Tạo Thần

Chương 167: Sư cấp kinh binh (hạ)




Linh Sư quán linh là công việc vô cùng khó khăn, cho dù là Linh Sư cường đại nhất cũng không dám nói mình có thể một trăm phần trăm quán linh thành công.

Bởi vì trong quá trình quán linh, chỉ cần một chút sơ sẩy là sẽ tạo thành tổn thất không thể cứu vãn. Mà một người muốn bảo trì lực chú ý từ đầu tới cuối trong một thời gian dài là việc không có khả năng.

Mà Doanh Thừa Phong thì khác, bởi vì có sự tồn tại của Trí Linh, cho nên chỉ cần chân khí hắn có thể duy trì, như vậy cơ bản có thể loại trừ những điều bất trắc có thể xảy ra, có thể cam đoan hắn trong phạm vi thực lực của mình quán linh thành công. Cũng chính bởi vì điểm này, cho nên Doanh Thừa Phong mới dám ở giai đoạn sĩ cấp này khiêu chiến chế tạo sư cấp linh khí.

Chẳng qua, cũng chính bởi vì lúc này rèn sư cấp linh khí, cho nên vô luận là hắn hay Phong Huống ở bên cạnh đều không dám khinh thường.

Đặc biệt khi cảm nhận được lực lượng linh tính khổng lồ mạnh mẽ tiến vào trong trường kiếm, Doanh Thừa Phong cuối cùng cũng hiểu rõ được một việc.

Vì sao sĩ cấp cường giả dù là người có thiên phú Linh Sư cũng không thể rèn ra được sư cấp linh khí. Đó là bởi vì trong lúc rèn sư cấp linh khí, lực lượng linh tính bạo phát ra dao động mãnh liệt hơn xa sĩ cấp linh khí, vượt qua khỏi cực hạn sĩ cấp linh sư có thể thừa nhận.

Một đập nước có thể ngăn dòng chảy của nước, nhưng nếu dòng nước đó bạo phát thành một cơn lũ thì đập nước đó chỉ có kết quả bị phá vỡ hoàn toàn.

Lúc này, Doanh Thừa Phong rõ ràng cảm ứng được điều đó.

Khi lực lương linh tính vô cùng khổng lồ từ hai đầu thanh kiếm tiến vào, chỉ trong nháy mắt nó đã hoàn toàn tràn ngập ở bên trong thanh trường kiếm, hơn nữa khắp mọi ngõ ngách đều xảy ra xung đột kịch liệt.

Loại cảm giác này Doanh Thừa Phong cũng không xa lạ, khi hắn quán linh cho sĩ cấp linh binh thì lần nào cũng gặp trường hợp tương tự. Nhưng điểm khác nhau duy nhất chính là, lúc này xung đột xảy ra quá mức kịch liệt, cơ hồ đã vượt ra khỏi phạm vi khống chế của hắn.

Chân khí của hắn và lực lượng tinh thần cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong trường kiếm và hai viên Phong Linh Thạch, hắn muốn khống chế Phong Linh Thạch làm cho lực lượng linh tính trong đó không tiếp tục tiến vào bên trong binh khí nữa. Nhưng Phong Huống lấy Phong Linh Thạch không giống với loại trước đây, lần này lão lấy ra Phong Linh Thạch chuyên dùng để rèn sư cấp linh khí, một khi dẫn động lực lượng linh tính bên trong thì ngay cả Doanh Thừa Phong cũng vô pháp khống chế.

Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, qua lần thử nghiệm luyện chế này hắn đã thấy được chỗ khác biệt rất lớn trong quá trình luyện chế hai loại linh khí.

Tuy nói trên người hắn có hai bộ hàn hệ áo giáp da và Phách Vương Thương dù chỉ mới là sĩ cấp linh khí, nhưng uy lực lại không hề kém hơn sư cấp linh khí bình thường.

Nhưng mà, bất kể bộ áo giáp da hay Phách Vương Thương đều không phải là một thanh linh khí, mà chúng được ghép lại từ nhiều bộ phận.

Chính bởi vì chúng do nhiều bộ phận kết hợp lại cho nên áp lực khi hai loại lực lượng linh tính giao tranh tạo ra sẽ bị phân tán đi khắp các bộ phận, làm chúng suy yếu đi rất nhiều.

Nhưng hiện tại, hai loại lực lượng linh tính ở bên trong thanh trường kiếm kia đều vô cùng khổng lồ, bạo phát áp lực không gì so sánh được.

Một ngàn người đánh nhau nếu đưa vào trong một kilometer, như vậy thì không có bao nhiêu người. Nhưng nếu đem một ngàn người này đưa vào trong một khu vực chật hẹp thì thanh thế và hiệu quả tạo ra sẽ không đơn giản nữa.

Cho nên, dù có Trí Linh trợ giúp, Doanh Thừa Phong vẫn như trước có cảm giác sứt đầu mẻ trán.

