Tạp Đồ

Chương 310: Có phục hay không




Ba Cách Nội Nhĩ nhún nhún vai:

- Ai biết, không rõ người này nghĩ sao mà dám trêu chọc ông chủ? Thương thay cho hắn, hắn chết chắc rồi!

Tiêu Lập Tình không tin:

- Hắn là Tiếu Ba, không dễ dàng chết như vậy.

Ba Cách Nội Nhĩ hắc hắc cười cười, một bên Hề Bình mặc dù thần sắc như thường, nhưng trong mắt vẫn hiện lên sự tán thành. Ngay cả Tổ Trữ mà còn chết trong tay chủ nhân, nếu như ông chủ lại nói hắn đã giết ai, bọn họ nhất định sẽ không hề kinh ngạc.

Phản ứng hai người làm Tiêu Lập Tình rất là giật mình. Chủ nhân bọn họ không phải chế tạp sư sao? Chẳng lẽ làm tạp tu cũng rất lợi hại?

Tiếu Ba điên cuồng chạy trốn, sợ chỉ cần chậm một chút, bị cái tên điên phía sau đuổi theo. Không chỉ có như thế, hắn còn lo lắng đề phòng né tránh năng lượng toa có thể xuất hiện bất kỳ lúc nào.

Ngươi truy ta đuổi, trên trời dưới đất, náo động cả khu vực.

Cảm giác hai người đều cực kì bén nhọn, Tiếu Ba kinh nghiệm thực chiến càng phong phú, nhưng phương thức chiến đấu Trần Mộ quá bất thường. Xui xẻo nhất vẫn là những tạp tu trong đại sảnh, Tiếu Ba vì tìm kiếm che chở, nên dứt khoát chui vào đám đông lẫn trốn.

Không thể không nói, chiêu này bắt đầu hiệu quả, ít nhất Trần Mộ không còn phát thoát vĩ toa tán loạn. Song Tiếu Ba còn không kịp mừng thầm, liền ngạc nhiên phát hiện, Trần Mộ trên mặt đất tốc độ càng tăng thêm vài phần.

Trời ạ, người này ở trên trời đã linh hoạt như cá chạch, trên mặt đất quả thực giống như quỷ mị. Tiếu Ba phát hiện chính mình cùng Trần Mộ khoảng cách không có dãn ra, mà ngược lại còn gần hơn.

Hắn lúc này mới đột nhiên nhớ ra, người này lực bộc phát lực rất kinh người!

Vô tạp lưu thân thể và lực bộc phát biến hóa đa đoan, độ linh mẫn cảm giác tinh tế, năng lượng toa khí thế mạnh mẽ vô cùng, này, đây là người quá dị thường?

Hôm nay là ra ngõ gặp cái gì xui xẻo rồi? Tự nhiên lại gặp phải một tên điên thế này! Thật khốn kiếp, sao mình lại chủ động đi câu dẫn một người dị thường như vậy!

Làm bậy a làm bậy, đúng là tự làm bậy! Tiếu Ba trong lòng vô cùng hối hận, khóe mắt đảo qua tạp tu chung quanh, trong lòng bi phẫn gần chết.

Chính mình duy trì hình tượng lâu như vậy, giờ thì toàn bộ bị phá hủy! Mà đáng hộc máu hơn là. Nguyên nhân đều là do chính mình.

Đột nhiên, chân Tiếu Ba chựng lại. sắc mặt hắn thoáng cái trắng không còn chút máu.

---- năng lượng tạp khốn kiếp! giờ này đã tiêu hao hầu như không còn!

Tiếu Ba hiện tại muốn đâm đầu vào tường mà chết. Ở trong rừng cây nửa năm. chiến đấu vô số lần với dã thú, trên người năng lượng tạp đã sớm tiêu hao hầu như không còn, chỉ còn lại có tấm cuối cùng này. Cho nên hắn mới vội vàng trở về tiếp tế.

Ông trời ơi, sao không chiều lòng người như vậy!

Tiếu Ba trong mắt rưng rưng, đột nhiên thoáng thấy tên phía sau kia đột nhiên dưới chân cũng chựng lại.

Cáp, vậy là hoà! Trong cái chết nhìn thấy sự sống, vẻ mặt Tiếu Ba đắc ý, cười nở hoa.

