Tạo Thần

Chương 710: Đập




- Uỳnh…

Thần binh trong tay Ái Lệ Ti bay múa, chém thật mạnh vào vòng bảo hộ.

- Uỳnh…

Thánh Binh trong tay Kha Vương cũng hung hăng đập lên trên vòng bảo hộ.

Hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ bọn họ liên kết, không hẹn mà cùng làm ra một động tác. Lúc này, họ đều không để ý tới hình tượng của mình, liều lĩnh phát động công kích cường đại nhất về phía vòng bảo hộ.

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, năm vị Kỵ Sĩ Trưởng cùng đám người Đồ Kiến Vĩ, Văn Tinh đều trở nên căng thẳng tột cùng.

Bọn họ đều là hạng thông minh tuyệt đỉnh, dĩ nhiên biết rõ ở trong sân quyết đấu đã xảy ra biến cố trọng đại, cho nên mới có thể khiến cho hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ thất thố như thế này. Giờ phút này, rèn đại sư Doanh Thừa Phong chắc chắn đang gặp nguy hiểm tới tính mạng.

- Này, này, này…

Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà lắp bắp nói, trong lòng nơm nớp lo sợ.

Bốn vị Kỵ Sĩ Trưởng còn lại tức giận nhìn ông ta, một người trong đó phẫn nộ quát:

- Hà huynh, chúng ta bị ngươi hại thảm rồi.

Sắp xếp cho Doanh Thừa Phong và Thượng Kiệt quyết đấu trong lôi đài số bốn vốn là chủ ý của Kỵ Sĩ Trưởng họ Hà. Cho dù Doanh Thừa Phong bị thương tổn một chút thì bọn họ cũng sẽ không phải chịu liên lụy quá lớn.

Nhưng nếu vị rèn đại sư tương lai Doanh Thừa Phong này mất mạng trong đó, cho dù bốn người bọn họ giỏi ăn nói đến đâu, cũng đừng hòng bình yên thoát thân.

Gương mặt Đồ Kiến Vĩ co quắp. Y quát lớn:

- Năm vị, nếu Doanh đại sư an toàn thì thôi, nhưng nếu hắn gặp thương tổn gì, rèn Thánh Điện chúng ta nhất định sẽ báo với Giáo Tông Bệ Hạ để đòi lại công bằng.

Trong lòng y cực kỳ giận dữ, bản thân thật vất vả mới có thể đi theo một vị đại sư đứng đầy, vậy mà chỉ trong chớp mắt, vị đại sư đã gặp nguy hiểm. Chính mình đã bỏ ra biết bao tâm huyết để lấy lòng Doanh Thừa Phong, vậy mà lúc này mọi cố gắng sắp đổ ra biển đông, hơn nữa bản thân cũng sẽ phải chịu một chút liên lụy.

Nét mặt Văn Tinh tái nhợt, trong lòng nàng mơ hồ đang rỉ máu.

Đột nhiên, nàng hét lên một tiếng, trên lưng lập tức xuất hiện một đôi cánh chim màu trắng.

Đôi cánh Quang Minh, hơn nữa còn là Thiên Kỵ Thánh Khí cao cấp nhất do Doanh Thừa Phong cho nàng.

Luồng hào quang vô cùng vô tận chợt hiện ra trong hư không, tập trung trên thân thể nàng. Từng đạo quang này phập phồng như sóng cuộn, chồng chất lên trên cánh chim của nàng.

Uy thế luồng sáng này càng lúc càng lớn, dường như cả không gian cũng đều bị dao động.

Hào quang phía trên cánh chim dần dần biến thành một quang ảnh hình người. Nhưng quang ảnh này cũng không ngưng thực mà lắc lư trong hư không, dường như có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.

Thân thể Văn Tinh mơ hồ run lên, nàng đã kích phát ra toàn bộ lực lượng rồi. Nhưng nàng chỉ là môt vị tu sĩ Tử Kim Cảnh, mà đôi cánh Quang Minh trên người này có cấp bậc rất cao, nàng không thể gánh vác được lực cắn trả sau khi kích phát toàn bộ uy năng thánh khí. Cho nên, nàng thi triển toàn lực, gần như là đã đánh cược tính mạng rồi, vậy mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng phát động ra lực bí văn trên cánh chim, vẫn không thể khu động.

Lúc quang ảnh này sắp sụp đổ, đột nhiên trên cánh chim bỗng nổi lên một nguồn năng lượng kỳ dị.

Đây là lực lượng khí linh. Sau khi cảm nhận được tâm ý và sự kiên trì của Văn Tinh, rốt cuộc khí linh của đôi cánh Quang Minh cũng dã nhận ra sự hiện hữu của nàng, liền chủ động phóng một phần lực lượng ra ngoài.

Nguồn lực lượng dao động này truyền tới quang ảnh, khiến bóng dáng nó lập tức trở nên ngưng thực.

Sau đó, quang ảnh từ trên trời giáng xuống, oanh kích cực mạnh xuống dưới.

