Tạo Hóa Chi Vương

Chương 142: Bí Thuật Càn Khôn Như Ý




Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

- ---------------------

- Cái tên Đan Vương này, cái này bát của ngươi hả? Cho dù thùng nước cũng không lớn bằng cái chén này của ngươi đây?

Nhìn Hắc Thủy Đan Vương lấy ra cái bát còn lớn hơn thùng nước, Diệp Chân không khỏi liếc mắt.

Mặt mo Hắc Thủy Đan Vương đột nhiên một đỏ lên, xoa xoa đôi bàn tay co quắp nói.

- Tuy hơi lớn một chút, nhưng mà... Nó vẫn là bát... Mà theo như ước định, thì là một bát nước bọt của hổ, cái này... Cũng coi là bát!

Mắt Diệp Chân trợn trắng lên, lấy ra một cái bát uống trà chừng có thể uống ba bốn hớp trà nước ra.

- Nếu cái đó cũng gọi là bát, vậy thì theo như ước định, chỉ cần cái bát là được, cho nên cái này cũng có thể!

Hắc Thủy Đan Vương cuống quít.

- Cái này không được, cái này quá nhỏ, chỉ một lần luyện đan cũng không đủ.

Nếu Diệp Chân thực cho hắn một bát trà như thế, trong lòng hắn muốn khóc cũng có, trong khi nói chuyện, Hắc Thủy Đan Vương hung hăng trợn mắt nhìn, liếc mắt đại đệ tử Phục Thanh đã đưa ra chủ ý ngu ngốc này.

Trong phủ Đan Vương, Diệp Chân đã hung hãn như vậy, người như vậy, há lại có thể tùy tiện hồ lộng.

- Được rồi, Đan Vương, vẫn theo ước định trước đây, ta cũng không gài ngươi, ngươi xem, sẽ lấy cái bát ăn cơm, chuẩn bị cho ngươi một bát, được chứ?

- Được.... Tốt, nếu có một bát to như thế, ta luyện đan một lần cũng dư xài.

- Tới!

Diệp Chân vẫy vẫy tay với Vân Dực Hổ tiểu Miêu, sau đó để cái bát kia dưới miệng của Vân Dực Hổ, ý bảo Vân Dực Hổ hé miệng.

Đặt dưới miệng của Vân Dực Hổ một miếng thịt thú vật tươi mới, lại không được ăn, sau đó, nước bọt của Vân Dực Hổ đã rầm rầm chảy xuống.

Nhưng mà muốn đầy một cái bát to này cũng bỏ ra gần nửa canh giờ.

Chờ cái bát to kia đầy. Tiểu Miêu thần sắc cũng uể oải mấy phần, hiển nhiên, tống xuất một bát hổ nước bọt lớn như thế, đối với nó tiêu hao cũng không nhỏ.

- Ngươi nhìn xem, nếu thật khiến nó nhả một thùng nước bọt như vậy, chỉ sợ nửa cái mạng cũng xong rồi...

Nhìn bộ dáng uể oải của tiểu Miêu, Diệp Chân có chút đau lòng.

- À.... Đúng rồi, đây là hai viên Địa Giai Yêu Linh Đề Nguyên Đan lão phu luyện chế tốt.

Khi đưa hai viên Yêu Linh Đề Nguyên Đan cho Diệp Chân, Hắc Thủy Đan Vương lại nói.

- Địa Giai Yêu Linh Đề Nguyên Đan này ẩn chứa Linh Lực rất tinh thuần, tu vi Chân Nguyên cảnh của ngươi tạm thời còn không thích hợp phục dụng, ngươi tốt nhất nên đợi đến lúc tu vi đột phá đến Dẫn Linh cảnh rồi lại...

Hắc Thủy Đan Vương thần sắc đột nhiên ngẩn người.

- A. Ngươi đột phá đến Dẫn Linh cảnh?

- Nhanh như vậy? Lúc này mới mười ngày. Sao có thể từ Chân Nguyên cảnh ngũ trọng sơ kỳ đột phá đến Dẫn Linh cảnh sơ kỳ?

Hắc Thủy Đan Vương cũng bị tu vi bão táp của Diệp Chân làm cho kinh hãi.

- Vậy thì xin cảm ơn Đan Vương.

Diệp Chân cười cười, cũng không nhiều lời, chỉ là nhận hai viên Địa Giai Yêu Linh Đề Nguyên Đan.

Mọi thứ đều lưu lại một đường, Hắc Thủy Đan Vương đã xuống nước, Diệp Chân cũng phải lấy lễ để tiếp đón.

