Tất Cả Dịu Dàng Dành Cho Em

Chương 39: Xoa chân




Editor: Hoàng Thái Tử.

Tới khi lên lầu rồi, Thẩm Hiểu Hiểu mới phát hiện phòng của Hoắc Thanh Huy rất gần phòng mình.

Chăn lông trên giường được xếp rất chỉnh tề, nhìn qua giống như chưa từng mở ra.

Hoắc Thanh Huy chủ động cởi áo lông vũ ra, bên trong anh chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng mỏng manh, cúc áo mở ra hai cái, lộ ra xương quai xanh.

Có kinh nghiệm chăm sóc Chu Hà, Thẩm Hiểu Hiểu sờ soạng đùi anh mấy cái, Hoắc Thanh Huy run run, không kìm lòng được nói: "Thế này có phải không tốt lắm không?"

Lời vừa ra khỏi miệng, anh lập tức hối hận.

Thẩm Hiểu Hiểu mặt không biểu cảm sờ quần anh, quả nhiên, từ cẳng chân xuống dưới đều ướt đẫm.

Thẩm Hiểu Hiểu chỉ vào giường nói: "Anh cởi quần ra, nằm lên đó, lấy chăn che lại, tôi giúp anh xoa bóp chân."

Phúc lợi đột nhiên ập tới khiến Hoắc Thanh Huy có chút không biết phải làm sao, không đợi anh trả lời, Thẩm Hiểu Hiểu đã quay người đi: "Yên tâm đi, tôi sẽ không nhìn lén."

Hoắc Thanh Huy đương nhiên tin tưởng cô sẽ không nhìn lén.

Nhanh chóng cởi quần ra, Hoắc Thanh Huy mở chăn, che lại phần cơ thể từ đầu gối lên: "Xong rồi."

Thẩm Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh anh, vươn tay tới, bóp chân cho anh.

Tay cô chạm lên người Hoắc Thanh Huy, Hoắc Thanh Huy không kìm chế được run lập cập.

Động tác Thẩm Hiểu Hiểu dừng lại: "Tôi bóp anh đau à?"

Hoắc Thanh Huy lắc đầu: "Có thể là do tay em ấm, anh không quen."

... Chân anh thật sự đau, chẳng qua không lố lăng như Du Văn Ngạn nói. Nhưng hiện tại, đau đơn như có người lấy đinh cạy xương cốt của anh ra, đặc biệt ở chỗ xương bánh chè, đau đớn khó có thể nhịn nổi.

Lần này ở bên ngoài anh thật sự bị đông lạnh muốn chết, hai chân lạnh hầu như muốn tách khỏi cơ thể anh, chỉ có cái đau đớn âm ỉ kia nhắc nhở anh, đây vẫn là miếng thịt trên người mình.

Chân anh lạnh y hệt như một tảng băng, mắt cá chân Chu Hà tuy rằng cũng lạnh, nhưng không đến mức giống thế này, ít nhất còn có một chút âm ấm.

Thẩm Hiểu Hiểu hỏi: "Vết thương của anh là ai đánh?"

Sắc mặt Hoắc Thanh Huy cứng đờ, nhớ tới lời Du Văn Ngạn mới nói.

Anh mất tự nhiên nói: "Còn có thể là ai."

Không có câu trả lời trực tiếp.

Thẩm Hiểu Hiểu lập tức hiểu là "người cha" kia của anh.

"Tên này cũng quá nhẫn tâm," Thẩm Hiểu Hiểu vừa xoa bóp chân cho anh, xoa đến mức gân guốc mạch máu trên chân cũng lung lay, oán giận, "Uổng công ba anh cho hắn nhiều tiền như vậy, hắn còn..."

Cô đột nhiên dừng lại.

Những lời này là Hoắc Thanh Hi nói cho cô nghe.

Năm đó lúc Hoắc Tây Lĩnh đưa Hoắc Thanh Huy đến ngôi nhà kia, thật sự là để lại một số tiền rất lớn, sau đó cũng hứa hẹn nói, mỗi năm sẽ đúng giờ gửi tiền cho.

