Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 54




Trước đó Diệp Chu và Thương Tấn vẫn luôn như hình với bóng, hiện tại hai người tách ra hành động, chưa tới một tuần, không chỉ sinh viên hệ tài chính cảm thấy có gì đó không đúng, sinh viên đi học cùng lớp hay cùng ký túc xá cũng cảm thấy không đúng.

Rất nhanh, trên BBS xuất hiện một post mới được đặt tên là <Tuần thi đen đủi lại muốn tới…>

LZ: Chủ post tôi đây không muốn nói gì hết, chỉ muốn yên lặng!

1L: Là bạn cùng ký túc xá của Thương Diệp bày tỏ, hai người họ đã lâu không chạm vào hiệu Thương Diệp…

2L: Bạn cùng tầng ký túc xá với Thương Diệp bày tỏ, dâu tây của Thương Tấn bị xách đi…

3L: Bạn cùng phòng Thương Diệp bày tỏ, Thương Tấn đã không ở trong ký túc xá…

4L: Bạn cùng trường Thương Diệp bày tỏ, kỳ cuối lần này có lẽ phải treo…

5L: Không nói gì hết, tôi đi gặm sách!

Nhưng khi sinh viên xung quanh ý thức được chuyện này thì đa số chương trình học của trường đã kết thúc.

Lúc Thương Tấn không có lớp, gần như không ai thấy bóng dáng.

Điều này khiến hệ tài chính đau thương một trận, vậy thì dù bọn họ muốn tạo cơ hội cho hai người cũng hoàn toàn không làm được!

Cứ như vậy, mỗi ngày khi mọi người thấy Diệp Chu lại mang bộ dạng muốn nói lại thôi khiến Diệp Chu cảm thấy vô cùng phiền phức, dứt khoát quyết định buổi sáng dậy thật sớm, ăn cơm xong liền ngâm mình trong thư viện, còn luôn chờ đến lúc chuẩn bị đóng cửa mới về phòng.

Lại một chủ nhật, hoa dâu tây trên bệ cửa sổ lục tục rũ xuống, quả dâu tây màu xanh kích thước không đều không ngừng treo trên chậu cây, Thương Du Du đếm quả nhỏ liếm môi một cái. “Anh, có thể ăn được không?”

Thương Tấn dùng tay lướt di động nói: “Còn chưa được.”

“Vậy lúc nào thì có thể ăn?”

“Đỏ rồi mới ăn được.” Vòng bạn bè có không ít người gào khóc Thương Diệp sắp giải tán, tuần thi sắp tới nên làm gì.

Thương Tấn cười nhạo một tiếng, trực tiếp đặt điện thoại sang một bên, nhìn dâu tay trên bệ cửa sổ với Thương Du Du.

“Anh, em muốn đi ngủ.”

Thương Tấn ôm Thương Du Du lên tầng, ngồi cạnh giường nhỏ của cô bé, chờ cô bé chìm vào giấc ngủ.

Tần Phỉ đã ở bệnh viện một tuần, vẫn chưa nghe tin sắp sinh, Thương Tấn xoa tóc Thương Du Du một cái, rõ ràng bé con muốn mẹ, nhưng đứng trước mặt anh lại ngại nói.

Thương Tấn nghĩ nếu không ngày mai lại đưa Thương Du Du đi gặp Tần Phỉ một chút.

Nhưng hôm sau còn không chờ Thương Tấn gọi tới, ba anh đã gọi.

“Hôm qua dì của con sinh rồi, lát nữa đưa Du Du đi thăm em trai hai đứa một chút.”

Cúp điện thoại, Thương Tấn thấy Thương Du Du đang cẩn thận đẩy cửa phòng anh ra. Nhà chỉ có dì Trương, lúc Thương Du Du ở cùng mình, Thương Tấn ngủ cũng chỉ khép hờ cửa, là để phòng ngừa lúc Thương Du Du muốn tìm anh lại không mở được cửa.

Thương Tấn để điện thoại xuống, dịu dàng nói: “Lại đây.”