Trong độ nghi Trần Mộ năng lương tạp đã sử dụng khá lâu, “luân” dù sử mới dụng một chút, vẫn hao phí khá nhiều năng lượng. Hơn nữa mới vừa rồi hắn điên cuồng phóng thích thoát vĩ toa, năng lượng tạp cũng tiêu hao không còn gì. Hắn truy đuổi quá chuyên chú, không chú ý tới năng lượng tạp. Đến khi dưới chân trầm trọng, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh.

Đuổi tới lúc này, cơn tức của Trần Mộ cũng phát tiết khá nhiều, đang muốn kết thúc. Không ngờ vừa ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt đắc ý của Tiếu Ba.

Ác khí trong ngực vừa mới giảm đi chút ít đột nhiên như lửa đổ thêm dầu, lại bừng lên.

Không nói hai lời, Trần Mộ Nhún chân vọt đến, vận đủ khí lực, giống như mãnh hổ xuống núi, hướng Tiếu Ba đánh tới.

Tiếu Ba thấy Trần Mộ hướng chính mình đánh tới. Nhất thời hồn phi phách tán. Lúc này mới chợt nhớ ra đối phương là có kỹ năng vô tạp lưu!

Không có khí lưu tạp Tiếu Ba so với người bình thường cũng không khác gì hơn, hắn vừa mới chuyển thân muốn trốn. Đột nhiên cái mông truyền đến một cỗ lực mạnh, cả người trực tiếp bay ngang ra ngoài!

“Oa oa oa oa a!”

Không đợi hắn rơi xuống đất, nắm tay Trần Mộ tựa như cuồng phong bạo vũ đánh trên trên người hắn. Giữa không trung tiếng kêu thảm thiết của Tiếu Ba lập tức vang lên.

“A...... Ô...... Ân...... A!”

Đầu tiên là vài tiếng rên trầm thấp nức nở, từ lồng ngực vang ra, mà cuối cùng một tiếng thét, bén nhọn cao vút, mang theo đau khổ cao trào!

Đám tạp tu chung quanh đã mấy năm không chạm qua nữ nhân, người ít nhấtcũng có hơn nửa năm không chạm qua, nhất thời đỏ mắt nhìn Tiếu Ba giữa không trung.

Tại trong mắt bọn họ, giữa không trung Tiếu Ba thậm chí lộ vài phần uyển chuyển đường cong gợi cảm. Trong đại sảnh nhất thời vang lên tiếng nuốt nước miếng ừng ực.

Nhưng ngay sau đó, tiếng kêu thảm thiết giống như giết heo trong giây lát đem tất cả ảo tưởng đánh nát bấy.

Trong đại sảnh, lại một lần nữa nhất tề vang lên tiếng thở dài, rất nhiều người trong mắt cũng nhịn không được toát ra vẻ tiếc hận.

Đã lâu không dùng nắm đấm đánh nhau! Mà ngay cả lần nọ tại đông vệ học phủ cùng Lôi Tử cũng là dùng bàn ghế dài, nên từng quyền làm cho phẩn nộ trong lòng Trần Mộ được phát tiết tốt nhất.

Đột nhiên đúng lúc này, Trần Mộ tựa như trở về thời lưu lãng lúc nhỏ, khi đó tuy nhỏ, nhưng đánh nhau ẩu đả là chuyện thường như cơm bữa. Bi thảm nhất là lần, vừa mới đến một địa phương xa lạ hắn bị sáu trẻ lang thang lớn hơn vây đánh. Lần đó, hắn nằm liệt ba tháng, nhưng đối phương so với hắn thảm trọng hơn nhiều, nghe nói có hai đứa trọng thương, không sống quá mùa đông.

Từ đó về sau, hắn có chút danh tiếng tại nơi ăn xin, mặc dù vẻ mặt những người khác vẫn bất thiện, nhưng không người nào dám cùng hắn động thủ. Cũng ngay khi đó, hắn gặp Lôi Tử. Vì đối kháng những đuá trẻ khác, hai người vô tình trở thành bạn tốt. Lôi Tử ngôn ngữ linh hoạt giúp cho bọn họ thu hoạch lập tức phong phú rất nhiều, ngay sau đó bọn họ cùng đám trẻ ăn xin kia xung đột càng thêm kịch liệt.

