Tarot Lá Bài Phán Quyết

Chương 29: Sự ngờ vực của Hoàng hậu (3)




Vì không phân nổi ngày trắng đêm đen, Hoàng Mạc Như không biết đã nằm đó bao lâu, chỉ thấy xương cốt khắp mình mẩy đều gãy lìa, động một ngón tay cũng phải vận hết sức lực mà vẫn đau như khoan vào tim. Nhất là phần ót, luôn ở trong trạng thái tê dại, chỉ hơi cử động cằm là có thể tỉnh táo nhận ra ngay cơn đau nhói do tóc bị giật khỏi sàn gỗ, hắn hiểu đó là do máu chảy trên tóc đã khô bết, dính da đầu xuống mặt sàn, nhờ thế hắn lại hơi an tâm, ít nhất máu cũng đã tự cầm.

Mới đầu, hắn còn định bò dậy nhưng vừa ngồi thẳng người đã thấy trờ đất quay cuồng, lại đổ vật xuống, trán hết lần này tới lần khác đập vào bậc thang gỗ rồi hôn mê lịm đi. Vậy nên hắn không dám thử nữa, chỉ giữ nguyên tư thế bất động, lưng ép chặt xuống cầu thang, vì thời gian quá lâu, mép thang đã cắm sâu vào da thịt nên mỗi lần muốn trở mình đều phải tổn gân thương cốt, lực dùng không đúng, vết thương sau đầu mãi mới đóng vảy sẽ lại bục ra, làm hắn mất thêm một phần sinh lực. Hắn từng nghĩ đến cái chết. Sau khi đã vật lộn trăm cách, cuối cùng hắn cũng sẽ mất mạng, dần dần rữa nát ở nơi giơ tay không nhìn thấy năm ngón này, để đến tận ngày tế tổ lập thu, phải quét dọn cả căn nhà mới được phát hiện, khi đó chắc hắn đã biến thành cái xác khô, nhãn cầu bị chuột gặm sạch...

Chuột...

Hắn đột nhiên nghĩ ra mình không hề nghe thấy tiếng chuột kêu "chít chít", điều này chứng tỏ cái gì? Lẽ nào nơi hắn gặp nạn đã hoang vu tới nỗi không nuôi sống nổi một con chuột nhỏ nhoi? Nỗi tuyệt vọng lúc này mới từ từ trỗi dậy. Hắn như đứa trẻ sơ sinh, muốn cuộn tròn mình lại, tìm lấy một ống dinh dưỡng ngậm vào miệng, hòng hút chất dịch duy trì sự sống. Nhưng nào có gì, ngoài vảy máu khô rồi lại rụng, rụng rồi lại khô sau đầu. Hắn đành cố nhấc tay lên, vừa sờ ra sau gáy, gân cốt trên lưng lập tức căng cứng, may mà tay đã chạm được một cục máu khô, hắn bỏ nó vào mồm, nhắm mắt, khoang miệng bỗng chốc đầy vị sắt gỉ, nhưng hắn vẫn cố ép mình không được nôn ra, hy vọng có thể chọi đựng thêm một thời gian.

Lại không biết đã ngủ bao lâu, hắn ngỡ mình đã phục hồi chút sinh lực, bèn lẩy bẩy dịch người xuống dưới cầu thang, sau khi mắt đã thích ứng với bóng đêm, hắn có thể miễn cưỡng nhìn thấy hình hài vài đồ vật, ví dụ như cách chân cầu thang chừng mười thước, có một cánh cửa, đầu sư tử đồng nhả khoen đập cửa đang giận giữ nhìn hắn. Hắn cố hết sức để rơi xuống khỏi cầu thang ấy, cơ thịt trên người đều đã không còn là của hắn nữa, chúng đập xuống mặt đất. Hắn ho sù sụ, lồng ngực và bụng đau đớn vô cùng, hẳn là xương sườn đã gãy, còn gãy mấy rẻ thì không sao đoán được, giờ đây cần kíp nhất là làm sao để rờ được tay lên hai cái khoen đồng kia, nó là cọng rơm cứu mạng duy nhất của hắn.

Bò giữa đám bụi bẩn hướng về phía trước, phiền phức nhất chính là da dẻ dính đầy mấy thứ bẩn thỉu dạng sợi bông, dù mềm nhưng những hạt li ti ấy còn có thể chiu vào lỗ chân lông, khiến người ta toàn thân bứt rứt. Hắn không sợ bẩn, thực tế, trong ký ức hắn luôn là người có thể chịu bẩn. Hít thở đã trở nên khó khăn, bụi bẳm nhảy nhót trong lỗ mũi, bịt kín thêm không gian đã tắc nghẽn, hắn sợ mình bò sai hướng, đầu lưỡi căng thẳng đến tê đi, duy có cảm giác mười đầu ngón tay bám vào nền đất nứt nẻ là chân thực, vịn vào sự chân thực mong manh ấy, hắn không ngừng nhích về phía trước, tới khi chạm được vào cánh cửa nặng nề. Hắn vui sướng phát điên, nhoài cả cơ thể lên cửa, cánh tay phải giơ ra, chạm vào một vật cứng lồi trơn nhẵn, ngay sau đó giữa các kẽ ngón tay phát ra tiếng "ken két".