Mới đầu, phần thù lao cao ngất khiến hai vợ chồng vui vẻ không thôi, đối xử với Hoắc Thanh Huy cực kỳ có tâm.

Nhưng chỉ một ngày ngắn ngủi nào đó, cửa nát nhà tan.

Khi Hoắc Thanh Huy học tiểu học, người vợ trong nhà đó mang thai, đi bệnh viện khám thì được báo là một bé trai, trên đường trở về, xe ba bánh của bọn họ va chạm với một chiếc xe gia đình, người chồng còn sống, còn người vợ một xác hai mạng.

Từ đó, tính cách chất phác thương người thay đổi triệt để, bắt đầu uống rượu, trầm mê bài bạc.

Ông ta nghe người ta nói, bát tự của Hoắc Thanh Huy rất xấu, khắc chết mẹ ruột của mình, bây giờ đưa đến chỗ bọn họ nuôi, tiếp tục khắc chết mẹ nuôi.

Mà bản thân ông ta nhiều lần thua tiền thua bạc, cũng là do thằng nhóc này mang tới xui xẻo.

Lúc mới đầu, ông ta cố kỵ đống tiền nuôi dưỡng kếch xù, chỉ mắng mỏ ngoài miệng đối với Hoắc Thanh Huy, nhưng lâu dần, người Hoắc gia chưa từng một lần tới thăm, ông ta lập tức yên tâm, bắt đầu trút giận ẩu đả tùy ý lên anh.

... Nói không chừng, người ta muốn vứt bỏ củ khoai lang nóng phỏng tay này, đời nào còn tới đây đón nó về.

Mà số lần ông ta đánh Hoắc Thanh Huy cũng dần dần tăng lên, lần sau càng tàn nhẫn hơn so với lần trước.

Hiện tại, Hoắc Thanh Huy bình tĩnh nhìn cô, không giận cũng không oán: "Đều đã qua rồi."

Còn gì nữa, những đòn hiểm thừa sống thiếu chết ấy đã qua, bây giờ anh là chủ tịch của Anh Ngu, sẽ không còn ai dám tàn nhẫn đánh anh nữa.

Nhưng anh cũng vĩnh viễn mất đi cô gái Thẩm Liễu luôn che chở cho mình.

*TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG DUY NHẤT TRÊN NHÀ HOA TỬU LÂU, PAGE ĂN CẮP LÀ ĐỒ CON CHÓ!!!*

Thẩm Hiểu Hiểu xoa bóp không nhẹ không nặng, từ đầu gối xuống mắt cá chân, chậm rãi, da thịt trắng xanh cũng từ từ ửng hồng, vuốt thôi cũng thấy ấm áp, lúc này Thẩm Hiểu Hiểu mới thả lỏng tay, nói: "Đắp lên đi."

Hoắc Thanh Huy thành thật kéo thảm lông xuống đắp chân mình lại.

... Được xoa bóp tỉ mỉ một hồi, thật sự là cực kỳ thoải mái.

Nhưng mà còn kém xa so với sự thoải mái trong lòng anh.

Hoắc Thanh Huy hỏi: "Em không giận anh sao?"

Thẩm Hiểu Hiểu tới nhà vệ sinh rửa tay, cô nói: "Tôi vốn dĩ không giận anh."

Cô vặn vòi nước.

Xôn xao.

Nước lạnh chảy tới tay, cô tỉ mỉ rửa một lần, vẫy vẫy nước trên tay rồi lấy khăn lông để một bên lau khô.

Bên cạnh cũng có khăn lông, cô lấy một cái ngâm nước ấm một chút, chờ ấm áp rồi, cô vắt khô nước rồi đi đến bên mép giường.

"Xốc chăn lên."

Hoắc Thanh Huy theo bản năng muốn hất thẳng từ ngực ra, Thẩm Hiểu Hiểu nhanh tay lẹ mắt đè lại: "Xốc từ dưới lên là được."

Hoắc Thanh Huy phản ứng lại, kéo chăn lên trên.