Ba ngày một trận nhỏ, năm ngày là trận lớn.

Loại tình huống này, mãi cho đến khi Lôi Tử bị bắt vào nhà giáo dưỡng, cùng lúc ây Trần Mộ cũng gặp vị chế tạp sư hấp hối kia.

Trí nhớ thưở ấu thơ trong giây lát như sống lại, Trần Mộ thoáng như về với quá khứ đã qua.

Từng quyền đấm vào thịt, trong xương huyết tính cũng chợt tán phát ra, lúc này Trần Mộ mặc dù không có nhe răng nhếch miệng, nhưng giống như tượng đá vẻ mặt lạnh lùng, cùng ánh mắt đỏ ngầu như máu, hình thành đối lập cực kì mãnh liệt, làm cho người ta càng thêm ấn tượng.

Tiêu Lập Tình bụm miệng, không thể tin nhìn cảnh đang diễn ra trước mắt. Tên điên cuồng thị huyết, y như lưu manh này, đây thật là thiếu niên luôn bình thản ngày đó nàng nhìn thấy sao?

Mà cái tên bị đánh giống như đầu heo, ngao ngao kêu rên kia. Thật sự là vô địch trong căn cứ Tiếu Ba sao?

Là mình theo không kịp, hay là thế giới này biến hóa quá nhanh?

Ba Cách Nội Nhĩ thấy vậy trong lòng phát lạnh. chung quanh mọi tạp tu cũng run lập cập. Nhân tiện nói:

- Sau này nếu ai huấn luyện không tốt, ta để cho ông chủ tự mình dạy dỗ.

Chung quanh đám tạp tu nhất tề run lên.

Phác thông, giữa không trung Tiếu Ba rốt cuộc cũng thấy trận mưa quyền dùng lại, còn chưa kịp thở phào một hơi, đột nhiên trên lưng cảm thấy trầm trọng.

Hí ----

Trong đại sảnh vang lên tiếng hít lạnh đồng loạt giống như có người chỉ huy, mà vẻ mặt mọi người cũng thần kỳ giống nhau, vẻ mặt bọn họ không thể tin, con ngươi thiếu chút nữa rơi ra.

Trần Mộ leo lên ngồi trên lưng Tiếu Ba!

Trong đại sảnh an tĩnh đến mức cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

Vừa nhìn thấy gương mặt ghê tởm của Tiếu Ba. Trần Mộ nhất thời nổi trận lôi đình, dương nắm tay, tính điên cuồng đập bể.

Thanh âm Tiếu Ba tê tâm liệt phế rên rĩ trong đại sảnh quanh quẩn an tĩnh dị thường vang lên, khiến bao tử mọi người đều muốn co thắt.

Tội nghiệp. Sách sách, thật sự quá đáng thương!

- Đại ca...... Đại ca! Đừng đánh vào mặt, van ngươi, xin đừng đánh vào mặt!

Mới vừa rồi còn đang cảm thông cho Tiếu Ba mọi người hoàn toàn hóa đá.

Tiếu Ba mở miệng xin tha. Lại một lần nữa làm cho Trần Mộ trở về với những năm tháng trước kia, nắm đấm không dừng lại, trong miệng vô thức hô:

- Có phục hay không? Có phục hay không?

Trong miệng vẫn hô, tay vẫn đánh càng nhanh, nắm tay giống như mưa dày đặc, đến quả đấm cuối cùng, Trần Mộ diện mục dữ tợn. Hai mắt đỏ đậm. gân xanh trên trán bạo khởi, gầm nhẹ:

- Có phục hay không?

Trẻ lang thang đánh nhau. Thường thường lấy những lời này làm chấm dứt.

Vừa mới bị hóa đá mọi người hai mặt nhìn nhau.

- Phục! Phục! Đại ca! Ta phục! Ta thật sự phục! Ta từ nội tâm đến thân thể, đều phục đến không thể phục hơn!

Tiếu Ba liên thanh nói, sợ mình nói hơi chậm sẽ nhận thêm một ít nắm đấm.

