Tạo Hóa Tiên Đế

Chương 241: Lòng đất huyệt động




Long Hoàng nói:

- Tàn hồn sát khí ở chỗ đó đối với các ngươi mà nói, có thể là quỷ vật, nhưng với ta mà nói là vật đại bổ thần hồn, nói không chừng bên trong còn có Hồn Tinh tồn tại!

Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, không hề do dự, quay người nói với Tuyết Linh Nhi:

- Linh Nhi, ngươi trước mang theo đệ tử Càn Nguyên Tông ly khai nơi đây, tìm một chỗ trước trốn đi, không nên cùng Tinh Thần Điện chính diện đối kháng, ta có việc trước ly khai thoáng một phát!

Nói xong, dưới chân Khương Tư Nam cấp tốc chớp động, bay về phía Hắc Phong quỷ dị.

Tuyết Linh Nhi sợ hãi, vội vàng hô lớn:

- Tư Nam ca ca, bên kia nguy hiểm lắm, mau trở lại!

Nhưng mà Khương Tư Nam mắt điếc tai ngơ, chỉ trong nháy mắt liền nhảy vào trong Hắc Phong quỷ dị, biến mất không thấy.

Sắc mặt của Tuyết Linh Nhi lập tức tái nhợt, trong ánh mắt hiện lên một tia khổ sở, nghĩ nghĩ, vẫn cắn răng một cái, bay về phía chúng đệ tử Càn Nguyên Tông.

Thoát đi Cổ Chiến chi địa, khó tránh khỏi Mạc Hải sẽ lại ra tay, nàng phải mang theo đệ tử Càn Nguyên Tông, chạy đến một địa phương an toàn.

- Oanh!

Khi Khương Tư Nam rơi vào địa vực Hắc Phong quỷ dị bao phủ, lúc này mới cẩn thận quan sát phiến hắc phong này.

Như từng sợi khói đen dày đặc, hoặc như năng lượng kỳ dị nào đó, phong gào thét, truyền đến tiếng la khóc thê thảm, quỷ dị, tà ác hoặc tiếng cười, trong nháy mắt muốn phóng về phía thức hải của Khương Tư Nam.

- Cút!

Khương Tư Nam chợt quát một tiếng, huyết khí toàn thân xông lên trời, thần quang kim sắc chí dương chí cương càn quét tứ phương, thần hồn trong thức hải cũng phóng thích hào quang, những hắc phong nhảy vào trong cơ thể kia, lập tức như Băng Tuyết tan rã, hoàn toàn không thấy.

- Rống!

Từ trong Hắc Phong quỷ dị, Khương Tư Nam cảm thấy một loại chấn động sợ hãi phẫn nộ, trong nháy mắt hắc phong phảng phất như muốn bạo nộ.

Bốn phía Khương Tư Nam đen kịt một mảnh, ngay cả thần hồn cũng thấy không rõ tình hình bên ngoài thân thể, hơn nữa thân hình bị phiến hắc phong này lôi kéo, bay về phía một địa vực không hiểu.

- Long Hoàng, ngươi nói bảo vật ở đâu? Bây giờ nên làm gì?

Khương Tư Nam biết chắc là tàn hồn sát khí nào đó tác quái, rất chán ghét loại cảm giác hết thảy đều không nắm giữ ở trong tay mình này.

Giờ phút này Long Hoàng lại không nóng nảy, lười biếng nói:

- Sợ cái gì? Không cần phản kháng, phiến hắc phong này tự nhiên sẽ đưa chúng ta đến địa phương có dấu bảo bối!

Trong nội tâm Khương Tư Nam phiền muộn, bất quá chứng kiến Long Hoàng bình tĩnh như thế, cũng thở dài một hơi, mặc cho hắc phong lôi kéo, bay về phía một chỗ không biết.

Khương Tư Nam cũng cuối cùng đã minh bạch, vì sao đám người Tuyết Linh Nhi nói hắc phong này cực kỳ quỷ dị cùng đáng sợ, ở trong đó ẩn chứa đại lượng khí tức giết chóc, bạo ngược cùng linh hồn tà ác, coi như là thần hồn của hắn cường đại, cũng cần kiệt lực thúc dục, mới có thể để cho những hắc phong kia không thể chui vào trong cơ thể.

Hơn nữa hắn có một loại cảm giác, giống như Hắc Phong quỷ dị đối với bản thân hắn thì có một loại e ngại, sợ hãi thật sâu, mới khiến cho hắn có thể ở trong hắc phong nhẹ nhõm như thế.

