Tạo Thần

Chương 660: Ngươi chết ta sống




"Đùng..."

Lập tức vòng ánh sáng do tám kỵ sĩ liên hợp phóng thích văng tung tóe, một mảng lớn ánh sáng rơi xuống giữa đám quỷ binh, những quỷ binh bị thiêu đốt kêu gào thảm thiết.


Nhưng, mỗi một quỷ binh đều là cường giả Hoàng Kim Cảnh, ánh sáng nho nhỏ đó cùng lắm chỉ có thể khiến chúng nó đau đớn, mà không thể làm tổn thương thật sự.

Nếu không như như vậy, sau khi không còn được ánh sáng bảo vệ, đám quỷ binh nhóm lại hưng phấn gào thét vọt lên.

- Phân tán, mồi nhử, trốn.

Nữ kỵ sĩ gào lên, những kỵ sĩ còn lại đồng thời xoay người, bỏ chạy đi các hướng.

Trong chớp mắt ba gã kỵ sĩ phóng ra ánh sáng mãnh liệt, giống như trên người treo ba trăm bóng đèn, lúc này hào quang vạn trượng.

Ba người bọn chúng bay về ba hướng khác nhau, tốc độ không nhanh không chậm.

Bốn người khác lại thu lại ánh sáng, tập trung tại một chỗ, ngay cả khí tức cũng áp chế đến mức thấp nhất.

Phương hướng bọn chúng rời đi rất nhất trí, đều bay nhanh về nơi Doanh Thừa Phong ngã xuống.

Cho tới lúc này, bọn chúng không từ bỏ mệnh lệnh của Kỵ Sĩ Vương, phải mang theo Doanh Thừa Phong rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Chỉ có điều, vẻ mặt bốn người bọn chúng vô cùng tức giận, thậm chí còn hung dữ.


Đều do cái tên tiểu tử Doanh Thừa Phong không thức thời gây ra tai họa, mười người bọn chúng đã liên thủ tiến vào nơi này, tên nhóc này nên ngoan ngoãn đứng im, đợi bọn chúng bảo vệ. Nhưng, hắn lại chạy trốn loạn xạ, sau đó lại dẫn tới hai quái thú khủng bố.

Mười kỵ sĩ, đã có ba người chết tại nơi này.


Tuy giữa bọn chúng không có tình cảm thắm thiết, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng tức giận.

Doanh Thừa Phong cầm Lang Vương Thuẫn trong tay, thò đầu ra nhìn bọn chúng, dường như sợ hãi đôi chút.

Mà đám đông quỷ binh và hai cự thú không hề chú ý tới bọn chúng, toàn bộ đều đuổi theo ba gã kỵ sĩ bỏ chạy.

Bốn kỵ sĩ trong lòng thầm khinh miệt, ba gã kỵ sĩ phóng ra sức mạnh ánh sáng cường đại như thế, mục đích là muốn thu hút hai cự thú và số đông quỷ binh rời đi. Hiện giờ xem ra, mặc dù sức chiến đấu của đám kia vô cùng hùng mạnh, nhưng đầu óc của bọn nó có vấn đề, ngay cả phương pháp dụ địch nho nhỏ cũng không biết.

Doanh Thừa Phong cuộn tròn thân thể sau tấm khiên, run giọng hỏi:
- Các ngươi muốn thế nào?

Một đại hãn trung niên đè thấp thanh âm, nhưng lại giống như gầm thét, nói:
- Tên đáng chết nhà ngươi, nếu không phải vì ngươi, làm sao chúng ta phải thảm hại như thế này.

Ba người còn lại không nói lời nào, nhưng ánh mắt bọn chúng không hề có chút thiện cảm.

Doanh Thừa Phong lắp bắp, bùi ngùi nói:
- Các vị, là các ngươi muốn giam giữ ta, chẳng lẽ muốn ta bó tay chịu trói sao?

Một kỵ sĩ khác hung tợn nói:
- Chúng ta đã tìm được ngươi, thì ngươi nên bó tay chịu trói.
Gã dừng một chút rồi nói tiếp:
- Chỉ cần ngươi ở lại nơi này một năm, chúng ta sẽ hộ tống ngươi rời khỏi.

Doanh Thừa Phong nháy mắt. Hắn than nhẹ một tiếng, nói:
- Các ngươi muốn cướp Sơn Hà Đồ của ta, lại còn già mồm át lẽ phải, ha ha, bên trong thánh giáo Quang Minh còn có công lý sao?

Nữ kỵ sĩ lạnh lùng nói:
- Ý chỉ của Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ chính là công lý, loại sâu bọ như ngươi vẫn chưa bị giết, còn có thể giữ lại một mạng, cũng nên biết điều mà cảm tạ đi.

Doanh Thừa Phong ngửa mặt lên trời cười dài. Không hề khiếp sợ, nói:
- Có lý, cường quyền chính là chân lý, nếu trong tay ta có quyền, phải chăng cũng có thể thao túng tính mạng của các ngươi?

