Tạp Đồ

Chương 153: Khiêu chiến




Chung quanh bỗng trở nên an tĩnh, ánh mắt của mọi người đều rơi vào Trần Mộ ba người. Người vừa nói trên đầu bóng lưỡng (trọc lóc), nửa thân để trần, nước da màu cổ đồng cơ thể cường tráng. Nửa thân còn lại thì bị bao bọc bởi một áo giáp kim loại hình thức cổ quái kéo dài phần eo lên cho đến trái tai. Hơn nữa ánh mắt lạnh lùng, khí độ phi phàm. Vai trái đến cánh tay phủ kín một bộ sáo kim loại.

Tộc trưởng ánh mắt lạnh lẽo, quát:

-Khoa Lâm, ngươi dám không lễ phép?

Khoa lâm hướng tộc trưởng hành lễ, khiêm cung nói:

- Tộc trưởng, khoa lâm vô tình mạo phạm, chỉ là tò mò muốn biết là ai có thể đả thương được Tiểu Tam.

Nói xong ánh mắt rơi vào Trần Mộ mấy người, mà cuối cùng tập hợp tại bá vấn. Trong ba người, khí độ Bá Vấn vẫn nỗi bật hơn cả.

Tộc trưởng lúc này cả cười:

- Khoa lâm, ngươi nghĩ sai rồi. Cùng Tiểu Tam giao thủ qua chính là vị trần tiên sinh này.

Khoa lâm kinh ngạc đem ánh mắt kỹ lưỡng nhìn qua Trần Mộ, thoáng không khỏi có chút thất vọng. Hắn vốn tưởng rằng đả thương Tiểu Tam chính là một nhân vật kiệt xuất, nào nghĩ đến, lại là một thiếu niên bình thường như thế, nhìn không ra bất cứ chỗ đặc biệt nào.

Hắn nhất thời chợt mất đi khí thế. Lão giả thấy thế, cười dài

- Khoa lâm, ngươi có thể còn không biết. Trần tiên sinh vốn tinh thông tạp vật, hắn đang cùng A Phương Tác luận bàn một chút kĩ nghệ.

Ngay cả tiểu quỷ cũng nhịn không được mở miệng

“Vây sao!” Khoa lâm trước mắt sáng ngời, hắn nhìn thoáng qua Lý độ hồng:

- Tiểu quỷ, ngươi cược ai thắng?

Lý Độ Hồng nheo mắt liếc nhìn Khoa Lâm, lười nhác nói:

- Ta đương nhiên là cược trần tiên sinh thắng, Có phải Khoa lâm đại ca cũng có hứng thú? Có muốn hay không cá cược một lần?”

Khoa Lâm ngượng ngùng:

- Quên đi, ta không hứng thú với đánh bạc

Lý Độ Hồng ranh mãnh như tiểu hồ ly, mười lần thắng chín, hắn chẳng dại đi tự tìm phiền phức. Bất quá. Thiếu niên này nhìn qua không có chỗ gì đặc biệt, nhưng ngay cả tiểu quỷ cũng tin tưởng hắn như vậy vậy nhất định phải có bản lãnh thật sự.

Ánh mắt của hắn nhất thời trở nên hưng phấn.

Trần Mộ bình thản cùng Khoa Lâm đối mặt, hắn không rõ, đột nhiên đối phương lại hứng thú với mình?

- Các vị có khả năng từ bên ngoài xâm nhập rừng cây. Thực lực tự nhiên là cực cao. Khoa lâm nhất thời ngứa tay, không biết có thể thỉnh mấy vị chỉ giáo một phen, cũng tốt để cho ta thu thập thêm ít kiến thức của kĩ nghệ thế giới bên ngoài.

Khoa Lâm chậm rãi mở miệng, ngữ khí kiên định, ánh mắt sáng quắc nhìn Trần Mộ.

Tộc trưởng trao ánh mắt cùng các trưởng lão, làm bộ dường như không có việc gì.

Mà chung quanh thôn dân nghe được Khoa Lâm khiêu chiến nói, hào khí nhất thời bùng phát.

- Hay lắm. Để cho chúng ta thỉnh giáo một chút!”

- Chính là, cũng cho chúng ta mở rộng tầm mắt mà.

- Chẳng lẽ là sợ hãi?

......

Không khí trong đại sảnh bổng sôi trào, rất nhiều thôn dân phấn khích đến mặt đỏ bừng, hô hào, huy động cánh tay.

- Chiến! Chiến! Chiến!

Hai ngàn người cùng lúc hô vang, giống tiếng sấm rền. Chấn động màng tai.

Tộc trưởng lim dim mắt, vẻ như đang suy nghĩ, bộ dáng xem như việc không liên quan đến mình.

