Tạp Đồ

Chương 302: Cát phu tư




Đám tạp tu mặt mũi cháy đen, tóc, quần áo cháy xém lượn lờ bốc lên một làn khói nhẹ, mỗi người nằm hôn mê trên mặt đất.

Đại sảnh hoàn toàn an tĩnh, những tạp tu khác hoảng sợ nhìn đám người Trần Mộ. Mà những tạp tu vừa rồi hùa theo, mặt mày đều trắng bệch.

Gã thiếu niên gian nan nuốt nuốt nước miếng, kính sợ nhìn Trần Mộ. Nguyên lai cái tên thanh niên kia mới là này thủ lĩnh đám người này.

Ba Cách Nội Nhĩ trong mắt cũng hiện lên một tia dị sắc, trong ấn tượng của hắn ông chủ bình thường nhẫn nại vô cùng. Mặc dù biết hắn từng tự tay giết chết Tổ Trữ, nhưng dù sao cũng không phải tận mắt nhìn thấy. Mà nay đột nhiên ông chủ toát ra vẻ tàn nhẫn làm cho Ba Cách Nội Nhĩ chợt giật mình. Không chỉ có hắn, Hề Bình, Tô Lưu Triệt Nhu, Nhữ Thu đều nhìn Trần Mộ không nói nên lời.

Ngược lại, Lô Tiểu Như cảm thấy bình thường. Nàng từng nếm đau khổ trên tay Trần Mộ, nên biết rằng là trong ngày thường ông chủ chỉ quen nhẫn nhịn mà thôi.

Việc này cùng với lưu manh quả nhiên không có gì khác nhau a! ánh mắt tạp tu chung quanh tập trung nhìn Trần Mộ, trong lòng không khỏi cảm khái.

Trần Mộ tiếp xúc nhân vật cao cấp cũng không nhiều, điều hắn hiểu rõ nhất chính là tranh đấu ở tầng chót xã hội.

Khi lưu lãng từ lúc còn nhỏ, hắn hiểu được một đạo lý. Nếu như tới một địa phương xa lạ cầu sống, càng nhu nhược càng dễ bị người khi dễ. Mà nếu như biểu hiện được đủ ngạnh khí, dù là nắm tay không đủ mạnh, dù cuối cùng thua bại, vẫn sẽ được tất cả mọi người kiêng kị.

Lưu lãng nhi đã thế, lưu manh cũng thế, tạp tu càng là như thế a!

Trần Mộ ngộ ra điều ấy từ lâu.

Tạp tu chung quanh đều bị chấn nhiếp. Lô Tiểu Như mỗi người thực lực đều hết sức cường đại. Hơn nữa phối hợp hết sức ăn ý. Lại thấy chung quanh bọn họ còn có hơn mười một đồng bạn. Chỉ mới vài người như vậy mà thực lực đã xuất chúng, mà còn phối hợp ăn ý, điều này thì đám tạp tu không thích gặp phải nhất.

Về phần mấy trăm người còn lại, thì bọn họ hoàn toàn không lưu tâm. Thực lực cỡ trung cấp tạp tu ở chỗ này hoàn toàn không là gì. Càng huống chi bọn họ còn có nhân viên phi chiến đấu.

Rất nhiều người trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Hơn hai mươi nhân viên chiến đấu, hơn ba trăm tân binh, còn có hơn trăm nhân viên phi chiến đấu. Đội hình như vậy thật sự rất kì quái, rất không hợp lý! Theo bọn họ xem ra. Trong số này có tác dụng chiến đấu, chỉ có hơn hai mươi người.

Một đội ngũ chỉ có hơn hai mươi nhân viên chiến đấu. dẫn theo hơn ba trăm trung cấp tạp tu tân binh ngay cả làm chốt thí còn không xong, lại còn có hơn trăm nhân viên phi chiến đấu và vài toa xe vận chuyển, vậy không phải muốn chết là cái gì?

Cho dù hơn hai mươi tạp tu này hết sức lợi hại, đối như vậy một đội ngũ khổng lồ mà nói thì lực lượng cũng đơn bạc vô cùng.

Nhưng hết lần này tới lần khác dẫn đội vẫn là một vị lão luyện! Mà càng khó nói là, đội ngũ như vậy lại có thể đến trụ sở Thụy Cách. Từ bên ngoài đến đây khó khăn khá lớn, không đủ thực lực căn bản không cách nào đến được.

Như vậy. Điều duy nhất có thể là --- trong đội ngũ này có một siêu cấp cao thủ!

Những tạp tu bàng quan bề ngoài vẫn như thường, chỉ có trong ánh mắt chớp động cảnh giác cùng cẩn thận. Những kẻ có ý đồ đối với đội ngũ này, lúc này cũng không thể không cân nhắc một chút.

Có thể dẫn một đội ngũ như vậy tới đây, thực lực phải tuyệt đối mạnh mẽ, nhân vật như vậy, không dễ cho bọn họ trêu chọc.

Nhưng khi nhìn kỹ đám người Trần Mộ. Trong lòng họ nghi hoặc không giảm đi mà còn tăng cao.