Sắc mặt của hai vị điện hạ Ái Lệ Ti và Kha Vương hơi biến đổi. Bọn họ không hẹn mà cùng tách nhau ra, tùy ý để đạo quang ảnh này tấn công lên trên vòng bảo hộ.

- Uỳnh…

Sau tiếng nổ long trời lở đất, rốt cuộc vòng bảo hộ kia cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt, trên mặt đã xuất hiện một vết nứt.

Sắc mặt của hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ không thay đổi nhưng trong lòng lại âm thầm hoảng sợ.

Thiên Kỵ Thánh Khí, đây tuyệt đối là uy năng của Thiên Kỵ Thánh Khí.

Hơn nữa, nguồn lực lượng này được phóng ra bởi một vị tu sĩ Tử Kim Cảnh. Nếu kiện bảo vật này rơi vào tay bọn họ, vậy thì…

Uy năng này chắc chắn sẽ tăng gấp bội.

Nhưng sau khi nhìn thấy dấu hiệu Thánh Nữ điện trên quần áo Văn Tinh, sắc mặt bọn họ liền trở nên ảm đạm, cuối cùng đành gạt bỏ ý niệm đáng sợ đó ra khỏi đầu.

Tuy bọn họ rất chú ý tới Thiên Kỵ Thánh Khí trong tay Văn Tinh, nhưng cũng không dám chỉ vì một thánh khí này mà mạo hiểm đắc tội tới Thánh nữ điện hạ.

Thân thể Văn Tinh lay động một trận rồi kiệt lực ngã xuống đất.

Sau khi vượt cấp kích phát ra uy năng thánh khí, cả người nàng đã không còn sức lực nữa, ngay cả đầu ngón tay cũng khó lay động.

Ngày xưa, Hứa phu nhân ở Linh Vực thúc giục uy năng của một đôi cánh Quang Minh bình thường, vậy mà cũng đã không đủ lực. Lúc này đây, Văn Tinh thúc giục một kiện Thiên Kỵ Thánh Khí. Một vị Tử Kim Cảnh có thể phát ra bí văn thành công đã là chuyện cực kỳ hiếm thấy rồi.

- Đánh.

Đồ Kiến Vĩ lớn tiếng quát, sau đó cũng lấy thánh binh của mình ra, đánh tới vòng bảo hộ.

Năm vị Kỵ Sĩ Trưởng kia như tỉnh mộng, cũng đồng loạt lấy ra binh khí sở trường. Một người trong số họ cầm trong tay thánh khí, mà bốn người còn lại chỉ vẹn vẻn có một Linh Binh Tử Kim Cảnh mà thôi.

Năm kiện binh khí này toàn lực đập tới vòng bảo hộ. Cho dù không thể lay động nó nhưng ít nhiều cũng sẽ có một chút tác dụng.

Hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ cười lạnh một tiếng. Bọn họ vẫn tiếp tục khống chế thánh binh trong tay, không ngừng oanh kích.

Trong tất cả mọi người, chỉ có hai người bọn họ mới là quân chủ lực thật sự.

Sau một lát, rốt cuộc vòng bảo hộ cũng bắt đầu chuyển động.

Năm vị Kỵ Sĩ Trưởng và Đồ Kiến Vĩ đều cao giọng reo hò, ngay cả Văn Tinh kiệt sức ngã xuống đất cũng trở nên vui vẻ. Giờ phút này, thần sắc trong mắt nàng rất hỗn tạp, vừa chờ đợi lại vừa hoảng sợ.

Thật ra, bọn họ đều muốn xem tình cảnh của trận quyết đấu này, nhưng khi nghĩ đến việc phải nhìn thấy rèn đại sư Doanh Thừa Phong chết yểu tại chỗ, trong lòng bọn họ lại càng thêm sợ hãi.

Không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này.

Ngoài Văn Tinh và Đồ Kiến Vĩ ra, năm người kia chắc chắn sẽ phải chịu cực hình đấy.

Hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt không hiện ra bất kỳ cảm xúc gì.

Thật ra, lúc Ái Lệ Ti bắt đầu oanh kích vòng bảo hộ, trong lòng hai người bọn họ đã xác định Doanh Thừa Phong hẳn phải chết.

Nếu bộ tộc cây mây mặt quỷ kia tiến nhập quyết đấu tràng, hơn nữa còn là một cây mây mặt quỷ trưởng thành, như vậy một người tu vi Tử Kim Cảnh như Doanh Thừa Phong chắc chắn sẽ bị giết chết đấy. Cho dù bên cạnh hắn có linh thú mặc nguyên bộ thánh khí thì cũng đừng hòng thoát khỏi tay cây mây kia.

Cho nên, tuy động tác của bọn họ nhìn qua vô cùng mãnh liệt, nhưng trên thực tế, bọn họ đều âm thầm giữ lại rất nhiều sức mạnh.

Bởi vì bọn họ đều nghĩ, sau khi mở ra quyết đấu tràng, sẽ phát huy toàn bộ sức lực của mình tới chém giết cây mây mặt quỷ kia.

Bởi vậy cho nên lúc trước, công kích của hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ không thể sánh được với một kích toàn lực của Văn Tinh.