Sắc mặt Bá Vấn hơi có chút biến hóa, hừ lạnh một tiếng. Từ nhỏ đến lớn. Vẫn chưa bao giờ có ai dám ở trước mặt mình kiêu ngạo như thế! Hắn đang chuẩn bị ứng chiến, chợt nghe thanh âm nữ tử thanh thúy vang lên, dù trong đại sảnh ồn ào vẫn có thể nghe rõ ràng:

- Nếu Khoa Lâm huynh đệ có hứng thú, chúng ta sao lại không bồi đáp? Trong ba người Tiểu muội vốn yếu nhất, xin ứng chiến trước. Mong Khoa Lâm huynh hạ thủ lưu tình.”

Trình Anh kiên định trả lời. Hơn nữa ngoại hình xinh đẹp, khí chất bất phàm, lập tức được rất nhiều thôn dân tán thưởng. Mọi người sôi nổi cổ vũ.

- Hắc, tiểu muội, đem Khoa Lâm đánh ngã liếm hài cho ngươi!

- Vậy chẳng phải là tiện nghi cho hắn?”

- Tiện nghi cho Khoa Lâm cũng chẳng tốt sao, Ruộng tốt không cho người ngoài, ngươi chưa từng nghe qua sao?

- Ta đây cũng muốn được không? Ta cũng không phải người ngoài a!”

- Ngươi, ngươi đánh thắng được Khoa Lâm sao?”

......

Khoa lâm nhất thời trở nên dở khóc dở cười, hắn nhìn thoáng qua Trần Mộ cùng Bá Vấn, thấy hai người không tỏ vẻ gì.

- Aa, nếu hai bên nguyện ý, không bằng chúng ta chuyển qua thí võ đường đi, như vậy mọi người mới có thể xem tận hứng.

Tộc trưởng đắc ý cười.

Ba người đều hiểu rõ, xem ra trận tỉ thí hôm nay khó tránh khỏi. Bá vấn tâm trạng cũng không lo lắng, hắn cũng xem thử thực lực thôn dân nơi đây tột cùng như thế nào. Quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Trần Mộ vẻ mặt bình tĩnh, hắn càng thêm yên tâm. Tại trong lòng của hắn, tiềm thức vẫn cho rằng Trần Mộ là người lợi hại nhất trong ba người, thấy Trần Mộ trấn định, tự nhiên là tin tưởng đại tăng.

Nếu như Hắn biết ý nghĩ trong lòng Trần Mộ, nhất định sẽ tái mặt. Trần Mộ ý nghĩ rất đơn giản, điều này luôn luôn sẽ tới, chính mình mới là thực lực yếu nhất trong ba người, như thế nào cũng không tới phiên mình ra tay? Nếu thật sự phải tỉ thí, hắn trực tiếp nhận thua là xong.

Đây là nơi thôn dân chuyên dùng để tiến hành tỉ thí, cả tỉ thí trường toàn bộ do hắc nham thiết độ cứng cực cao xây thành, thấy vậy Bá Vấn đỏ mắt vô cùng.

Một lồng năng lượng thật lớn, bao phủ sân tỉ thí, ngăn cách người xem và người thi đấu.

Nơi này tạp giới quả nhiên phát đạt! Ngồi xem trên đài, Trần Mộ đánh giá lồng năng lượng trong suốt to lớn kia, tâm trạng sợ hãi than. Hắn chưa bao giờ tiếp xúc qua loại tạp giới khổng lồ này, nếu như đơn thuần sử dụng tạp phiến, thật là khó khăn đạt tới hiệu quả kinh người như thế.

Ở dạng thiết bị khổng lồ này, tạp phiến chính là trung tâm cấu thành bộ phận. Nếu đơn thuần sử dụng tạp phiến tạo nên lồng năng lượng như thế, Kích cở tạp phiến sẽ to cỡ nào? Mà một khi tạp phiến lớn như vậy, cấu vân trên mặt ra sao? chế tạp sư căn bản sẽ bất lực, không ai có thể dùng đại bút đường kính vài thước, đừng nói đem cảm giác phụ thêm ở trên mặt chính tạp phiến.

Lồng năng lượng bao phủ phía trên cả tỉ thí trường, khiến cho Trần Mộ đối với tạp phiến cùng tạp giới có nhận thức hoàn toàn mới.

Tạp phiến không phải vạn năng, tạp giới cũng vậy, chúng nó đều có ưu điểm cùng khuyết điểm.

Trong Tỉ thí trường nội, Khoa Lâm cùng Trình Anh giằng co. Bởi vì lồng năng lượng ngăn cách, bọn họ không cách nào nghe được tạp âm bên ngoài.

- Mời!

- Mời!

Không phải sinh tử đấu, nên hai người đều tương đối khách khí.

Cơ hồ vừa dứt lời, trước mặt Trình Anh bỗng xuất hiện hơn mười khối quang cầu màu sắc rực rỡ cở nhỉnh hơn ngón cái, chúng nó tựa hồ có qui tắc di chuyển, phiêu động bốn phía quanh Trình Anh.

Ô!

Người xem trên đài nhất thời hô vang kinh ngạc, bọn họ hiển nhiên lần đầu chứng kiến tình cảnh như vậy. Trình Anh vốn đã xinh đẹp động lòng người, dưới ánh sáng quang cầu hạ, càng tăng thêm vài phần mị lực.

