Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 1305: Huynh đệ tương kiến




- Các ngươi thật cho rằng... Ăn chắc ta?

Khương Tư Nam đứng giữa vòng vây mọi người, đối mặt với vô số cường giả mắt hổ nhìn chằm chằm, thân thể cao ngất như kiếm, trong ánh mắt không có chút sợ hãi nào, lúc này khóe miệng đột nhiên toát ra một tia thần sắc trào phúng.

- Nếu đã dám động thủ, vậy phải sẵn sàng chuẩn bị gánh chịu hậu quả!

Thanh âm Khương Tư Nam đột nhiên trở nên vô cùng lãnh khốc, trong lòng Quân Lâm, Lục Đạo Thái Tử và Hàn Tuyệt Mệnh không khỏi nổi lên cảm giác bất an.

- Giết!

Khương Tư Nam chợt quát một tiếng, nháy mắt mà thôi, Âm Dương Kiếm Hoàn uẩn dưỡng trong thức hải hắn chợt xung thiên mà lên, kiếm quang phân hoá thành từng đạo kiếm mang thần bí g, ẩn chứa khí cơ sinh tử, nháy mắt liền chém giết về phía mọi người.

Sưu sưu sưu!

Kiếm quang như mưa, quá dày đặc, ngay cả thân ảnh Khương Tư Nam cũng trở bị làm cho vặn vẹo.

Âm Dương Kiếm Hoàn tán phát ra một cổ khí cơ khủng bố mênh mông hạo đãng, nháy mắt liền khiến sắc mặt Quân Lâm, Lục Đạo Thái Tử và Hàn Tuyệt Mệnh chợt đại biến.

- Không hay!

Bọn họ hét lớn một tiếng, liền muốn rời khỏi này.

Nhưng mà, đã muộn.

Phốc phốc phốc!

Trong hư không, huyết quang hiện ra, từng đạo kiếm mang lần lượt nổ tung, nương theo đó là một mảnh huyết quang, mi tâm đám cường giả lũ lượt nổ tung, ánh mắt hoán toán.

Âm Dương Kiếm Hoàn phảng phất bất chấp sự tồn tại của thời không, căn bản không cho đối phương kịp có thời gian phản ứng, nháy mắt đã đâm tới mi tâm, sau đó xuyên thấu qua, phá hủy hết thảy thần thông phòng ngự hoặc kết giới phù văn, trực tiếp xuyên thủng nguyên thần đám cường giả.

Đấy là kiếm quang phân hóa ra từ Âm Dương Kiếm Hoàn, mỗi một đạo kiếm quang đều là một chuôi tiên kiếm tuyệt thế, ẩn chứa lực kiếm đạo phá diệt không gì địch nổi.

Oanh!

Có cường giả trực tiếp tế ra tiên kiếm cấp bậc tiên khí, nhưng ở cái nơi bị pháp tắc áp chế như này, căn bản không phát huy ra được lực lượng tiên khí, cuối cùng đều bị xuyên thủng mi tâm.

Ầm ầm!

Chỉ có ba người Lục Đạo Thái Tử, Hàn Tuyệt Mệnh và Quân Lâm nhờ có chân ý kiếm đạo hộ thể mới cực kỳ nhếch nhác tránh né được kiếm quang phân tán ra từ Âm Dương Kiếm Hoàn, nhưng cũng cực kỳ nguy ngập, phảng phất chỉ cần chậm một khắc thôi liền sẽ bị xuyên thủng, thân chết đạo tiêu.

Lúc này sắc mặt Khương Tư Nam đã có phần trắng bệch, khí tức trên người hơi chút hỗn loạn, Âm Dương Kiếm Hoàn quá cường đại, lấy lực lượng hiện nay của hắn còn chưa thể vận chuyển tự nhiên, thế nên lần này sau khi toàn lực bạo phát tức thì có phần ăn không tiêu.

Ông!

Sau cùng, tất cả kiếm quang hợp lại trong hư không, hóa thành kiếm hoàn hai màu đen trắng, nháy mắt liền tan vào trong mi tâm Khương Tư Nam.

Khoảng trống trên đỉnh núi, giây phút này đã có trên trăm cường giả tử thương!

Dù là ba người Quân Lâm, Lục Đạo Thái Tử và Hàn Tuyệt Mệnh, tuy chưa mất đi tính mạng, nhưng trên người đều bị kiếm khí tứ ngược, vết thương chi chít, sắc mặt ai nấy trắng bệch, trong ánh mắt đầy vẻ kinh khủng.

Lặng ngắt như tờ!

Trong ánh mắt mọi người bố đầy vẻ sợ hãi.

Lúc này, trong mắt bọn họ, Khương Tư Nam giống như là một vị tuyệt thế hung thần, khiến bọn họ không còn nổi một tia một hào chiến ý.

Âm Dương Kiếm Hoàn quả thực quá khủng bố, chỉ chớp mắt liền giết nhiều người như vậy.

Bọn họ làm gì còn ý niệm cướp đoạt Hồng Mông Tạo Hóa Tháp của Khương Tư Nam, lúc này đều hận không được cách Khương Tư Nam càng xa càng tốt.

Khương Tư Nam một bên âm thầm khôi phục pháp lực và nguyên thần, một bên không khỏi tắc lưỡi, ngay cả hắn cũng không ngờ Âm Dương Kiếm Hoàn cánh nhiên lại khủng bố như thế!

Chẳng qua giờ hắn cũng không cách nào hoàn toàn chưởng khống loại đại sát khí này, cho đến Chí Tôn cảnh sợ rằng cũng không cách nào vận chuyển tùy ý, có thể tùy tâm sở dục dùng như pháp bảo, e là phải đến Chân Tiên chi cảnh mới có khả năng.