Sau đó, Hắc Thủy Đan Vương lần nữa đưa ra yêu cầu dùng đan dược khác đổi một thùng máu ngực hổ Vân Dực Hổ, thì bị Diệp Chân kiên định cự tuyệt.

Hơn nửa canh giờ sau, Diệp Chân tiễn sư đồ Hắc Thủy Đan Vương rời khỏi Hắc Thủy đạo tràng.

Mấy người Nhâm Tây Hoa, Hạ Mãn, Hàn Thạch, bao quát Bao trưởng lão ở bên trong vẫn luôn đợi Diệp Chân, mọi người đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Nhất là Bao trưởng lão quanh năm đóng giữ Hắc Thủy Vương Thành đạo tràng, hắn thật đúng là chưa từng nghe qua có người có thể ở cùng với Hắc Thủy Đan Vương hơn nửa canh giờ, mà còn là Hắc Thủy Đan Vương chủ động tìm tới cửa.

Hắc Thủy Đan Vương nổi danh xấu tính, vừa rồi khi ra đi, lại mặt khách khí cười nói với Diệp Chân?

Khiến Hàn Thạch vừa rồi mặt nóng dán mông lạnh càng thêm phiền muộn.

- Tất cả vào đi, ta có việc cần nói!

Bao trưởng lão nói.

Trong đại sảnh đạo trường, gương mặt Bao trưởng lão nghiêm túc.

- Chuyện đòi nợ ngày hôm nay, các ngươi hoàn thành không tệ. Có điều, chuyện này chủ yếu là công lao của một mình Diệp Chân! Nếu không nhờ có Diệp Chân, chỉ sợ các ngươi ngay cả cổng lớn của tướng quân phủ cũng vào không được.

- Bao trưởng lão, nếu không phải bọn hắn giúp ta đánh lui thủ vệ, ta cũng không vào được.

Diệp Chân giúp một câu khang.

Sau khi dạy dỗ vài câu, lời nói Bao trưởng lão thay đổi.

- Các ngươi phải nhớ kỹ một chút, chỉ cần các ngươi làm việc vì tông môn, tông môn tuyệt đối không thua thiệt các ngươi, dù các ngươi bởi vậy gây ra bát thiên đại họa gì đi chăng nữa!

- Như hôm nay, các ngươi có tạo ra đại họa gì đâu, hừ, cái kia cũng không tính là chuyện!

Đang khi nói chuyện, Bao trưởng lão lấy ra một quyển bí tịch, đưa cho Diệp Chân.

- Diệp Chân, bây giờ tu vi của ngươi đã đột phá đến Dẫn Linh cảnh, cũng coi như có thể ngự không phi hành, bản bí tịch phi hành Địa Giai Hạ phẩm - Cuồng Phong Lược Ảnh Quyết này, lão phu đại biểu tông môn ban thưởng cho ngươi!

- Bí tịch phi hành Địa Giai Hạ phẩm?

Diệp Chân ngơ ngác một chút, đám người Nhâm Tây Hoa, Hàn Thạch thì con mắt trong nháy mắt đỏ lên.

Bí tịch Địa Giai Hạ phẩm, cực kỳ trân quý.

Ở trong Tề Vân Tông, bí tịch Địa Giai Hạ phẩm, cất chứa trong tầng thứ năm của Tàng Kinh Lâu. Mà tầng thứ năm Tàng Kinh Lâu, cần là đệ tử chân truyền tu vi đạt tới Hóa Linh cảnh mới có tư cách tiến vào.

Như Nhâm Tây Hoa, Hàn Thạch bọn hắn, mặc dù tu vi đột phá đến Dẫn Linh cảnh đã rất lâu rồi, như Hàn Thạch, tu vi đạt tới Dẫn Linh cảnh hậu kỳ cũng đã gần một năm.

Nhưng bí tịch Địa Giai Hạ phẩm, hắn đến một quyển cũng không có, chớ nói chi bí tịch phi hành Địa Giai Hạ phẩm.

Hiện tại, công pháp ngự không hắn đang dùng là công pháp Nhân Giai Thượng phẩm, tốc độ kia, mặc dù nói phi hành, nhưng không nhanh được bao nhiêu.

- Đa tạ Bao trưởng lão!

Đối phần ban thưởng này, Diệp Chân cũng vô cùng ngoài ý muốn, đương nhiên, không thể thiếu kinh hỉ.