Thương Du Du khẽ chạy đến mép giường anh, đạp chân muốn bò lên giường. Thương Tấn ôm cô bé lên, nhất thời không biết nói với Thương Du Du thế nào.

“Anh?”

“Du Du, chúng ta cùng đến bệnh viện thăm em trai được không?”

Hưng phấn trên gương mặt Thương Du Du giảm đi, cô bé nắm góc chăn vò qua vò lại, chỉ không đáp lời.

“Thôi, không muốn đi thì không đi.” Hiện tại thân thể Tần Phỉ suy yếu, sự chú ý của mọi người đều đặt trên người em trai, Thương Du Du có đến cũng bị xem nhẹ. Thương Tấn lại gọi cho ba mình, ngược lại, Thương Thanh Bình cũng không nói gì, dù đây là lần thứ ba ông làm ba, nhưng vẫn vô cùng hưng phấn.

Thương Tấn xuống giường, ôm Thương Du Du nói sang chuyện khác: “Chúng ta cùng đi xem dâu tây đã đỏ chưa nhé.”

Thương Du Du ôm cổ anh gật đầu.

Lúc ăn sáng, một cuộc gọi không tưởng đánh tới.

Thương Tấn nhìn địa chỉ dãy số, thành phố T?

“Alo, bạn học Thương Tấn, còn nhớ tôi không?”

Giọng nói có chút quen thuộc, liên hệ với thành phố T, Thương Tấn lập tức đoán được thân phận của đối phương. “Cậu là Thượng Minh?”

“Trí nhớ không tệ.” Thượng Minh thật lòng cảm thấy trái tim mệt mỏi, cậu cũng không biết tại sao mình lại đứt gân não gọi cho số điện thoại này. “Uổng cho trước kia cậu còn thề son sắt nói giải quyết được Diệp Chu, giải quyết thế nào còn khiến hôm sau cậu ấy chạy đến tìm tôi vậy?”

“Thứ bảy tuần trước cậu ấy đến thành phố T?”

“Nói chuyện với người thông minh đúng là bớt chuyện, hoàn toàn không cần tôi giải thích.” Thượng Minh tùy ý lật sách nói. “Thật ra thì, cậu đừng thấy Diệp Chu thành tích tốt, đầu óc cậu ta vô cùng ương bướng, đã nhận định một chuyện, sống chết cũng không thay đổi, cũng như việc cậu ấy vẫn luôn xoắn xuýt chuyện thứ hạng, tôi đã nói với cậu ấy nhiều lần, hạng hai thì sao, vẫn có thể chung trường với hạng nhất, vào chung một lớp, thực lực cũng không kém bao nhiêu, quan tâm mấy cái hư danh làm gì. Nhưng cậu ta vẫn luôn không nghe lọt.”

“Quan tâm vài chuyện cũng không có gì sai, ít nhất còn có mục tiêu.”

“Cũng chỉ có loại người vạn năm hạng nhất như cậu mới có thể nói ra mấy lời như vậy.” Tên nào cũng khiến cậu tức chết người, Thượng Minh không tiếp tục dây dưa phương diện này với anh, lập tức nói vào chuyện chính. “Thương Tấn, bình tĩnh xem xét, Diệp Chu đối với cậu thế nào, trong lòng cậu biết, cậu là người thông minh, thật lòng thật dạ với hư tình giả ý thế nào, chắc chắn cậu dễ dàng phân rõ. Nếu cậu ấy thật sự có người thích, tôi không tin cậu ở bên cậu ấy sớm chiều lại không cảm giác được.”

“Tôi biết mà, cho nên hiện tại không phải tôi đang cho cậu ấy thời gian, để cậu ấy từ từ suy nghĩ sao?” Mới đầu nghe thấy Diệp Chu thích người khác, đúng là Thương Tấn có chút kích động. Nhưng đúng như lời Thượng Minh nói, nếu Diệp Chu thật sự có người mình thích, anh và Diệp Chu chung một mái nhà hơn nửa năm, không thể nào không phát hiện ra chút dấu vết nào.