"Cứu... cứu với!"

Hắn gào rách họng, nhưng chỉ nghe lùng bùng trong tai thứ âm thanh khàn đặc kỳ quặc, căn bản không truyền nổi ra bên ngoài. Lòng hắn nguội ngắt, chán chường cho cổ họng đã vỡ âm của mình. Hắn đành đập cửa, cũng không biết lực nặng nhẹ ra sao, chỉ thấy cửa rung liên tiếp, nhưng rất yếu ớt. Khoen đồng và vách cửa bị húc không tôi, vai hắn hết lần này đến lần khác kè vào cửa, đây đã là tư thế đột phá tích cực nhất, tuyệt đối không thể làm hơn được nữa.

"Cứu với..." Hắn hơi cuống, vết thương sau ót lại bục ra, chất dịch ấm nóng ngấm qua da, chảy xuống gáy, thẳng tới giữa lưng... như thể sinh mệnh cũng theo đó mà mất đi. Hắn đành ra sức húc cửa, đập cửa, phó thác mình cho nhưng người qua đường không biết là ai ở bên ngoài.

Đột nhiên, toàn thân hắn bổ nhào về trước, lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy một quầng sáng trắng lóa rọi thẳng vào mắt, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, phủ phục xuống đất. Một mực hướng về ánh sáng như vậy, nhưng lúc nó thực sự đến, hắn lại cơ hồ bị nó xói mù mắt, đành trốn tránh thế này.

"Mạc Như! Mạc Như! Em sao thế?" Một giọng nữ dập dềnh trên đỉnh đầu, song hắn không dám ngẩng mặt lên nữa, nắng gắt thiêu đốt hộp sọ chảy máu cùng sống lưng bụi bẩn của hắn.

"Mau kêu người tới khiêng cậu ta về, đầu cậu ta bị thương đấy." Một giọng nữ khác oang oang.

Hắn từ từ mở mắt, giơ hai tay che, quay đầu lại. Qua kẽ ngón tay, hắn thấy hai khuôn mặt hoảng hốt, đều là con gái, một người tóc xoăn ngắn óng ả, trang điểm rất cẩn thận, nhưng không hề xinh đẹp; một người tết rối hai bím tóc thô, để buông trước ngực, trên bộ kỳ bào màu lam đất còn đượm mùi thuốc nồng nồng.

"Mạc Như! Em làm sao thế?" Cô gái trẻ uốn tóc xoăn mắt rưng rưng lên, định nâng đầu hắn lên nhưng lại sợ chạm vào vết thương, đành ở bên cạnh bó tay bất lực.

Người tết tóc bím dài lại rất bình tĩnh, đặt một tay lên gáy hắn, dùng khăn tay quấn lấy phần gáy bị thương, còn tiện lục lọi quần áo hắn, lấy ra một nắm bùi nhùi.

"Các người là ai?" Hoàng Mạc Như đờ đẫn nhìn hai cô gái.

Người tóc xoăn thì mở to mắt, thút thít: "Chị là chị của em, Mộng Thanh đây mà! Em không nhớ gì sao?"

Hắn đáp lại câu nói này bằng một vẻ nghi hoặc.

Cô gái tết tóc nhíu mày nói: "Chắc là ngã dập đầu, tổn thương bên trong, nhất thời đầu óc trống rỗng, đưa về trước rồi hẵng tính."

Hắn lúc này mới hơi hoảng sợ, bắt đầu cố nhớ lại một số thứ ngoài chuyện thoát thân. Ví dụ như hắn là ai? Đây là đâu? Hai cô nương trước mặt này có quan hệ gì với hắn?

Đầu óc bỗng chốc đau như muốn nứt toác, hắn không khỏi bịt tai la hét, nhưng âm thanh lại kèn kẹt như lưỡi cưa mài vào thân cây, vị sắt gỉ trong miệng thậm chí còn không ngừng nhắc nhở hắn về hành trình địa ngục vừa mới trải qua.

Cậu Cả nhà họ Hoàng được tìm thấy trong lầu sách khóa trái bên ngoài có thể coi là "kỳ tích", thầy lang chuẩn đoán cậu bị ngã từ trên cao xuống, không cẩn thận gáy bị va đập, thương thế khá nặng mới dẫn đến mất trí nhớ. Đỗ Xuân Hiểu dửng dưng đứng bên quan sát, không nói gì, chỉ cầm lá bài Đại tư giáo quết qua lại trên mặt. Tô Xảo Mai khóc sưng húp mắt, không sao hiểu nổi mình đã thờ phụng Phật tổ như thế, cớ sao Phật tổ không phù hộ con trai mình, để nó năm lần bảy lượt gặp phải tai ương.