Mặc dù nói Diệp Chân đã được hưởng đãi ngộ của đệ tử chân truyền, có thể tiến vào tầng thứ năm Tàng Kinh Lâu chọn lựa bí tịch, nhưng bí tịch Địa Giai Hạ phẩm, động một quyển là bảy, tám vạn điểm cống hiến tông môn.

Bí tịch Địa Giai Hạ phẩm hơi tốt một chút đều là mười vạn điểm cống hiến tông môn trở lên.

Nói một cách khác, Bao trưởng lão ban thưởng cho Diệp Chân bản Địa Giai Hạ phẩm Cuồng Phong Lược Ảnh Quyết này có giá trị cao tới trăm vạn lượng bạc, đây là giá trị bên trong Tề Vân Tông.

Nghĩ như thế, Diệp Chân lập tức cảm thấy hành vi lúc trước xông vào phủ tướng quân đáng giá, giá trị phát nổ.

Không chỉ có hung hăng sửa chữa Phan Uy một trận, trút cơn giận cho mình, lại kiếm được như thế một phần ban thưởng lớn như thế, quả thực quá đáng giá.

- Ừm, đây là ngươi nên có được!

Đang khi nói chuyện, Bao trưởng lão lại tiện tay lấy ra một quyển sách nhỏ ném cho Diệp Chân.

Ừm, cái này cũng cho ngươi đi.

- Đây là trước kia khi ta mới bước chân vào giang hồ săn giết Nam Man Linh Sư đạt được, vốn tưởng rằng là một bảo bối, thế nhưng căn bản không ai muốn.

- Chính mình không dùng được, bán cũng bán không được giá bao nhiêu tiền, cho nên để ở đây vài chục năm, bây giờ, coi như tiện nghi ngươi rồi!

- Bí thuật Càn Khôn Như Ý?

Nhìn tên bí tịch, Diệp Chân có chút khó hiểu, nhưng khi Diệp Chân lật nhìn một hồi sách nhỏ bên trong ghi lại nội dung. Thần sắc trở nên cuồng hỉ không thôi.

Đây thật là đang buồn ngủ thì có người đưa cái gối đến. Càn Khôn Như Ý bí thuật này quả thực quá thích hợp, phải nói rất thích hợp cho Vân Dực Hổ tiểu Miêu.

Nghe xong mấy chữ này, sắc mặt ba người Nhâm Tây Hoa, Hàn Thạch, Hạ Mãn, Doãn Tự Ba lập tức thay đổi, trông mong nhìn về phía Bao trưởng lão, nhất là Hàn Thạch, đỏ ngầu cả mắt.

Cho Diệp Chân chỉ lại là bí tịch Địa Giai Hạ phẩm, nhưng là bí thuật, phần thưởng này cũng quá phong phú rồi?

Thế nhưng là đợi trái đợi phải, đợi đến khi Bao trưởng lão đều đã đứng dậy rời đi, cũng không có chút ý tứ nào nhắc đến chuyện ban thưởng cho bọn hắn.

- Bao trưởng lão, ngươi đây cũng quá bất công đi nha? Cho Diệp Chân nhiều như vậy, chúng ta lại không có cái gì.

Hàn Thạch đỏ mắt Địa Giai Hạ phẩm bí tịch, rốt cục nhịn không được.

- Ta bất công?

- Được rồi, bây giờ ngươi lập tức xuất phát, không cần nhiều, nợ nần của vương công quý tộc trên danh sách này, ngươi chỉ cần đòi được một nhà, ta lập tức ban thưởng ngươi một quyển bí tịch Địa Giai Hạ phẩm!

Bao trưởng lão nổi giận trực tiếp ném danh sách đòi nợ về phía Hàn Thạch.

Hàn Thạch đỏ mắt Địa Giai Hạ phẩm bí tịch, nhưng phần danh sách này, thật đúng là không dám nhận.

Muốn hắn học Diệp Chân xông vào một phủ của vương công quý tộc nào đó, hơn nữa náo một hồi tới đòi nợ, hắn thật không có lá gan kia.

Không gì khác, hắn suy tính nhân tố nhiều lắm!

- Thế nào, không dám đúng không?

- Không dám thì câm miệng lại cho ta!

Bao trưởng lão không chút khách khí nói.

Đối với loại người này sợ đầu sợ đuôi này, hắn thật không có cảm tình gì, nếu Hàn Thạch này có thể tâm huyết một chút, nhận lấy danh sách, dù gây ra bao nhiêu rắc rối, hắn cũng có thể ôm lấy.