Trí Linh điều động một lượng lớn chân khí rồi chuyển hóa thành lực lượng tinh thần khổng lồ, sau đó đưa toàn bộ chúng vào trong thanh trường kiếm. Lấy lực lượng tinh thần làm vật dẫn, tận lực khiến cho hai cỗ lực lượng linh tính khổng lồ kia ổn định lại được.

Bất quá, đối với Trí Linh giờ phút này mà nói, làm được chuyện đó cũng không phải là điều dễ dàng gì. Để làm được điều này cơ hồ đã đạt tới mức cực hạn mà nó có thể đạt tới.

Lúc này, nó giống như một đứa trẻ đang cầm một chiếc búa hơn mười cân thi triển chùy pháp tuyệt luân. Nhưng chùy pháp kia càng tinh diệu bao nhiêu thì áp lực đối với một đứa bé lại càng lớn, thậm chí còn có chút nguy hiểm.

Vào giờ phút này, trong lòng Doanh Thừa Phong xuất hiện một loại cảm xúc mãnh liệt.

Hắn muốn tấn chức sư cấp cường giả, bởi vì sư cấp cường giả có tu vi hơn xa so với hắn.

Sư cấp Linh Sư chân chính lúc quán linh thì giống như một đại lực sĩ múa may chiếc chùy. Cho dù chùy pháp không đủ tinh diệu, nhưng ngay cả

Từ từ, lực lượng linh tính từ hai viên Phong Linh Thạch dần yếu bớt đi.

Hai cỗ lực lượng kia lúc vừa mới tiến vào trong trường kiếm giống như nước lũ không ngừng tấn công vào đê ngàn dặm, nhưng trải qua một thời gian dài giằng co vẫn không thể phá được, cuối cùng mới thoáng dịu đi.

Phong Huống ở bên cạnh Doanh Thừa Phong tuy rằng không nói gì, nhưng toàn bộ lực chú ý của lão đều đặt lên trên thân kiếm. Lúc đầu, nhìn Doanh Thừa Phong toàn lực khống chế, trong lòng hắn có một tia hối hận.

Tuy rằng, hắn trước kia cũng từng nhìn thấy một sĩ cấp Linh Sư của linh đạo thế gia rèn thành công sư cấp linh khí, nhưng tên đệ tử thế gia đó tu vi chân khí cũng là thập tầng đỉnh phong, lại còn được linh đạo thế gia dốc lòng bồi dưỡng.

Hiện nay, tu vi chân khí của Doanh Thừa Phong vẻn vẹn chỉ có bát tầng chân khí, cho nên khi cảm nhận được hai cỗ lực lượng linh tính bộc phát ra cuộc dao tranh, trong lòng lão cũng không hề yên tâm.

Chính bởi vì Doanh Thừa Phong thể hiện ra thiên phú linh đạo khủng bố tới mức khó tin, cho nên mới khiến cho lão đưa ra quyết định khó tin này.

Nhẹ nhàng vỗ trán vài cái, vào lúc lão chuẩn bị ra tay cứu viện thì chuyện không tưởng được đã xảy ra. Doanh Thừa Phong mặc dù vẫn căng thẳng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể không khống chế được cục diện, làm cho hai loại lực lượng linh tính phát sinh xung đột thì sau nửa cảnh giờ, hắn cũng mạnh mẽ đàn áp được.

Chậm rãi gật đầu, trong lòng Phong Huống lại đánh giá Doanh Thừa Phong cao hơn một tầng, hắn chẳng những có được thiên phú trác tuyệt, hơn nữa còn có ý chí kiên cường. Cho dù là vào thời điểm tuyệt vọng nhất thì hắn cũng sẽ không nghĩ sẽ buông tha.

Thiên phú như vậy, lại có sự cố gắng như thế thì nếu hắn không thể thành công, như vậy còn có ai có thể thành công đây?

Nghĩ tới đây, tâm tình Phong Huống dần bình tĩnh lại, nụ cười trên miệng cũng thản nhiên hơn. Lần này, bất kể có thành công hay không, lão cũng không hề cảm thấy nối tiếc. Bởi vì Doanh Thừa Phong đã hấp thu được một chút kinh nghiệm, chẳng sợ hắn sẽ không thể làm được, khi tu vi chân khí của hắn tấn chức là lúc có thể rèn ra sư cấp linh binh.

Doanh Thừa Phong tự nhiên không biết suy nghĩ của Phong Huống, lúc này toàn bộ tinh lực của hắn đều tập trung trên thân kiếm.

Khi hai cỗ lực lượng linh tính cường đại này bùng nổ, hắn dù kiệt lực khống chế nhưng vẫn gần vượt khỏi tầm khống chế, cho nên không thể phân tâm chú ý tới xung quanh. Cho dù là với năng lực tính toán thiên hạ vô song của Trí Linh, cũng chỉ có thể đem từng sợi chân khí và lực lượng tinh thần phát huy ra tác dụng lớn nhất.

Loại cảm giác này như chỉ hận không thể đem một phân thành hai để có thể dễ dàng bình ổn cục diện bên trong thanh trường kiếm.