Một vị kỵ sĩ cười lạnh nói:
- Đáng tiếc, vĩnh viễn ngươi không thể đạt được thực lực như vậy.
Đôi mắt gã ngưng tụ, nói:
- Cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu ngươi còn vọng tưởng bỏ chạy, chúng ta sẽ ra lệnh giết sạch người nhà của ngươi.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong thay đổi. Ánh mắt u ám, chậm rãi nói:
- Ngươi dám mang người nhà của ta ra uy hiếp ta?

- Ha ha.
Mấy tên kỵ sĩ đồng thời cười lạnh, một người trong số đó nói:
- Chỉ là một Linh Vực nho nhỏ, chỉ cần chúng ta phái vài kỵ sĩ, là có thể quét sạch tất cả.

Người còn lại lại lãnh đạm nói:
- Chúng ta không uy hiếp ngươi, mà là đang nói sự thật.

Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, hắn chậm rãi gật đầu, nói:
- Đúng vậy, đúng là các ngươi đang nói sự thật, thật tốt quá.
Trên mặt của hắn lộ ra một nụ cười kỳ lạ, nói:
- Ta và các ngươi không đội trời chung, hôm nay nhất định phải có một bên lưu lại nơi đây mãi mãi.
Ánh mắt của hắn lạnh băng băng:
- Không phải ngươi chết... thì là ta vong.

Bốn người kia đều ngẩn người, nhìn vào ánh mắt kỳ quái của Doanh Thừa Phong.

Có phải tiểu tử này điên rồi không, lại muốn giết chết bốn người bọn chúng?

Bốn người bọn chúng là cường giả đỉnh cao Tử Kim Cảnh, tên tiểu tử Doanh Thừa Phong chỉ vừa mới thăng tiến Tử Kim Cảnh thì làm sao có thể chống lại.

- Không cần phí lời với hắn, bắt lấy hắn ta, phải dạy dỗ hắn một trận.

Một kỵ sĩ khẽ quát, gã vươn tay, lập tức trên người gã phóng thích ra một luồng ánh sáng.

Vừa rồi trong quá trình nói chuyện với Doanh Thừa Phong, bọn chúng đã tách ra bốn hướng, bao vây Doanh Thừa Phong vào giữa.

Lúc này, bọn chúng đã vây kín hoàn toàn, trên người bốn người đồng thời phát ra ánh sáng, lại kết thành vòng ánh sáng phòng vệ.

Tuy nhiên, lần này vòng bảo vệ lại nhằm vào Doanh Thừa Phong đang đứng giữa bọn chúng.

Sau khi có vòng này bảo vệ, cho dù Doanh Thừa Phong có muốn dùng thuật Khu Kiếm để bay đi, cũng không thể làm được.

Trong mắt bọn chúng, lúc này Doanh Thừa Phong đã bị nhốt trong lồng giam, việc bắt hắn dễ như trở bàn tay.

Tuy nhiên, bọn chúng liền phát phát hiện không ổn.

Bởi vì ánh mắt Doanh Thừa Phong không hề sợ hãi.

Trong đôi mắt sáng ngời, lại toát ra vẻ khinh thường.

Trong lòng bốn kỵ sĩ ớn lạnh, bọn chúng cùng xuất thủ. Bốn tia sáng của Linh Binh bắn về phía Doanh Thừa Phong, bọn chúng đã vây khốn Doanh Thừa Phong, liền nhanh chóng bắt lấy hắn, tránh đêm dài lắm mộng, có trời mới biết còn có thể xảy ra biến cố gì.

Có điều, ngay khi Linh Binh trong tay bọn chúng phóng thích ánh sáng, trước mắt lại là một bông hoa.

Ở trước mặt của bọn chúng, Doanh Thừa Phong biến mất đột ngột. Hơn nữa, dưới chân của bọn chúng, nham thạch màu đỏ sậm kiên cố bị rạn nứt từng khúc, vô số thực vật lớn nhanh như thổi. Những thực vật này nhanh chóng biến thành từng cây đại thụ cao lớn ngay trước mắt bọn chúng, lá cây rậm rạp gần như che kín cả bầu trời.

- Đây là... ảo cảnh.

Đột nhiên một kỵ sĩ gào lên.

Những kỵ sĩ này đã trải qua hàng trăm trận chiến, cho dù là chưa từng gặp tình huống như thế này, nhưng cũng đã được nghe nói qua, cho nên, một khi bọn chúng biết được ảo cảnh, tất nhiên sẽ có cách ứng phó.


Nữ kỵ sĩ cười lạnh một tiếng. Nói:
- Dưới ánh sáng lại khoe ra ảo cảnh, đúng là cái đồ không biết sống chết.

Bốn luồng ánh sáng của Linh Binh quét ngang người, sức mạnh ánh sáng chiếu rọi, bất luận sự vật hư ảo gì đều trở về bản chất.