Thẩm Hiểu Hiểu lấy khăn lông ấm vắt khô nước đắp lên đầu gối anh.

Khăn lông ấm áp, đắp trên đầu gối lạnh lẽo khiến anh thoải mái thở nhẹ một hơi.

Bên cạnh còn có một cái chăn lông nhỏ, Thẩm Hiểu Hiểu kéo qua, bọc lại chân anh thật kỹ.

Cô nhắc nhở: "Chờ tới tối, anh tốt nhất là nên nấu nước ấm mà tắm, thả lỏng người ra. Nếu như đã là bệnh cũ thì sau này anh hãy chú ý nhiều một chút."

Mắt Hoắc Thanh Huy không chớp dù chỉ một chút: "Được."

"Sau này anh nên đến bệnh viện khám thử xem, Tây y không được thì Đông y, kéo dài như thế này, thật sự không tốt," Thẩm Hiểu Hiểu nói, "Chẳng lẽ anh muốn nuôi bệnh thế này mà sống mãi sao?". Truyện chính ở == TRUM truyen. C OM ==

Hoắc Thanh Huy lắc đầu.

Môi anh rốt cuộc cũng có chút huyết sắc, Thẩm Hiểu Hiểu vốn dĩ muốn mặc kẹ anh, nhưng khi thấy dáng vẻ của anh lại không đành lòng.

... Trước đây khi cô bị gãy một chân, Hoắc Thanh Huy vẫn luôn chăm sóc cô rất lâu, từng li từng tí.

Cô yên lặng ngồi một hồi, nói: "Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về phòng trước đây. Anh nghỉ ngơi cho tốt vào, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."

"Hiểu Hiểu." Hoắc Thanh Huy bỗng nhiên gọi cô.

Sắc mặt anh vẫn tái nhợt như cũ, trong ánh mắt có ánh sáng sâu thẳm, cười cầu xin: "Sau này, em có thể xem anh là Hoắc Thanh Huy của trước đây có được không? Giống như năm đó..."

Thẩm Hiểu Hiểu lắc đầu: "Bây giờ anh muốn cái gì là có thể có được cái đó, đã không cần tôi giúp đỡ nữa rồi."

Ánh mắt Hoắc Thanh Huy lóe lên, thật lâu sau, anh nhẹ giọng nói: "Ngoại trừ em, tôi không muốn bất kỳ thứ gì nữa."

Bước chân Thẩm Hiểu Hiểu không ngừng, cũng không quay đầu lại, bỏ đi.

Ngày kế tiếp, chân Chu Hà bị thương vẫn chưa khỏe lên, sưng thành một cục. Vì để mau lành, Thẩm Hiểu Hiểu không cho cô ta xuống giường đi lại, cô ta nằm trên giường cực kỳ nhàm chán, luôn tìm Thẩm Hiểu Hiểu nói chuyện.

Ngày hôm qua lăn lộn, Nguyễn Lương Kiệt cũng bị sốt nhẹ, cũng may là có thuốc hạ sốt, cô lấy cho ông ta.

Đoàn làm phim vốn dĩ bận rộn, lúc này lại rảnh rỗi muốn mốc.

Chu Hà lôi kéo Thẩm Hiểu Hiểu, cho cô xem ảnh chụp mà mình chụp đêm hôm đó, giữa không trung là một mảnh xám trắng, những đám mây nặng nề ập xuống, tuyết rơi trắng tinh khiết. Du Văn Ngạn nhắm mắt ngẩng mặt lên, lỗ tai bị gió thổi hồng, là một loại đẹp trai soái khí rất bình tĩnh, rất khắc chế.

Chu Hà nói: "Chờ khi nào thời tiết tốt lên, tôi cũng sẽ đưa cô đi chụp một bộ, vừa hay có một tạp chí muốn mua ảnh chụp của tôi, trước đây vẫn luôn không có linh cảm, hiện tại rốt cuộc đã tìm được cảm giác."

Thẩm Hiểu Hiểu không hề để ý: "Được thôi, nhưng tôi muốn hỏi một câu, tôi có thể mặc áo lông vũ chụp không? Bên ngoài có chút lạnh, tôi thấy mình không thể chống chọi lại đâu."