Nhưng mà sau khi lực lượng linh tính bên trong hai viên Phong Linh Thạch giảm sút, Trí Linh và Doanh Thừa Phong cuối cùng cũng được thả lỏng tinh thần.

Cả hai vừa rồi tinh thần đều căng như đây dàn, gần như đã đạt tới cực hạn, chỉ cần lực lượng linh tính nhiều thêm một chút là có thể gây ra nguy hiểm cho cả hai. Kỳ thật, trước đó Doanh Thừa Phong đã nhiều lần muốn buông bỏ, nhưng hắn cuối cùng vẫn cắn răng kiên trì.

Sau khi đã chết một lần, tâm tính của hắn đã cứng cỏi hơn trước rất nhiều, bất kể đối mặt với khó khăn cỡ nào, đau đớn tới đâu đều không bao giờ chịu đầu hàng.

Cuối cùng cũng trải qua giai đoạn khó khăn nhất kia, Doanh Thừa Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm, được Trí Linh phối hợp chân khí và lực lượng tinh thần trong cơ thể hắn đều xảy ra biến hóa tinh tế.

Ngay sau đó, một cỗ lực lượng dao động kỳ dị xuất hiện ở trong trường kiếm.

Đây là Trí Linh sau một thời gian dài tính toán kết quả dụng hợp Công Kích Chi Lực và Thủy Hệ Lực Lượng tạo thành. Loại dao động này vừa xuất hiện, hai cỗ lực lượng linh tính bên trong trường kiếm vốn đang giằng co dần dịu xuống, cuối cùng chậm rãi thay đổi tần suất.

Dẫn Đạo Thật - Khi được Trí Linh tính toán kỹ càng, loại kỹ xảo này được phát huy ra một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Từ từ, tần suất Doanh Thừa Phong đưa vào trong trường kiếm được điều chỉnh mấy lần, cuối cùng cũng đạt tới trạng thái hoàn mỹ. Mà theo loại tần suất này không ngừng khuếch trương ra, hai cỗ linh tính lực lượng bên trong trường kiếm cũng không tiếp tục phản kháng nữa, chúng nó nhân cơ hội này dần dung nhập lại với nhau.

Công Kích Chi Lực là loại lực lượng linh tính trụ cột nhất, nó có thể dung nhập với bất cứ loại thuộc tính nào. Đương nhiên, thuộc tính bất đồng thì khi dung nhập vào với nhau sẽ tạo thành uy lực không hề giống nhau.

Linh Đạo đoán tạo thiên biến vạn hóa, không có điểm cuối cùng.

Cũng không biết qua bao lâu, Doanh Thừa Phong thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn mở mắt ra, nhìn trường kiếm trong tay. Ánh mắt của hắn không tránh khỏi lóe lên một tia ngạc nhiên lẫn vui mừng.

Thành công - Trải qua cố gắng không ngừng, hắn cuối cùng cũng có thể rèn ra được thanh sư cấp linh binh đầu tiên.

Chẳng qua, sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, đan điền của mình tràn ngập cảm giác trống rỗng. Chân khí của bát tầng sĩ cấp đã gần như tiêu hao không còn.

Nếu duy trì thêm một lúc nữa, chỉ sợ Trí Linh sẽ lập tức rơi vào trạng thái ngủ say.

Cổ tay hơi lật một cái, Doanh Thừa Phong đã lấy ra một viên trung phẩm Dưỡng Sinh Đan, hắn nhanh chóng phục dụng nó.

Ngay sau đó, một cỗ nhiệt lưu khổng lồ xuất hiện ở trong bụng, nó dọc theo kinh mạch tiến nhập vào đan điền, thong thả khôi phục lại chân khí tiêu hao của bản thân.

Phong Huống mỉm cười nhìn hắn, đứa nhỏ này ngày sau tiền đồ nhất định không thể đoán trước được. Khí Đạo Tông có thể có được hắn đó là toàn bộ phúc của tông mông.

Cuối cùng, Doanh Thừa Phong một lần nữa mở hai mắt ra, tuy rằng chân khí trong cơ thể chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng đã không còn đáng lo ngại nữa.

Hắn hướng về phía Phong Huống thoáng gật đầu một cái, vẻ mặt hưng phấn cầm trường kiếm lên.

Trên thân trường kiếm không ngừng có luồng ánh sáng màu xanh sáng bóng xuất hiện, phảng phất như biển xanh sâu thẳm, lộ ra sức hấp dẫn tinh thần một cách kinh người.

Sư cấp linh khí. Đây là sư cấp linh khí, quả nhiên là hoàn toàn khác biệt với sĩ cấp linh khí.

Tuy rằng cũng không phải là lần đầu hắn nhìn thấy sư cấp linh khí, nhưng hắn tự mình rèn ra một thanh sư cấp linh khí, cho nên mới có loại cảm giác đặc thù này.

Hít sâu một hơi, một luồng chân khí đưa vào bên trong, màu lam trên thanh trường kiếm lập tức tỏa sáng.