Khoa Lâm vốn còn có vài phần chủ quan, lập tức trở nên cẩn thận. Hắn chua bao giờ thấy qua phương thức công kích kì quái như vậy.

“Ba” một tiếng vang nhỏ, kim loại hoàn trên cánh tay trái hắn đột nhiên phóng xuất ra một đạo quang mang trắng mờ, trên cánh tay trái hình thành một khiên ánh sáng màu trắng mờ. Mà cùng lúc đó, bên hông hắn xuất ra ánh sáng một cây kim côn.

Tư! Đầu kim côn đột nhiên xuất ra quang mang màu đỏ sậm, quang mang màu đỏ sậm này nhanh chóng biến thành cột sáng rồi co rút lại, hóa thành mũi thương màu đỏ sậm.

Khoa Lâm cánh tay trái cử động khiên, tay phải cầm thương, Mũi thương hướng Trình Anh, làm ra tư thế phòng bị.

Trình Anh thấy khoa lâm không có chủ động công kích, thản nhiên cười:

- Ta bắt đầu tấn công đây.

Vốn chính là muốn nhìn phương thức công kích của đổi phương khoa lâm không chút do dự nói:

- Mời.

Trên đài, Lý Độ Hồng bĩu môi:

- Khoa Lâm này xui xẻo rồi!

Một bên đích ba phu trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái:

- Tiểu quỷ, Không yên sao? Ngươi vừa bi ngứa da?”

Lý Độ Hồng ngẩng đầu hì hì cười:

- Ba phu gia gia, chúng ta không đánh cược gì sao.

Vừa nghe đến đánh cược, ba phu hừ một tiếng vội vàng quay đi, làm bộ cái gì cũng không nghe thấy.

- Đồ chết nhát!

Lý Độ Hồng nhỏ giọng chê. Đúng lúc này, Khang Lạp Đức liếc mắt nhìn hắn, Lý Độ Hồng vội vàng giả bộ vẻ mặt chăm chú nhìn vào đấu trường.

Trên đài mọi thôn dân đều sôi nổi đánh giá Trình Anh, bọn họ xem ra, Trình Anh là một cô gái, có dũng khí dám khiêu chiến với Khoa Lâm, đây là sự kiện không dễ có. Mà sau khi xuất hiện quang cầu trước mặt trình anh, đám người sau khi xao động, liền nhanh chóng an tĩnh lại.

Bọn họ phi thường chờ mong một kích kế tiếp của Trình Anh.

Trình Anh vẻ mặt ngưng trọng, làm cho Khoa Lâm tâm trạng có chút run sợ, kim loại hoàn trên tay trái phóng xuất ra khiên ánh sáng phút chốc trở nên hẹp dài, đem cả người hắn cẩn mật che chắn.

Đột nhiên, quang cầu trước mặt Trình Anh bắn ra một chùm ánh sáng, tất cả hướng một điểm trước mặt vọt tới.

Quang mang chói mắt chợt sáng ngời.

Tất cả mọi người không kìm hãm được kinh hô, vô thức nhắm mắt lại.

Khi mở mắt, nhìn vào tràng tỉ thí giữa sân, người xem trên đài nhất thời bùng nổ.

- Mới vừa rồi xảy ra cái gì?

- Không biết a! Ta cũng không còn thấy rõ!

- Khoa Lâm bị tổn thất nặng! Ha ha, cô em này không dễ giỡn, mọi người phải cẩn thận mới được!”

......

Tộc trưởng ánh mắt hơi đổi, ánh mắt biến hóa kịch liệt nhất chính là Ba Phu, Khoa Lâm là đệ tử đắc ý do hắn một tay dạy dỗ, tại thanh niên đồng lứa trong thôn ít có đối thủ. Nếu như không phải có Duy A, hắn đã sớm trở thành đệ nhất cao thủ trong lớp thanh niên.

Khang Lạp Đức híp lại con mắt, ánh mắt sắc bén! đặc biệt luôn luôn lãnh đạm cũng hiện lên một tia dị sắc.

Trấn định nhất chính là Duy A, hắn vẻ mặt lạnh nhạt, nhưchứng kiến một chuyện bình thường.

Trong tỉ thí trường, kim loại hoàn trên cánh tay Khoa Lâm nứt thành hơn mười khối, mà nửa thân áo giáp của hắn, cũng rạn nứt như tơ nhện, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, gân xanh bạo khởi trên tay nắm quang mâu đỏ sậm.

“Đỡ!”

Hắn chợt quát một tiếng, mạnh bạo ném quang mâu đỏ sậm trên tay.

Quang mâu hóa thành một đạo hồng quang, hướng Trình Anh bắn đi. Công kích của hắn cực kì bất ngờ, đúng khi tất cả mọi người tưởng rằng đại cục đã định. Bá vấn không nhịn được thoáng cái đứng lên, mấy thôn dân lập tức hướng hắn vây quanh. Trong giây lát. Bá Vấn cơ thể bất động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào trong đấu trường.