Bọn họ không nhìn ra cao thủ nào khí thế như vậy. Trần Mộ là người đầu tiên bị loại ra. Hắn thật sự tuổi còn rất trẻ! Nhưng lại là thủ lĩnh. Tuổi còn trẻ mà giàu có như vậy, không đi làm hoa hoa công tử có tiền đồ có nghề nghiệp, lại chạy tới theo chân bọn họ cướp miếng ăn?

Cho nên mọi người mặc dù cảm nhận được cảm giác trên người hắn, nhưng vẫn là loại trừ hắn ra ngoài suy đoán.

Mà kẻ có bộ dáng cao thủ không thể nghi ngờ là cái gã dẫn theo một con chó béo, bất quá khi mọi người tập trung quan sát hắn thì càng kinh ngạc phát hiện, hắn hoàn toàn không có cảm giác!

Cổ quái! Trong này có cổ quái!

Có thể ở nơi này sinh tồn tạp tu nào phải hạng người lỗ mãng? Bọn họ xảo trá mà cẩn thận, cảnh giác mà đa nghi, tình huống không rõ, không người nào lại ngu đến mức dẫn đầu động thủ. Càng huống chi, hơn hai mươi tạp tu này, cũng đủ đối phó bọn họ.

Trong đại sảnh các tạp tu vờ cúi đầu uống trà, che giấu suy nghĩ lộ ra trong mắt.

- Ta nghĩ, ngài chắc muốn thuê một số phòng để quý thủ hạ nghỉ ngơi.

Gã thiếu niên kia đề nghị.

Ba Cách Nội Nhĩ biết Trần Mộ đối với việc này cũng không biết gì, nên chận lời:

- À, ngươi có đề nghị gì tốt?

Nhìn thoáng qua Trần Mộ, thiếu niên thấy hắn không phản ứng, lập tức ý thức được địa vị của Ba Cách Nội Nhĩ ở trong đội ngũ này.

Hắn không chút do dự trả lời:

- Các ngươi rất đông người, không bằng thuê một chuyên khu lưu trú, như vậy có thể tách biệt, sẽ không bị ồn ào, phương diện an toàn cũng cam đoan tốt. Giá tiền cũng không quá cao.

- Cứ làm như vậy đi.

Ba Cách Nội Nhĩ nhìn thoáng qua Trần Mộ, thấy hắn không phản đối, liền gật đầu.

Thiếu niên liền dẫn đoàn người đi làm thủ tục, Tô Lưu Triệt Nhu và Nhữ Thu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

Trong quá trình cả đội ngũ di động, không phát ra thanh âm nào, Đội hình từ khi tiến vào đại sảnh, vẫn không thay đổi. Mỗi nhân viên chiến đấu trong ánh mắt đều hết sức cảnh giác, kỉ luật như thế, làm cho này những tạp tu rừng cây đang âm thầm chú ý đội ngũ này trong lòng máy động.

- Tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?

Ba Cách Nội Nhĩ cười tủm tỉm hỏi.

- Cát Phu Tư.

Thiếu niên cũng không quay đầu lại.

- Trụ sở này phục hồi lại lúc nào? Ta nhớ trước kia là một trụ sở vừa hư vừa cũ đáng vứt đi a.

Cát Phu Tư không nói gì nhìn thoáng qua Ba Cách Nội Nhĩ:

- Đại thúc, đó là chuyện mười năm trước.

- Sao, mười năm trước a, thời gian quá nhanh a.

Ba Cách Nội Nhĩ vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, chợt tò mò hỏi:

- Ai lại phí tiền ở chỗ này làm một trụ sở lớn như vậy chứ?

Cát Phu Tư cảnh giác nhìn Ba Cách Nội Nhĩ:

- Đại thúc, ngươi đến cùng muốn nghe chuyện gì?

Bị vạch mặt nhưng Ba Cách Nội Nhĩ vẫn tỉnh bơ:

- Ngươi phục vụ không phải là bao gồm hỏi thăm tin tức sao? Đến phiên ngươi phục vụ rồi đó.

Sắc mặt Cát Phu Tư trầm xuống:

- Đại thúc, đây là hạng mục nhận phí.

Phục vụ, cái này từ làm hắn sinh ra một ít liên tưởng bất hảo.

- Hảo a, như thế nào là nhận phí?

Ba Cách Nội Nhĩ hỏi không cần nghĩ. Một bên Hề Bình nghe nói như thế sắc mặt mặt lập tức đen thui, hắn là quản lý. Nhưng phàm là quản lý, không thể nghi ngờ là căm hận nhất Ba Cách Nội Nhĩ loại người này không có tiền thủ thân, dùng tiền thì lại là một tên phá của.

Ánh mắt Cát Pu Tư khôi phục bình thường, ngữ khí bình tĩnh nói:

- Tuỳ theo tin tức như thế nào.

- Ta hỏi người chuyện thứ nhất, cái trụ sở này là ai cải tạo lại?

Ba Cách Nội Nhĩ hỏi.

Cát Phu Tư nhìn Ba Cách Nội Nhĩ nói:

- Tin tức này xem như biếu tặng, nơi này mọi người đều biết, trụ sở Thụy Cách này mười năm trước do Hưu tư thương hội khôi phục lại.