Thế nhưng Hàn Thạch không dám!

- Được, ta nhận!

Sau khi bị Bao trưởng lão mắng vài câu, vượt quá dự kiến của tất cả mọi người, Hàn Thạch đưa tay tiếp danh sách trong tay Bao trưởng lão!

- Hả?

Ngay cả Bao trưởng lão cũng lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng lời kế tiếp của Hàn Thạch, lại làm cho Bao trưởng lão thiếu chút nữa tức nổ phổi.

- Bao trưởng lão, cho ta thời gian ba ngày... Không, cho ta năm ngày, ta nhất định có thể thanh lý mất nợ nần một nhà trong đó!

Vừa nói xong, ngay cả Nhâm Tây Hoa cũng không có ý tứ quay đầu lại, trình độ vô sỉ của Hàn sư huynh này thật lợi hại!

Một bên Diệp Chân cũng nở nụ cười khổ!

- Ta nhổ vào!

Bao trưởng lão nhổ nước bọt, thiếu chút nữa đã nhổ lên mặt Hàn Thạch.

- Còn cho ngươi thời gian năm ngày! Không cần thời gian năm ngày, ba ngày sau, ta để Hạ Mãn cầm tờ đơn này chọn một gia, không cần Hạ Mãn vào cửa, nợ nần có thể toàn bộ trả hết.

- Ba ngày sau, lão phu chỉ cần để Diệp Chân cầm cái tờ đơn này đi một vòng Hắc Thủy Vương Thành, trên tám phần trên danh sách này có thể thu sạch đủ! Còn cần gì lượt ngươi đi đòi?!

Bao trưởng lão cũng bị Hàn Thạch chọc tức cười, Hàn Thạch suy đoán minh bạch giả bộ hồ đồ, xem tất cả mọi người ở đây đều là kẻ đần.

Hắn dám đảm bảo, chuyện hôm nay Diệp Chân dẫn đầu đệ tử Tề Vân Tông xông vào Hữu Túc Vệ phủ Đại tướng quân, đại náo phủ Đại tướng quân đòi nợ, không đến ba ngày đã có thể truyền khắp toàn bộ vương công quý tộc trong Hắc Thủy Vương Thành.

Tao ngộ của Phan Uy, được mẹ hắn là Phan phu nhân quậy một phát, cũng có thể truyền khắp toàn thành.

Đối với vương công quý tộc, sinh tử là chuyện nhỏ, mặt mũi là chuyện lớn.

Những hoàn khố thiếu nợ này, còn có thể chờ Diệp Chân mang theo đệ tử Tề Vân Tông giết đến tận cửa, sau đó hành hạ bọn họ giống như Phan Uy?

Chỉ cần một hai ngày sau, tiếng gió này truyền ra, Bao trưởng lão dám đảm bảo, những hoàn khố nhát gan này sẽ tự mình cửa trả nợ, chút người có dũng khí cường tráng hơn thì để Diệp Chân đến thăm đi một lần, tuyệt đối dễ như trở bàn tay!

Hàn Thạch này lại nói phải đợi sau năm ngày, không phải muốn mượn gió đông chuyện Diệp Chân đại náo Hữu Túc Vệ phủ tướng quân sao?

- Ta nói Hàn Thạch, không ngờ ngươi đều coi chúng ta là kẻ đần xem như thế. Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, Bao trưởng lão chắp tay nghênh ngang rời đi, Hàn Thạch vừa mới động chút ít tiểu thông minh, khuôn mặt đã đen như đáy nồi.

Diệp Chân cũng bị Bao trưởng lão bưng lấy có chút xấu hổ, Bao trưởng lão này cũng quá thẳng đi.

Nữ đệ tử Hạ Mãn có lòng tốt, có lẽ cảm thấy Hàn Thạch bị mắng quá thảm, muốn an ủi Hàn Thạch một tiếng:

- Hàn sư huynh, thật ra....

- Hừ!

Hạ Mãn vừa nói chưa hết câu, Hàn Thạch bị mắng thể diện không còn chút nào hừ lạnh một tiếng, cướp đường đi ra cửa.

Cùng bọn người Nhâm Tây Hoa tùy ý hàn huyên vài câu, Diệp Chân lại không kịp chờ đợi mang theo tiểu Miêu chạy về phía tĩnh thất tu luyện.

Hắn đang hận không lập tức tu luyện Càn Khôn Như Ý bí thuật này thành công!

Cũng không biết, đến cùng tiểu Miêu có thiên phú này hay không!