Nhưng, bốn người bọn chúng cùng biến sắc, bởi vì bọn chúng kinh hãi phát hiện ra rằng. Những cây đại thụ bị ánh sáng Linh Binh quét qua lại không hóa thành hư vô. Linh Binh chém lên thân cây đại thụ giống như chém vào sắt thép, phát ra tiếng kêu "kẽo kẹt".

Tuy nhiên, dù sao cũng là Linh Binh của cường giả Tử Kim Cảnh, những cây đại thụ ảo hóa ra không thể chống đỡ.

Vì thế, từng cây đại thụ bị đứt ngang, đổ mạnh xuống dưới. Nhưng, những cây đại thụ bị gãy lại tiếp tục sinh trưởng, chỉ trong giây lát liền khôi phục nguyên trạng.

Bốn kỵ sĩ gầm thét, nhưng giọng điệu đã không còn bình tĩnh nữa.

Trên người bọn chúng ánh sáng vờn quanh, muốn bay lên cao rời khỏi ảo cảnh khủng bố này.

Nhưng, ngay khi hai chân bọn chúng nhấc khỏi mặt đất, những cành cây dưới chân đột nhiên hóa thành xích sắt, quấn chặt chân bọn chúng lại.

Lúc này, trong lòng bọn chúng mới hoảng sợ.

Tuy nhiên động tác của bọn chúng không bị rối loạn, Linh Binh trong tay tung bay, chặt đứt từng cành một.


Dù sao ảo cảnh cũng chỉ là ảo cảnh. Tuy Doanh Thừa Phong đã thăng tiến đến Tử Kim Cảnh, khiến uy năng ảo cảnh tiến thêm một bước. Nhưng do giới hạn thực lực. Nên không thể vây khốn cường giả cùng cấp bậc.

Bốn kỵ sĩ thoát được đám cành mây, rốt cục cũng bay ra khỏi rừng cây.

Tuy nhiên, khi một kỵ sĩ trong nhóm sắp bay ra khỏi khe hở của cây đại thụ, đột nhiên trước mắt hắn hiện lên một tia sáng màu đỏ.

Một con rồng khổng lồ màu đỏ từ trên trời giáng xuống, đâm tới đầu gã.

Tên kỵ sĩ rùng mình, rõ ràng gã cảm ứng được luồng sức mạnh khủng khiếp, và bên trong sức mạnh này ẩn chứa sát khí vô tận.

Gã hét lớn một tiếng, trong nháy mắt phóng thích ánh sáng toàn thân, muốn ngăn cản đòn sấm sét này.

Nhưng, tia sáng màu đỏ giống như giao long rời bến, uy năng vô địch tuôn trào mãnh liệt.

"Oanh."

Dưới một thương, ánh sáng bị vỡ vụn, Bá Vương thương xuyên qua mũ giáp của người này, không đâm sâu vào trong đầu của gã.

Tuy linh giáp cấp Tử kim hùng mạnh, nhưng cũng không ngăn được một kích toàn lực của Bá Vương thương.

"Tê tê tê."

Trên Bá Vương thương phát ra âm thanh kỳ lạ, bên trong đầu lâu toát ra từng làn khói trắng, máu thịt cường giả Tử Kim Cảnh ẩn chứa năng lượng khổng lồ, mà Bá Vương thương lại hấp thu không ngừng.

Chỉ trong một lát, thân thể người này đã khô quắt lại, thân thể bên trong áo giáp giống như một bộ xương khô đáng sợ.

"Oanh..."

Xa xa, đột nhiên bạo phát hai tia sáng lớn.

Ba kỵ sĩ trên không ngơ ngác nhìn nhau, bọn chúng đã nhận ra, đó là ánh sáng tự phát nổ.

Trong số ba kỵ sĩ đảm nhiệm dụ địch, đã có hai người lựa chọn tự nổ thân thể.

Rốt cuộc bọn họ gặp phải việc gì, lại lựa chọn như vậy.

Mà lúc này, bọn chúng nhìn xuống dưới chân, rừng cây rậm rạp vẫn tồn tại như trước, dù bọn chúng thoát khỏi ảo cảnh thì rừng cây cũng không biến mất.

Nếu không như thế, kỵ sĩ lúc trước mang người nhà ra uy hiếp Doanh Thừa Phong lại không thể rời khỏi rừng cây, khí tức của gã đã biến mất rồi.

Trong lòng ba người dâng lên hơi lạnh thấu xương, bọn chúng tiến vào lần này, phải chăng là một sai lầm lớn.

Doanh Thừa Phong này, chắc chắn không phải Tử Kim Cảnh bình thường.

- A, con cưng của lòng đất, là con cưng của lòng đất.

Đột nhiên, phía xa một tia sáng bay nhanh tới, rốt cục người sống sót trong số ba kỵ sĩ dụ địch đã quay về tới nơi đây.