- Ầm…

Đột nhiên, một vầng hào quang màu trắng phóng ra từ bên dưới vòng bảo hộ.

Một luồng khí tức tràn đầy lực lượng quang minh chui ra từ cái khe, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh.

Sắc mặt của hai vị Kỵ Sĩ Vương biến đổi kịch liệt. Tuy vòng bảo hộ bị rạn nứt, nhưng thực sự vẫn khó có thể phóng ra lực lượng quang minh. Rốt cuộc nguồn năng lượng kia cường đại tới cỡ nào?

Như thể là trước đó đã có giao ước, hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ dừng oanh kích, đều tự lùi về phía sau một bước.

Tuy bọn họ vô cùng nghi ngờ, làm sao bộ tộc hoa cỏ mặt quỷ kia lại có thể phóng ra lực lượng quang minh, nhưng lúc này cũng không dám khinh suất.

- Mở…

Từ phía dưới truyền đến một tiếng quát chói tai. Vòng bảo hộ thật lớn kia nổ ầm một tiếng rồi lập tức sụp đổ.

Vòng bảo hộ này và lôi đài phía dưới vốn là một thể. Hiện giờ cái chụp biến mất, tất cả mọi người đều nhìn thấy được cảnh tượng trên lôi đài.

Doanh Thừa Phong ngồi trên lưng cự thú tám trảo. Hắn dùng ánh mắt cảnh giác và trầm ổn nhìn chằm chằm vào mọi người. Mà ở trước mặt bọn họ là một cái rìu lớn đứng sừng sững, trên thân rìu phát ra ánh sáng rực rỡ, ngay cả hai vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ cũng đều cảm thấy hơi chói mắt.

Bọn họ lập tức biết rõ, mặc dù cái rìu này là Quang Minh thánh khí, nhưng trong đó lại ẩn chứa sát khí hung bạo, dường như nắm giữ lực lượng huyết sắc ở bên trong quang minh.

- Thiên Kỵ Thánh Binh.

Ái Lệ Ti nói rõ ràng từng chữ một.

Nàng và Kha Vương nhìn nhau, trong lòng cảm thấy rất hiếu kỳ đối với Doanh Thừa Phong.

Hiển nhiên, đôi cánh Quang Minh trên người Văn Tinh và Thiên Kỵ Linh Binh rìu lớn này đều là do Doanh Thừa Phong tạo ra.

Tuy nói sau khi tiến vào Thánh giáo và sử dụng nguyên liệu trong Thánh giáo, hắn mới tạo ra những vật này. Nhưng nếu đã thành công, vậy thuật rèn của tiểu tử này quả thật là sâu không lường được.

Nếu như Doanh Thừa Phong đã chết, bọn họ dĩ nhiên sẽ không để ý. Nhưng một rèn đại sư trẻ tuổi còn sống lại đáng để bọn họ hạ mình tới kết giao.

- Thừa Phong.

Văn Tinh điên cuồng kêu lên.

Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời, ngón tay hơi chỉ về phía kia, Bá Vương liền lập tức chạy tới.

Hai chân khẽ ấn một cái, Doanh Thừa Phong rời khỏi lưng Bá Vương, đi tới bên cạnh Văn Tinh. Nhìn vẻ suy yếu của này, sắc mặt Doanh Thừa Phong hơi biến đổi, nói:

- Văn tỷ, ngươi sao vậy?

Văn Tinh cười lắc đầu, nói:

- Không sao, chỉ hơi mất sức thôi.

Doanh Thừa Phong nhíu mày, nói:

- Sao ngươi lại mất sức ở chỗ này?

Đồ Kiến Vĩ vội vàng ho nhẹ một tiếng, nói:

- Doanh đại sư, thấy ngài gặp nguy hiểm ở quyết đấu tràng, Văn cô nương vì cứu ngài đã kích phát ra lực lượng bí văn trên đôi cánh Quang Minh, cho nên lúc này đã kiệt sức.

Doanh Thừa Phong giờ mới hiểu được, liền khẽ cúi đầu về phía Văn Tinh, nói:

- Văn tỷ, cảm ơn.

Văn Tinh cười ngọt ngào, chỉ cảm thấy khổ cực cũng đáng giá đấy.

- Doanh đại sư, đây chính là thi thể của Mặt Quỷ Đằng sao?

Đột nhiên, một tiếng nói trầm ổn vang lên bên tai hắn. Doanh Thừa Phong kinh ngạc quay đầu, lập tức nhìn thấy một vị nam tử đầu đội vương miện đang mỉm cười khẽ nói.

Tuy Doanh Thừa Phong không biết người này là ai, nhưng chỉ cần nhìn thái độ của nhóm Kỵ Sĩ Trưởng đối với y là có thể biết được y có địa vị và thân phận tôn quý tới mức nào.

Hắn hơi khom người về phía đối phương, nói:

- Đúng vậy, tên nó là Mặt Quỷ Đằng (cây mây mặt quỷ) sao? Đúng là khá giống với hình tượng đấy