Trần Mộ thở dồn dập, một trận quyền cước này làm cho hắn cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Bất quá vẻ mặt hắn vẫn hung ác, tay trái nhấn đầu Tiếu Ba trên mặt đất.

Dựa theo tục lệ khi còn bé, lúc này phải nói vài câu tàn nhẫn, đối phương xin lỗi là mình thắng lợi.

- Ngươi tên gì?

- Đại ca, ta gọi là Tiếu Ba, ngài bảo ta tiểu tiếu là được!

Tiếu Ba vẻ mặt nịnh nọt, thế nhưng mặt của hắn bị sàn nhà đè ép đến biến dạng, thật sự cổ quái nói không nên lời.

- Tiếu Ba?

Trần Mộ sửng sốt, tiếp theo rất là giận dữ:

- Có đúng là ngươi!

Không nói hai lời, nắm đấm lại điên cuồng đánh đập, khiến cho Tiếu Ba nước mắt nước mũi chảy đầm đìa.

Sau cơn mưa nắm đấm này, Trần Mộ cảm giác được tâm tình tốt lên rất nhiều, thói quen lại hỏi:

- Có phục hay không?

- Đại ca, ta thật sự phục rồi! Thật sự phục rồi! Thật sự!

Nói đến đây, Tiếu Ba đã khóc nức nở, nước mắt ràn rụa.

Trần Mộ hung tợn hỏi:

- Nói! Sau này dám hỗn nữa không?

Mắt Tiếu Ba lập tức ráo hoảnh, hắn cực kì nịnh nọt nói:

- Đại ca! Từ nay về sau, tiểu tiếu sẽ đi theo ngài lăn lộn! Ngài bảo giết người, ta tuyệt không làm sai! Ngài nói cái gì,! Ngài muốn tiểu tiếu thân thể, tiểu tiếu hiến dâng thân thể! Ngài muốn tiểu tiếu tâm linh, tiểu tiếu trong lòng chỉ có ngài!

Ba Cách Nội Nhĩ răng đánh lập cập, chỉ vào Tiếu Ba, ánh mắt đờ đẫn hỏi Tiêu Lập Tình:

- Hắn…. hắn thật là cao thủ ngươi nói?

Vẻ mặt Tiêu Lập Tình cũng mờ mịt:

- Có điểm không đúng, ta cũng không sao hiểu được!

Trần Mộ phủi tay, vẻ mặt bình tĩnh từ trên người Tiếu Ba đứng lên, lúc này hắn lại khôi phục lại bộ dáng vô hại thường ngày.

Bất quá lúc này mọi người nhìn hắn ánh mắt đã không còn như trước. Hắn đi tới nơi nào, nơi đó đám người vô thức lui lại khiến cho tạo thành một lối đi.

Ánh mắt mọi người nhìn hắn hết sức phức tạp, có bội phục, có kính sợ, khó lý giải......

Đây là hạng người gì a, dám cưỡi lên lưng Tiếu Ba, đem hắn đánh cho thành đầu heo. Rất nhiều người âm thầm đoán thân phận Trần Mộ, một người như vậy, tuyệt đối khó có khả năng tại liên bang không ai mà không biết.

Liên tưởng đến bộ dáng cùng hung cực ác mới vừa của Trần Mộ, bọn họ liều mạng suy nghĩ, đến tột cùng có người nào hung danh giống với nhân vật trước mắt này đâu chứ?

Đi tới trước mặt Ba Cách Nội Nhĩ, lúc này Trần Mộ đã hoàn toàn khôi phục tỉnh táo.

- Bảo mọi người giải tán đi.

- Vâng.

Ba Cách Nội Nhĩ vội vàng hạ mệnh lệnh, phản ứng so với bình thường mau hơn vài lần.

Trần Mộ nhìn Tiếu Ba mới đứng lên vẫy vẫy tay:

- Lại đây.

Tiếu Ba vội đi tới trước mặt Trần Mộ, hắn vừa đên gần Ba Cách Nội Nhĩ đã khom lưng hành lễ, nịnh nọt nói:

- Đại ca hảo!

Tiếp theo hướng Hề Bình khom lưng:

- Đại ca hảo!

Hướng Tiêu Lập Tình cũng là khom lưng:

- Đại tỷ hảo!