Sau này nhất định không thể tùy ý sử dụng, đây chính là bài tẩy cứu mạng của hắn.

- Ai dám thương đại ca ta?!

Vừa lúc đó, một đạo thanh âm băng lãnh phá vỡ bầu không khí tử tịch.

Ầm ầm!

Nơi xa, sương mù hỗn độn tràn khắp, thần quang phún xạ tứ phương, một cỗ kiếm ý kinh khủng ào ào cuốn tới, bao phủ hư không bốn phía.

Vương Vũ Thần một thân áo trắng tung bay trong gió, ôm lấy Đinh Đương miêu màu xanh, sau lưng cùng theo một đám người, từ trong sương mù hỗn độn tấn tốc bay tới.

Lúc này Vương Vũ Thần nhìn qua phảng phất có hơi khác xưa.

Trước kia Vương Vũ Thần tuấn mỹ như nữ tử tuyệt sắc, nhưng lúc này lại phảng phất nhiều thêm một chút anh khí và phong mang của nam nhân, trong nhãn thần có kiếm mang sắc bén lấp lánh, khắp người tràn ngập kiếm ý cường đại.

Lúc này hắn giống như một chuôi tiên kiếm tuyệt thế không cách nào che lấp được quang mang, trực tiếp xuất hiện trước mặt mọi người.

- Vương Vũ Thần?!

- Chính hắn là người được đến truyền thừa Thiên Kiếm Tiên Sơn?

Sắc mặt Lục Đạo Thái Tử và Hàn Tuyệt Mệnh đồng thời trở nên vô cùng khó coi, bọn hắn cảm giác được lúc này khí tức Vương Vũ Thần lộng lẫy huy hoàng như mặt trời, khiến nội tâm không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi.

- Cấm chế giữa Thiên Kiếm Tiên Sơn và bên ngoài bị bóc mở!

Trong mắt Quân Lâm thì lại lấp lánh ra một tia kinh hỉ, hắn nghĩ đều không nghĩ, tức thì thúc giục pháp lực toàn thân, câu thông tọa tiêu bên ngoài, hóa thành một đạo lưu quang, nháy mắt liền rời khỏi Thiên Kiếm Tiên Sơn.

Hắn thật sự không muốn đối mặt Khương Tư Nam, hoặc nói cách khác trong lòng hắn đã sợ, đạo tâm có khuyết, không còn có được lòng tin vô địch nữa, thế nên lựa chọn tốt nhất lúc này là rời khỏi đây.

Bằng không, nếu để Khương Tư Nam lần nữa thúc giục Âm Dương Kiếm Hoàn, sợ rằng tất cả bọn họ đều đi tong ở đây.

Nhìn Quân Lâm đột nhiên tan biến, Lục Đạo Thái Tử và Hàn Tuyệt Mệnh cũng đều không ngốc, nháy mắt liền hiểu ra, e là cấm chế Thiên Kiếm Tiên Sơn đã được mở ra, thế nên đều lập tức quyết đoán, nháy mắt liền rời khỏi nơi này.

Mau đi a!

- Còn không đi, sát thần này liền giết sạch hết!

Đám cường giả một hống mà tán, ai nấy đều bị Khương Tư Nam giết phá đảm, không ai dám dừng thêm một khắc, nháy mắt mà thôi, toàn bộ mọi người đã tan biến khỏi Thiên Kiếm Tiên Sơn.

Người rời đi sau cùng là Diệp Khuynh Thành, trước khi đi nàng nhìn Khương Tư Nam một cái thật sâu, trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp, khiến nội tâm Khương Tư Nam nhịn không được khẽ động.

- Rất quen thuộc... Chẳng lẽ ta gặp qua nàng rồi ư?

Khương Tư Nam thoáng nhíu mày, nghĩ không rõ vì sao lại có cảm giác như thế với Diệp Khuynh Thành, cứ cảm thấy hình như mình đã gặp qua nàng ở đâu.

- Đây là chuyện gì?

Vương Vũ Thần từ nơi xa mà đến có phần trợn tròn mắt, ngay cả tiểu hòa thượng và Đoan Mộc Hàn đi theo sau người hắn chuẩn bị đại sát một phen cũng đều trợn tròn mắt.

- Chúng ta đáng sợ vậy ư? Chưa kịp động thủ mà đám người kia đã chạy hết rồi?

Tiểu hòa thượng sờ lên đầu trọc lóc, mù mờ nói.

Nhưng mà, đợi lúc bọn họ bay đến khoảng trống trên đỉnh núi, chứng kiến thi thể đầy đất, tròng mắt ai nấy càng thêm phần mở to.

- Mẹ ơi, đại ca, đám người nằm đây đều là ngươi giết? Thượng thiên có đức hiếu sinh, ngươi ngươi ngươi, sao ngươi làm thế...

Tiểu hòa thượng quái khiếu một tiếng, nhưng trong ánh mắt lại đầy ý cười, rõ ràng là đang trêu chọc.

Khương Tư Nam không để ý hắn, ánh mắt rơi trên thân Vương Vũ Thần, lộ ra một mạt kích động.

- Nhị đệ!

Đại ca!

Tròng mắt Vương Vũ Thần cũng đỏ lên, trên mặt chất đầy ý cười xán lạn, hai người đột nhiên tiến lại, ôm ghì lấy nhau.

Mấy năm xa cách, tình nghĩa huynh đệ đậm sâu tùy theo hai trái tim kề cận lần nữa được thắp lên.