“Vậy thật ngại quá, tôi đây là cmn rảnh rỗi.” Thượng Minh thật sự vô cùng chán ghét kiểu tự tin này của Thương Tấn. “Cậu đã nắm chắc như vậy, ngày 20 Diệp Chu và Đường Đông Đông hẹn hò, nhất định cậu cũng cảm thấy không vấn đề gì?”

Thương Tấn hiếm khi bị chặn họng.

Thượng Minh cười to hai tiếng liền cúp điện thoại.

Giờ phút này, Diệp Chu bị bạn bán đứng ngồi trong thư viện hắt hơi một cái.

Cậu nhìn ngày tháng, còn hơn mười ngày nữa là đến 20.

Tại sao công viên lại khai trương vào ngày 20, cuối kỳ còn ai đi chơi! Tại sao không đặt vào đầu tháng!

Diệp Chu nằm úp sấp trên bàn, dụi dụi mắt, không nhịn được mở di động ra. Ngón tay vòng quanh trong danh bạ của wechat, hình đại diện của Thương Tấn đã đổi thành hoa dâu tây. Diệp Chu có chút đố kỵ chậu dâu tay này, chủ yếu là vì Thương Tấn đổi xử với mỗi bụi cỏ của nó quá tốt, ban đầu Diệp Chu tặng cây cho Thương Tấn là muốn Thương Tấn tùy tiện chăm sóc nó một chút, không nghĩ tới anh lại chú tâm như vậy.

Sau khi trường hết chương trình học, đã hai ngày cậu không gặp Thương Tấn.

Thương Tấn không có liên lạc với cậu, cậu cũng không chủ động đi liên hệ với anh.

Không phải là không muốn, mà là không thể.

Hiện tại, cậu hoàn toàn không có tư cách đáp lại tình cảm toàn tâm toàn ý đó của Thương Tấn.

Diệp Chu không hi vọng tình cảm giữa cậu và anh tồn tại bất cứ thứ đồ không thuần túy nào, dù cái không thuần túy này là đối tượng cậu vừa gặp đã yêu, dù đối tượng vừa thấy đã yêu này không chiếm bao nhiêu tỉ trọng trong lòng cậu.

Cậu thấy, chỉ có hoàn toàn buông xuống, mới có thể không áy náy không gánh nặng đứng trước mặt Thương Tấn, nói với anh tâm ý của mình.

Nhưng vì sao ngày 20 lại lâu đến như vậy!

Diệp Chu vò tóc, hận không thể có một cỗ máy thời gian, nháy mắt hai cái là có thể chạy thẳng đến ngày 20.

Khi quả dâu tây đầu tiên lớn bằng một đồng tiền xu, kỳ thi cuối đã bắt đầu.

Vừa đến tuần thi, hiệu Thương Diệp vốn vây đầy sinh viên hiện tại lại có thể giăng lưới bắt chim, thậm chí có lúc mọi người đi ngang qua còn hận không thể cách nó thật xa, sợ rằng nếu đến gần phụ thể thần xui xẻo một chút thì sẽ nhận được bài thi khó nhất.

Sau khi thấy Diệp Chu và Thương Tấn, lại không ngừng liếc mắt đánh giá cả hai, dò xét xem quan hệ của hai người đã hòa hoãn hay chưa.

Kết quả, đương nhiên là thất vọng.

Ba ngày thi liên tục, nghênh đón một đợt nghỉ ngơi, mà ngày 20 Diệp Chu mong chờ thật lâu đúng lúc nằm trong đợt nghỉ này.

Ngày công viên khai trường, ánh nắng tươi sáng, Diệp Chu đội mũ ngồi lên xe đến công viên cùng Tô Ngâm.