Tuy nói cô bội phục tinh thần chuyên nghiệp mặc váy đi dạo giữa trời tuyết của Lưu Vận, nhưng Thẩm Hiểu Hiểu thấy có thể tránh thì nên cố hết sức mà tránh.

Chu Hà cười nói: "Điểm này thì cô yên tâm, nếu tôi để cô mặc váy chụp, Hoắc Thanh Huy còn không xé tôi ra thành mấy miếng à?"

"Không đến mức xé cô ra đâu."

Âm thanh Hoắc Thanh Huy chậm rì rì vang lên, anh nghỉ ngơi một đêm, đại khái là khỏe khoắn hơn rồi nên đi đường không giống hôm qua nữa.

Mỹ Đại ngại ngùng nói: "Hoắc đổng nói có chuyện quan trọng muốn nói với chị, em lập tức mở cửa cho ngài ấy vào."

Rốt cuộc còn ở Anh Ngu, Mỹ Đại thật sự rất ngại phải nhốt Hoắc Thanh Huy ngoài cửa.

Hoắc Thanh Huy ngồi trên sô pha, nói: "Lần này là chuyện chính thật, Chu Thục Sơn gọi điện thoại tới khách sạn, Purple muốn Hiểu Hiểu làm đại sứ thương hiệu cho nhãn hàng của bọn họ."

Anh nói không nhanh không chậm, ba người đang ngồi đều sửng sốt.

Phim truyền hình《 Hoa Vũ Lộ Mạn Mạn 》còn chưa chiếu xong, nhưng Thẩm Hiểu Hiểu dựa vào nhân vật này nổi tiếng không ít, trước đây cũng có vài nhãn hàng muốn tìm Thẩm Hiểu Hiểu làm người phát ngôn cho bọn họ, nhưng chỉ là những thứ gì đâu, hoặc là một vài thương hiệu không có tí tiếng tăm nào.

Chu Thục Sơn cảm thấy nếu Thẩm Hiểu Hiểu làm người đại diện cho mấy thứ này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của cô sau này, tuy thù lao cao nhưng cô ta vẫn nhẫn tâm từ chối hết.

Nhưng Purple thì không giống.

Đây là nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, tuy rằng không phải sản phẩm chuyên bán cho các phu nhân nhà giàu, nhưng danh tiếng rất tốt.

Hầu như những cô gái học trang điểm đều sẽ mua cho mình ít nhất là một đến hai sản phẩm của thương hiệu này.

Bởi vì như vậy, Purple luôn chọn đại sứ thương hiệu là những cô gái ngập tràn hơi thở thiếu nữ.

Đối với Thẩm Hiểu Hiểu, đây thật sự là một cơ hội tốt.

"Nếu em đồng ý, chuyện đàm phán hợp tác công việc cứ để cho Chu Thục Sơn, chờ khi nào em quay xong bộ điện ảnh này thì lại qua Purple chụp ảnh tuyên truyền," Hoắc Thanh Huy nhấn mạnh, "Lần này là Purple chủ động tới mời, bọn họ nhìn trúng em."

Thẩm Hiểu Hiểu cười: "Tôi đương nhiên là đồng ý."

Có sự giúp đỡ của Hoắc Thanh Huy, quyền lực của cô bây giờ còn lớn hơn một số minh tinh trọng điểm.

Không ai ép buộc cô phải đóng phim liên tục từ bộ này sang bộ khác, cũng không ép buộc cô phải chụp quảng cáo, tham gia các loại hoạt động.

Bọn họ chỉ hỏi cô có muốn làm không. Nếu không thì họ trực tiếp đẩy qua một bên.

Thẩm Hiểu Hiểu nhẹ nhàng tự do thoải mái trong lòng, nhưng lại không khỏi thấy có lỗi với Hoắc Thanh Huy.

Trước mắt cô không thể cho anh thứ mà anh muốn, nhưng anh hầu như đem toàn bộ những thứ mình có được toàn bộ đưa hết cho cô.