Nếu những cường giả Chân Thiên Cảnh khác, coi như là Mạc Hải đến, Khương Tư Nam tin tưởng, cường độ thần hồn của Mạc Hải ở chỗ này cũng không kéo được một phút đồng hồ, linh hồn sẽ bạo liệt mà chết.

Bay chừng một hai canh giờ, Khương Tư Nam mới cảm giác được thân thể của mình chậm rãi ngừng lại, không cách nào dùng lực lượng thần hồn dò xét, chỉ có thể dùng mắt thường đến xem.

- Cái này dĩ nhiên là một địa huyệt?

Trước mặt Khương Tư Nam có thể chứng kiến quanh thân một trượng, chân đạp trên mặt đất nham thạch cứng rắn, đỉnh đầu truyền đến thanh âm long long, lập tức để cho hắn đoán được đây là một mảnh địa huyệt.

Trong địa huyệt khí lưu màu đen muốn thiếu rất nhiều, đi lên phía trước hơn mười trượng, Khương Tư Nam thời gian dần qua có thể nhìn ra tình hình chung quanh.

Đây là một huyệt động cực lớn, quái thạch lởm chởm, vách núi u ám, tràn đầy khí tức âm trầm lạnh như băng.

- Thậm chí có nhiều thi thể như vậy?

Ánh mắt của Khương Tư Nam khẽ động, phát hiện trong huyệt động thậm chí có rất nhiều thi thể, tất cả đều vô cùng quỷ dị đứng ở nơi đó, toàn thân bị hắc khí bao phủ cùng tẩm bổ, chỉnh tề, như binh sĩ chuẩn bị ra trận.

- Những cái này là Âm Binh Âm Tướng?

Trong nội tâm Khương Tư Nam chấn động, nhớ tới Tuyết Linh Nhi nói.

Lúc này, Long Hoàng hắc hắc cười quái dị một tiếng:

- Cũng không phải? Những cái này kỳ thật đều là tu luyện giả chết đi, bị Âm Sát chi khí nơi đây tẩm bổ, ở dưới những tàn hồn kia khống chế, mới tạo thành Khôi Lỗi chỉ biết là giết chóc, ở bốn phía Cổ Chiến chi địa du đãng!

Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lập tức da đầu run lên, nói:

- Long Hoàng, những thứ này sẽ không đột nhiên tỉnh lại chứ? Nếu tỉnh lại, vậy liền nguy hiểm!

Khương Tư Nam đại khái đếm thoáng một phát, khoảng chừng hơn ba trăm Âm Binh Âm Tướng, hơn nữa cả đám hung hãn không sợ chết, khí tức vô cùng cường hãn, không biết đau đớn, nếu gặp được những Âm Binh Âm Tướng này, ngay cả Khương Tư Nam cũng cảm thấy rất đau đầu.

- Yên tâm đi, bọn hắn tỉnh lại có lẽ cần điều kiện nhất định, trước bất kể những thứ này, ngươi đi lên phía trước, chỗ vách núi kia!

Long Hoàng chậm rãi nói, trong thanh âm có một tia chờ mong.

Khương Tư Nam đi đến trước vách núi, phát hiện chỗ đó hình như là một môn hộ cực lớn, phía trên có một lỗ khảm, nhưng mà bốn phía bị phong kín, căn bản tìm không thấy địa phương có thể đẩy ra.

- Ngươi lấy khối ngọc bia huyết sắc trong Huyền Hoàng Không Gian ra, ấn lên!

Long Hoàng chậm rãi nói.

Trong nội tâm Khương Tư Nam khẽ động, trong ánh mắt mang theo một tia chấn kinh, nhưng không có hỏi nhiều, trực tiếp lấy Thuần Dương Ngọc Hoàng Huyết Bia ra, trong nháy mắt hắn cảm giác được sương mù trong cả huyệt động màu đen, giống như bắt đầu bạo động, kịch liệt chấn động.

Hắn liền tranh thủ nhấn Thuần Dương Ngọc Hoàng Huyết Bia lên.

- Oanh!

Một đạo thần quang sáng chói lập loè, sau đó cả đại môn bắt đầu run rẩy, dâng lên hào quang xích sắc, băng hàn chi khí trong cả địa huyệt đều giống như tiêu tán rất nhiều.

Đại môn phong cách cổ xưa chậm rãi mở ra, Thuần Dương Ngọc Hoàng Huyết Bia rơi xuống, cũng không có bay về phía Khương Tư Nam, mà bay về phía trong sơn động.

Ánh mắt của Khương Tư Nam lóe lên, cũng chăm chú theo sau huyết bia đi vào.

- Nơi này là?

Trong ánh mắt của Khương Tư Nam hiện lên thần sắc vô cùng chấn động.