- Hưu tư thương hội?

Ba Cách Nội Nhĩ nghi hoặc trầm tư, bước chân chậm lại. Hắn cúi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ việc gì.

Cát Phu Tư liếc nhìn Ba Cách Nội Nhĩ, thấy hắn đang tự hỏi, liền im lặng dẫn dắt đoàn người đi trước.

Công việc hoàn thành rất mau chóng, người phụ trách thấy do Cát Phu Tư dẫn đến, động tác rất nhanh. đám người Trần Mộ bao một khu có thể dung nạp tám trăm người lưu trú, bọn họ sẽ ở lại nơi này vài ngày.

Bố trí chỗ cho đội viên, an bài tốt cảnh giới, Trần Mộ và Ba Cách Nội Nhĩ mấy người liền quyết định dạo quanh trụ sở này. Tô Lưu Triệt Nhu và Nhữ Thu đã bị kinh hoảng nên chỉ muốn nghỉ ngơi, trải qua thời gian dài như vậy chiến đấu, đám tạp tu tân binh cũng rất muốn nghỉ ngơi. Duy A cũng ở lại, có hắn tại đó, Trần Mộ tin tưởng không ai có thể động tay động chân.

Lô Tiểu Như mang theo mười tên tạp tu đi theo phía sau Trần Mộ. Bọn họ chủ yếu bảo vệ Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình, vì hai người này không có lực chiến đấu.

Trần Mộ tò mò đánh giá chung quanh, đây là lần đầu tiên hắn tiến vào thôn quê trụ sở. Về thôn quê trụ sở, hắn vẫn nghe nói đến không lâu, tự nhiên không khỏi tò mò.

Cát Phu Tư giới thiệu:

- Nơi này là khu giao dịch, bên trong bán ra một ít thứ mà tạp tu cần thiết thường tiêu hao, tỉ như năng lượng tạp. Bất quá giá tiền so với bên ngoài cao hơn một ít. Nơi này tài liệu so với bên ngoài dễ dàng tìm thấy hơn nhiều, chỉ tiếc, không có chế tạp sư lợi hại nào nguyện ý ở lại đây.

Cát Phu Tư nói làm cho Trần Mộ hết sức bất ngờ, bất quá ngẫm lại hắn cũng đồng tình. Địa phương nguy hiểm mà hoang vu như vầy, vị cao cấp chế tạp sư nào muốn đến? Đối với cao cấp chế tạp sư, sống trong điều kiện sung túc, có được các loại dụng cụ hiện đại, bên người có nhiều trợ thủ cùng đệ tử, đó mới là hưởng thụ đãi ngộ của họ a!

Trung cấp chế tạp sư thật ra có không ít người nguyện ý đến, nhưng nơi này trình độ tạp tu phổ biến khá cao, trung cấp chế tạp sư không cách nào thỏa mãn nhu cầu bọn họ.

Trần Mộ không khỏi hỏi:

- Vậy khi tạp tu bị hư huyễn tạp thì làm sao?

- Đoạt của người khác mà dùng. Dù sao nơi này tạp tu cũng nhiều.

Cát Phu Tư thuận miệng một câu nói liền làm cho mọi người lạnh mình.

- Nơi này bình thường có bao nhiêu tạp tu?

Ba Cách Nội Nhĩ hỏi.

Cát Phu Tư nhìn thoáng qua Ba Cách Nội Nhĩ, hình như hắn không có cảm tình với vị đại thúc này. Nhưng nghĩ đến đối phương là khách hàng, hắn vẫn trả lời:

- Nơi này thường trực tạp tu có ước chừng ba nghìn, còn có hơn một nghìn thì một tháng hội trở về thỉnh thoảng một hai lần. Còn có vài tạp tu ước chừng nửa năm mới về một lần.

- Ủa, vậy có gì đáng chú ý đâu?

Trần Mộ không khỏi cảm thấy hứng thú hỏi.

- Số lần trở về càng ít, tự nhiên lại càng lợi hại! Bọn họ tiến vào rừng cây rất sâu nơi chỉ vài bước chân là gặp dã thú cực kì hung mãnh, hoặc là kiếm thương nhân đơn độc, tìm một ít vật dụng ngạc nhiên cổ quái gì đó. Một tháng trở về một hai lần,phạm vi hoạt động của họ sẽ nhỏ đi rất nhiều. Về phần tạp tu thường xuyên sống ở chỗ này, trình độ kém cỏi nhất.

Cát Phu Tư khinh khỉnh khi nói đến những tạp tu thường xuyên ở lại trụ sở.

- Các ngươi vận khí không tệ, tới đây vừa lúc qua thời gian trăng tròn, lúc này tạp tu trở về tương đối nhiều. Bọn họ mỗi lần trở về, đều mang theo không ít thứ tốt, nếu như vận khí tốt, các ngươi có thể trao đổi với bọn họ một ít vật dụng gì đó. Hơn nữa, có bọn họ tại đây, đám cặn bã kia thành thật rất nhiều.