Ba Cách Nội Nhĩ ba người đớ họng nhìn nhau, không nói được lời nào.

Bộ dáng Tiếu Ba lúc này vô cùng thê thảm, khuôn mặt đã hoàn toàn biến hình. Má trái đọng một khối máu bầm, trên người vô số vết thương.

- Tô Lưu tiểu thư đâu rồi? Mời nàng lại đây một chút đi.

Trần Mộ hỏi.

Ba Cách Nội Nhĩ vội vàng đi thỉnh Tô Lưu Triệt Nhu lại. Tô Lưu Triệt Nhu tận mắt thấy trường ác đấu vừa rồi. Kì quái là. Nàng đối với việc Trần Mộ hung ác dĩ nhiên lại không sợ hãi.

Vừa nhìn thấy Trần Mộ, nàng không nhịn được cười:

- Ngươi mới vừa rồi thật là lợi hại a!

Trần Mộ thoáng đỏ mặt, bất quá chợt khôi phục như thường.

Tiếu Ba từ khi thấy Tô Lưu Triệt Nhu, ánh mắt mở lớn không rời khỏi nàng, mặt thừ ra, mở rộng miệng nước miếng nhỏ tí tách trên quần áo.

Hề Bình lạnh lùng ghé tai Tiếu Ba nói nhỏ:

- Nữ nhân của ông chủ, ngươi suy nghĩ gì vậy?.

Tiếu Ba nhất thời nhất run lập cập, ánh mắt lập tức khôi phục. hấp tấp chạy đến trước mặt Tô Lưu Triệt Nhu:

- Đại tẩu! Người thật xinh đẹp như nữ thần hạ phàm! Người như một vầng trăng sáng soi khắp thế gian, úc. Người là điện, người là quang, ngươi là......

Khóe mắt thoáng thấy ánh mắt mọi người dần dần không tốt, hắn vội vàng vừa chuyển lời:

- Khó trách. Chỉ có đại ca anh minh thần võ như vậy, mới có thể xứng đôi với nữ thần cao quý tao nhã như người a!

Dù Hề Bình nói khá nhỏ, nhưng mọi người đứng gần quá, ngay cả Tô Lưu Triệt Nhu cũng nghe thấy được. Mặt của nàng thẹn thùng đỏ bừng,. Nàng muốn phản bác, rồi lại không biết nên nói như thế nào, trong lòng tựa hồ lại không muốn mở miệng phản bác.

Vẻ mặt Tiêu Lập Tình cổ quái nhìn hai người. Ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua đảo lại giữa hai người.

Trần Mộ nhìn thoáng qua gường mặt đầy xấu hổ của Tô Lưu Triệt Nhu. Tâm trạng đột nhiên bổng xúc động. Bất quá sự thật chứng minh, chỉ cần không đem Trần Mộ chọc giận. Năng lực khống chế tâm tình của hắn vẫn là rất mạnh.

Hắn bình tĩnh nói:

- Tô Lưu tiểu thư, có thể giúp hắn trị liệu một chút không?

- Ừ.

Tô Lưu Triệt Nhu thuận miệng trả lời, liền kích hoạt độ nghi.

Những vết bầm dập này đối với cao cấp y vụ tạp tu như Tô Lưu Triệt Nhu, là chuyện nhỏ. Nàng tiện tay liền đem làm cho gương mặt như đầu heo của Tiếu Ba khôi phục như thường. Tiếu Ba thấy mặt mình khôi phục nguyên trạng, nhất thời mừng rỡ, ánh mắt trịnh trọng từ trên cổ tay gỡ xuống một cây trâm đỏ dự bị, đem ghim lên tóc, vẻ mặt say mê.

- Chuẩn bị đi, quá vài ngày chúng ta sẽ khởi hành.

Trần Mộ nới với Ba Cách Nội Nhĩ và Hề Bình.

Ba Cách Nội Nhĩ gật đầu:

- Chúng ta tùy thời có thể đi.

Nói xong liếc mắt nhìn Tiếu Ba một cái.

Trần Mộ quay sang nói với Tiếu Ba:

- Ngươi theo chúng ta, hay vẫn tiếp tục ở lại trụ sở? Nếu như theo chúng ta, ngươi muốn cái gì đãi ngộ?