"Đỗ tiểu thư, nghe nói bài của cô rất chuẩn, có thể xem cho Mạc Như được không?" Đây là câu đầu tiên của bà Hai sau khi niệm xong kinh.

"Ý bà Hai là, cháu ở nhà này ăn không ngồi rồi mấy ngày nay, vẫn chưa tìm được hung thủ hại bà Cả ăn đinh nên lần này phải trả lại công đạo cho con trai bà?" Đỗ Xuân Hiểu không hề nhân nhượng, khẩu khí hùng hổ như ăn phải mấy cân thuốc súng.

Tô Xảo Mai không ngờ lại vấp phải cái đinh cứng như vậy, lập tức cứng họng không nói nổi câu gì nữa.

Hoàng Mộng Thanh vội lên tiếng khuyên can: "Vất vả cả ngày trời mọi người cũng mệt rồi, hẵng về phòng nghỉ ngơi cái đã, ở đây đã có Tiểu Nguyệt và Hồng Châu thay phiên trực đêm, tất cả giải tán thôi."

Ai nấy bấy giờ mới lục tục tản đi, duy có Tô Xảo Mai vẫn nắm lấy tay con trai không chịu buông, Hoàng Mộng Thanh bèn kéo Đường Huy sang một bên, bảo cô ta đợi lát nữa kêu nhà bếp đưa lên ít điểm tâm cho mấy người hầu ăn đỡ đói, nhất định phải trông nom cho tốt, có gì cần giúp cứ qua báo. Căn dặn xong mới cùng Đỗ Xuân Hiểu về phòng.

Đỗ Xuân Hiểu dường như vẫn còn bốc hỏa, đợi Ngọc Liên hầu hạ hai người tắm rửa xong xuôi, cô bèn đem bài ném lên giường, hậm hực nói: "Chuyện lớn như thế vì sao không nói với tôi?"

Hoàng Mộng Thanh làm bộ ngạc nhiên, miễn cưỡng cười nói: "Có chuyện gì tôi không nói cho cậu? Sao lại tức tối với tôi?"

"Cậu còn giấu!" Đỗ Xuân Hiểu cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bước tới trước mặt Hoàng Mộng Thanh đang quay lưng về phía cô tháo hoa tai, bóp chặt một bên vai đối phương, đập món đồ trong tay xuống bàn trang điểm, chất vấn, "Đây là gì?"

Là nắm bùi nhùi lục được trong túi Hoàng Mạc Như.

Hoàng Mộng Thanh sững người, bấy giờ mới thở dài, nói: "Lẽ nào em trai xảy ra chuyện, tôi là chị gái lại không lo lắng? Cậu dựa vào đâu mà tức tôi?"

"Loại bùi nhùi này trong trấn không có, nếu có cũng đều làm từ giấy vàng thôi. Không như cái này, dùng thuốc pháo, chính là thứ hồi tôi với cậu cùng học ở Anh chuyên dùng để vào rừng chơi trò thám hiểm, cậu cho rằng lâu rồi thì tôi không nhận ra sao? Mạc Như mượn vật này của cậu, nhất định là dùng vào việc mạo hiểm, cậu giỏi lắm, cứ để cậu ta đi như thế!" Cô nổi giận đùng đùng, nhưng vẫn cố hết sức hạ thấp giọng.

"Cậu nghĩ tôi muốn để nó đi chắc? Cậu cho rằng tôi không muốn hỏi sao?" Hoàng Mộng Thanh ngẩng đầu lên, hai vành mắt đã đỏ ửng, "Tính khí nó thế nào cậu không rõ chứ tôi thì rõ như lòng bà tay, càng ép nó, nó càng không chịu nổi, nhưng làm chuyện gì cũng đều có cái lý của nó. Nếu lần này cậu vì nó không nói ra nguyên nhân mà không chịu giúp, lần sau nó sẽ đi theo hướng càng cực đoan hơn nữa, tới khi đó thôi sẽ hối hận không kịp!" Mói rồi cô không kìm được khóc nức nở.

"Vậy cậu ta có kết cục hiện tại thì là hối kịp ư? Là coi như cậu cứu cậu ta một mạng ư?" Đỗ Xuân Hiểu đã dần nguôi dận, giọng cũng dịu hẳn đi, muốn nói thêm mấy câu nhưng nhìn Hoàng Mộng Thanh khóc lụt cả người đi, rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm, bèn đổi giọng dỗ dành cô.

Đêm đó, Đỗ Xuân Hiểu lại mất ngủ, nghìn vạn lời muốn bộc bạch cho thoải mái, song đành nén vào trong lòng. Đồng thời, cô thầm ra quyết định, vẫn cần nghĩ cách ở lại nhà họ Hoàng lâu hơn nữa.