Biểu cảm của Diệp Chu vẫn như thường ngày, cũng không có gì quá hưng phấn, dĩ nhiên Tô Ngâm cũng nghe nói chuyện liên quan tới việc Diệp Chu và Thương Tân cãi nhau, một bên trái tim cô ngứa ngáy muốn biết chi tiết, một bên lại sợ chọc Diệp Chu không vui, vì vậy cô liền nói tin tức mới của Đường Đông Đông. “Diệp Chu, Đường Đông Đông rất sợ ma, lúc tớ đề nghị đi nhà ma, cậu có thể chống nổi không?”

“Chống đỡ cái gì?”

“Chính là… cậu không sợ loại vật này chứ, nếu cả hai người cùng sợ, còn…”

Diệp Chu cắt ngang lời cô: “Tớ không sợ.”

“Vậy thì tốt. Còn có, Diệp Chu…” Tô Ngâm hoài nghi nói. “Sao cậu lại không kích động chút nào vậy?”

Diệp Chu như có ngụ ý nói: “Sao biết được, nhưng tớ mong ngày này đã lâu.”

Tô Ngâm rõ ràng không tin, Diệp Chu cũng không giải thích cho cô, nghiêng đầu yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mười một giờ, hai người xuống xe, công viên khai trương, cộng thêm hôm nay là chủ nhật, người vào cửa đông nghìn nghịt.

Đường Đông Đông mặc một cái áo phông màu trắng, sạch sẽ như lần đầu gặp mặt, cậu ta cười vẫy tay với Tô Ngâm, chờ đến lúc thấy Diệp Chu bên cạnh cô thì nụ cười hơi cứng lại.

“Chào cậu, tôi tên là Diệp Chu, lần trước có duyên đã gặp một lần.” Diệp Chu thản nhiên quan sát, nhìn thẳng Đường Đông Đông cho đến khi đối phương chuyển tầm mắt đi trước.

Tô Ngâm kéo Đường Đông Đông nói. “Trước đó không phải tớ nói cậu dẫn bạn tới sao.”

Đường Đông Đông nhìn Diệp Chu một cái, miễn cưỡng lên tiếng chào.

Tô Ngâm đi chậm hơn Đường Đông Đông một chút, lại gần Diệp Chu nhỏ giọng nói: “Thật ra thì cậu ấy có chút chậm chạp, với người không quen thì hơi lạnh lùng, thân hơn là được rồi.”

Diệp Chu không để ý nói: “Không sao.”

Hiện tại, đối với cậu mà nói, có phải Đường Đông Đông đã không còn quan trọng với cậu như tưởng tượng nữa không.

Vài trò chơi mang tính kích thích có không ít người xếp hàng, Tô Ngâm không để ý tới phản kháng của Đường Đông Đông, trực tiếp kéo cậu ta đến nhà ma ít người nhất.

“Không muốn không muốn!” Toàn thân Đường Đông Đông tản ra hơi thở từ chối nhưng Tô Ngâm vẫn không di chuyển, hơn nữa còn không ngừng dùng phép khích tướng xúi giục.

“Đàn ông lại sợ ma, buồn cười chết người! Chẳng lẽ cậu muốn để một cô gái yếu đuối như tớ đi vào một mình sao? Lương tâm của cậu không cắn rứt hả?”

Lời này vừa ra, những cậu chàng vốn đi dạo quanh nhà ma lặng lẽ xếp vào hàng ngũ.

Diệp Chu giật giật khóe miệng, cô gái yếu đuối lại có thể hung hăng như vậy sao, cậu đi tới nói: “Bỏ đi, cậu ấy không thích thì đừng chơi.”

Khoảnh khắc đó, ánh mắt Đường Đông Đông nhìn Diệp Chu như nhìn bồ tát.

Có điều cuối cùng Đường Đông Đông cũng không chống nổi Tô Ngâm, vẫn chịu chết bị cứng rắn kéo vào nhà ma.

Cùng vào nhà ma còn có một nhóm nữ sinh.

Diệp Chu hơi cảm thán, hiện tại nữ sinh gan lớn hơn nam sinh quá nhiều, người tiến vào lại đa số là nữ.

Là hai nam sinh duy nhất trong đội ngũ, Diệp Chu và Đường Đông Đông được đẩy lên đầu tiên.