Tiếu Ba hậm hực nhỏ giọng nói thầm:

- Nơi này ta còn ở lại được sao? Còn mặt mũi nào mà ở.

Tô Lưu Triệt Nhu nghe nói như thế, phì cười.

Tiếu Ba giương mắt nhìn Trần Mộ, nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ một chút mới nói:

- Muốn mời chào ta? Có thể. Điều kiện ta trước kia có nói với Tiêu tiểu thư, ai có thể xuất ra tạp phiến ta xem được, ta sẽ phục vụ ba năm.

- Ngươi xem thử tạp phiến này.

Trần Mộ rút “Luân” trong độ nghi ra đưa cho Tiếu Ba.

Tiếu Ba tiếp nhận “luân”, đem cắm vào trong độ nghi, đột nhiên mặt đỏ lên:

- Có ai cho ta mượn một tấm năng lượng tạp?

Hề Bình rát ra năng lượng tạp trong độ nghi đưa cho Tiếu Ba. Ba Cách Nội Nhĩ nhìn lướt qua chung quanh, thấy Duy A gần đó, trong lòng nhất thời buôn lỏng.

Gần như vậy, không ai có thể ngăn trở Duy A một kích.

Đem năng lượng tạp cắm vào độ nghi, ánh mắt Tiếu Ba từ từ nghiêm túc, lúc này hắn, khác hẳn bộ ăn chơi trước đó.

- Di!

Tiếu Ba kinh hải lộ ra vui sướng.

Tiêu Lập Tình nhìn vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi của Tiếu Ba, trong lòng rất mâu thuẫn. Tiếu Ba là cao thủ trong trụ sở, hắn sinh ra lợi nhuận còn hơn mấy trăm tạp tu rừng cây bình thường. Chỉ có cao thủ này tồn tại, mới có thể được nhiều tài liệu quý hiếm, mà cũng là giữ gìn thanh danh của Hưu tư thương hội.

Nhưng nếu như Tiếu Ba thật sự bị Trần Mộ mời chào thành công, vậy cũng có nghĩa là nàng có được thù lao rất cao. Hưu tư thương hội không tìm ra tạp phiến làm cho Tiếu Ba động tâm, vĩnh viễn không cách nào mời chào cao thủ như Tiếu Ba, cho dù hôm nay Trần Mộ không có mời chào được, nhất định sẽ có người khác xuất hiện mời chào.

Nếu như vậy Nàng có khả năng không được lợi ích gì.

Như vậy xem ra, bị Trần Mộ mời chào là kết quả tốt nhất. Nghĩ thông suốt điểm này Tiêu Lập Tình thở phào một hơi. Tâm tình tốt lên không ít. suy tính hơn thiệt xong sự hiếu kì của Tiêu Lập Tình lập tức tăng lên.

Nghe Ba Cách Nội Nhĩ đại thúc cùng Hề Bình để lộ ra lúc trò chuyện, vị chủ nhân này hẳn là một chế tạp sư lợi hại không thể nghi ngờ! Bất quá hôm nay kiến thức Trần Mộ hung hãn, nàng đối với nhân vật hung hãn chế tạo ra tạp phiến này càng lại hết sức tò mò. Hơn nữa có thể khiến cho Tiếu Ba vui mừng lẫn sợ hãi, đem càng làm cho nàng thắc mắc cực điểm.

Trên mặt Tiếu Ba vẻ sợ hãi lẫn vui mừng càng ngày càng đậm, mọi người thật là nóng lòng. Mà ngay cả Trần Mộ, đều hết sức tò mò, tạp phiến trên tay Tiếu Ba. có thể phát huy ra uy lực dạng gì. Cùng Tiếu Ba giao đấu, hắn phát hiện Tiếu Ba có độ linh mẫn cảm giác mạnh hơn hắn không ít.

“Luân” yêu cầu độ linh mẫn cảm giác rất cao, trừ bỏ Tiếu Ba, Trần Mộ cũng tìm không ra ai có thể dùng được. Chính mình muốn đạt tới mức có thể phát huy uy lực của “Luân”. Còn không biết là tháng năm nào. Cảm giác tăng lên càng về sau càng khó khăn. Tốn hao nhiều tài liệu trân quý như thế, còn phải lao lực chế tạo ra tạp phiến nhưng chỉ để nằm trong tạp bao. Đây là tuyệt đối lãng phí.

