi đã bay biến, hai tay ôm lấy Đường Miểu, đột nhiên đứng bật dậy, chỉ vài bước sải dài đã lên lầu hai, không tới 15 giây đã đi tới căn phòng ở lầu ba của hai người...

Sau khi Đường Miểu tỉnh dậy, nhớ tới cái gì, muốn ngồi dậy, khi thấy Đường Tư Hoàng ngủ bên cạnh thì trong lòng thả lỏng, chậm rãi nằm trở lại. Đường Tư Hoàng kéo cậu làm thử vài tư thế, giày vò cậu đến không còn chút sức lực nào, cậu vốn cho rằng đường tư hoàng cố ý để trì hoãn việc của cậu. Xem ra không phải.

Thân thể bủn rủn vô lực, hôm nay khẳng định là không làm gì được rồi, càng không nói tới chuyện thu đàn em. Đường Miểu lúc này không xác định lắm rốt cuộc là mình lỗ hay lời, có chút bất mãn với bộ dáng ngon giấc của Đường Tư Hoàng, lấy gáy cố ý đè xuống cánh tay đang nằm lên.

"Sao không ngủ nhiều hơn?" Đường Tư Hoàng tỉnh lại, có hơi mệt mỏi, nhưng cánh tay ôm Đường Miểu vẫn vô thức siết chặt, ngáp một cái mới tỉnh táo hơn một chút, thấy biểu tình ai oán của người yêu, môi cong lên, kéo người vào ngực, môi áp xuống môi cậu, cuốn lấy đầu lưỡi ngọt ngào của người yêu.

Đường Miểu bị nụ hôn sâu này làm cho gần như không thể hô hấp, nhấc chân đá vào chân y, Đường Tư Hoàng mới buông cậu ra, nhìn gương mặt ửng đỏ của vật nhỏ, trong mắt dâng lên thỏa mãn nồng đậm.

"A, bữa nay trễ rồi, mai rồi hẳn làm việc."

Đường Miểu thấy y ôn nhu lại có phần áy náy như thế, kỳ thật cũng không tức giận lắm. Cậu chủ động nhích người qua hôn lên môi Đường Tư Hoàng, người càng dán chặt nhau hơn, tin y hiểu được suy nghĩ của mình.

Đường Tư Hoàng đè kín góc chăn sau lưng cậu, lại hôn thêm vài cái lên trán Đường Miểu, cũng nhắm mắt lại.

*********************************