Cho dù tạp phiến tôt, mà không thể hình thành lực chiến đấu, vậy cũng là không tốt.

Trần Mộ ngẫm nghĩ rồi mới quyết định. Hắn cũng không ngờ Tiếu Ba có cá tính như vật, điều này làm cho hắn do dự chốc lát. Bất quá thực lực của đối phương khiến cho hắn động tâm. Tiếu Ba đối với cảm giác khống chế tới mức lô hỏa thuần thanh, rất nhiều điểm đều lộ ra sức sáng tạo của hắn.

Tỉ như lưới điện trước đó làm cho Trần Mộ suýt chết. Hắn thật không ngờ năng lượng lại có thể sử dụng như thế. Chiêu này có thể quá tàn nhẫn. Một tạp tu như vậy. Nếu như gia nhập đội ngũ, lực chiến đấu lập tức tăng lên.

Thiên đông lý khu hoàn cảnh tàn khốc. Nơi đó cao thủ hoành hành, gia tăng một phần thực lực luôn luôn một chuyện tốt.

Đột nhiên, Tiếu Ba có điều phát hiện.

Hơn mười đạo ánh sáng màu hổ phách vờn quanh thân thể hắn, ánh sáng tinh tế, nhưng sáng rực, chúng nó chuyển động rất nhanh dọc theo thân thể Tiếu Ba. Cả người bao phủ trong ánh sáng hổ phách khiến Tiếu Ba nhìn qua thần bí dị thường.

Ánh sáng dần dần tập hợp tạo thành một quang giới màu hổ phách chậm rãi vây vòng quanh Tiếu Ba chuyển động.

Đột nhiên, ánh sáng hổ phách đột nhiên vỡ thành một vầng mây, vẫn bao phủ quanh Tiếu Ba. Đám mây hổ phách này bắt đầu từ từ nhạt dần, một lần nữa trở lại thành màn sương bao quanh thân thể Tiếu Ba như có như không.

Trong thời gian ngắn như vậy, có thể phát hiện nhiều biến hóa như vậy, Trần Mộ có chút sợ hãi than thầm. Xem ra tạp phiến này rất thích hợp Tiếu Ba.

Mấy phen biến hóa này làm những người đứng xem đều sợ hãi than liên tiếp. Loại tạp phiến này biến hóa thần kỳ, bởi vậy có thể thấy được uy lực ra sao.

Bất quá, Tiếu Ba cũng chưa đình chỉ thăm dò.

Lập tức xuất hiện chính là quầng sáng bằng nắm tay mà Trần Mộ phóng xuất ra lần trước.

Trần Mộ tâm trạng máy động, nói với Tập Thụy:

- Công kích quầng sáng này đi.

Tập Thụy có chút không hiểu, nhưng không do dự, dương phát ra vài đạo ngân tuyến.

Ngân tuyến cách quầng sáng không xa, đột nhiên bị hấp dẫn mãnh liệt. vẻ mặt Tập Thụy biến đổi, chỉ thấy vài đạo ngân tuyến đều bị quầng sáng hấp thu.

Tập Thụy phóng thích lần thứ hai hai mươi bốn ngân tia, đây là cực hạn của hắn. Lần này ngân tuyến cũng không phải bắn về phía quầng sáng, mà là bao phủ toàn thân Tiếu Ba.

Song kinh dị là toàn bộ ngân tia đều bị quầng sáng hút vào, cái quầng sáng này như một lỗ đen, không để chạy thoát một đạo ngân tia nào.

Quầng sáng hổ phách sắc biến thành màu bạc, phiến ngân quang mãnh liệt có thể nghe được rất nhỏ tiếng tia điện tư tư kêu.

Quầng sáng này xem ra có tác dụng hấp dẫn năng lượng, Trần Mộ cân nhắc.

Cùng Trần Mộ vốn quen nhìn nhận vấn đề khác biệt ra sao ở góc độ học thuật, những người khác cảm thụ càng thêm trực quan!

Công năng có thể hấp thu năng lượng?

Bọn họ chưa bao giờ nghe thấy!

Không đợi bọn họ phản ứng, quầng sáng đột nhiên sáng ngời, một luồng ngân quang cở ngón cái từ trong quầng sáng bắn thẳng ra. Ngân tuyến lách qua mọi người, đánh trúng một cái ghế.

Tư tư tư!

Tia điện chới loạn, cái ghế trong phút chốc hóa thành tro bụi!

Mọi người nhất tề hít vào một khẩu lãnh khí! Này, đây là cái gì......

Hấp thu công kích của địch nhân, sau đó phóng xuất ra? mọi người đều biết việc này ý nghĩa ra sao! Nghĩa là ngươi vĩnh viễn dương danh.

Tạp phiến này thật sự quá cường hãn!

Sác mặt mọi người nhất thời phức tạp hẳn lên, có cực kì hâm mộ, có sùng kính, có ngơ ngác, cũng có lo lắng. Như Ba Cách Nội Nhĩ, hắn lo lắng là nếu như tạp phiến này thật sự cấp cho Tiếu Ba, có thể mang đến tai họa ngầm cho đội ngũ hay không.

Tiêu Lập Tình hoàn tòan trợn tròn mắt. Tạp phiến này dù kẻ ngốc cũng biết giá trị nó ra sao, nàng đối với Trần Mộ đã bội phục sát đất. Để chế tạo ra tạp phiến này kỹ thuật chế tạp của Trần Mộ tự nhiên không thể chê, mà làm ra tạp phiến như vậy chỉ vì mời chào một vị tạp tu, như thế mị lực, thường nhân không thể làm được.

Theo cách nhìn của Tiêu Lập Tình, Tiếu Ba là một cao thủ không thể nghi ngờ, nhưng nếu như là nàng, nàng tuyệt không dùng trân phẩm như thế đi mời chào Tiếu Ba.

Nó có thể mời chào đến cao cấp tạp tu! Nàng tin tưởng, không có tạp tu nào có thể chống lại lực hấp dẫn trí mạng của tạp phiến này!

Tạp phiến này, cho dù là tạp tu của lục đại, cũng nguyện ý bán mạng để đổi.

Chế tạp đại sư! Hắn tuyệt đối là một vị chế tạp đại sư! Tiêu Lập Tình nhìn về phía Trần Mộ ánh mắt mang theo vô số hâm mộ, nàng không khỏi nhớ đến đề nghị của Ba Cách Nội Nhĩ hai ngày trước.

Ba Cách Nội Nhĩ đề nghị nàng cùng bọn họ đi đến thiên đông lý khu phát triển.

Trước đó, nàng cảm thấy đề nghị này không hấp dẫn, song giờ phút này, nàng không khỏi tim đập thình thịch.

Song, tạp phiến này mang đến kinh ngạc cho mọi người chưa chấm dứt.

Đột nhiên mọi người cảm thấy trên người trầm trọng, cả người giống như đeo chì, mọi người cảm thấy ngay cả cánh tay đều nhấc lên không nổi.

Lần này, ngay cả Trần Mộ cũng không khỏi biến sắc!

Trọng lực! Nó lại có thể cải biến trọng lực!

Mọi người nhìn về phía độ nghi trên cổ tay Tiếu Ba ánh mắt tựa như thấy cái gì đáng sợ gì đó, tràn ngập sợ hãi không nói nên lời.

Ngoại trừ Trần Mộ và Ba Cách Nội Nhĩ, không người nào chú ý thấy Tiếu Ba sắc mặt tái nhợt.

Trần Mộ tâm trạng hơi hoà hoãn, xem ra chiêu này đối với Tiếu Ba áp lực cũng là cực lớn. Thử nhúc nhích, trọng lực hẳn là tăng thêm chừng gấp ba lần. tương đương với việc lưng đeo hai trăm kg trọng vật, nhưng là đối với Trần Mộ và Duy A mà nói, loại trình độ trọng lực này đối với tốc độ bọn họ có ảnh hưởng, nhưng ảnh hưởng không lớn như tạp tu bình thường.

Xem ra, “Luân” cùng Tiếu Ba thật là ăn ý tuyệt vời a!