Đa số nhà ma có một đặc điểm, đó là tối. Nơi này cũng thế, bốn phía thỉnh thoảng lại có gió lạnh thổi qua, bên trong còn mở vài đoạn nhạc kinh khủng. Diệp Chu bình tĩnh lấy di động mở đèn, còn chưa đi được hai bước, cánh tay đã bị người ôm lấy.

Mượn ánh sáng di động, cậu có thể thấy được gò má của Đường Đông Đông, Diệp Chu thu tầm mắt, tiếp tục dùng đèn chiếu về phía trước.

Đột nhiên trán đụng phải một thứ, Diệp Chu sờ trán một cái, dùng điện thoại đưa lên đỉnh đầu, một cánh tay phủ đầy máu tươi treo lơ lửng giữa không trung, lúc này, lối đi vốn tối mờ lại bắt đầu xuất hiện ánh chớp, màu trắng chỉ chợt chiếu sáng căn phòng rồi lập tức tắt đi khiến căn phòng rơi vào bóng tối, cái ánh sáng nhanh chóng lóe lên rồi tối sầm lại này đủ để khiến mọi người thấy rõ bố cục căn phòng, đỉnh đầu treo không ít tay chân gãy bên cạnh còn có một ‘tử thi’ mặc đồng phục bệnh nhân, kèm theo âm thanh sấm sét, một tiếng thét chói tai phá vỡ yên lặng, như một cái tín hiệu, toàn bộ nhà ma không ngừng vang lên tiếng thét chói tai của nữ sinh.

Diệp Chu không có bị đồ trên đầu dọa sợ, ngược lại là bị tiếng thét chói tai của nhóm nữ sinh dạo đến hoảng hốt.

Toàn bộ quá trình sau đó, bên tai Diệp Chu không ngừng vang lên tiếng hét của nữ sinh, đến cửa, đầu Diệp Chu cũng muốn to ra.

Sau khi tất cả ra ngoài, tất cả đều có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn.

Tô Ngâm hít sâu một hơi nói: “Thoải mái!”

Diệp Chu tò mò nói: “Cậu vào nhà ma là vì để hét chói tai?”

“Đúng vậy, thỉnh thoảng muốn giải tỏa một chút.”

Đường Đông Đông trắng bệch, tay vẫn nắm chặt cánh tay Diệp Chu.

Diệp Chu liếc nhìn Tô Ngâm hỏi: “Cậu ấy không sao chứ?”

Tô Ngâm hận không thể rèn sắt thành thép nhìn cậu, sao người này lại còn không hành động, cơ hội tốt như vậy lại không biểu hiện cái gì.

“Tớ đi mua chút nước.” Nói xong Diệp Chu định giao Đường Đông Đông cho Tô Ngâm, cô lại thở dài nói. “Để tớ đi mua.”

Diệp Chu đỡ Đường Đông Đông ngồi lên băng ghế, đến lúc cậu ta bình phục tốt tỉnh tại liền lộ ra vẻ mặt sùng bái nói: “Cậu không sợ chút nào!”

“Vì tất cả đều là giả.”

“Dù tôi biết là giả nhưng vẫn sợ.” Đường Đông Đông ngượng ngùng cười nói. “Có phải rất yếu không.”

“Không biết, mỗi người đều có một nỗi sợ của riêng mình.” Diệp Chu chỉ một con chó nhỏ đi ngang qua nói. “Cậu nhìn nam sinh kia. Rõ ràng vẻ ngoài rất to lớn, nhưng con chó nhỏ vừa đi ngang qua, toàn thân cậu ta liền căng cứng.”

Đường Đông Đông híp mắt cười nói: “Cậu là người đầu tiên nói những lời như vậy với tôi.”

Nụ cười này giống hệt bức ảnh trong điện thoại cậu, mang theo chút đáng yêu như động vật nhỏ, nhưng cũng chỉ là đáng yêu.

Đường Đông Đông như chỉ sợ nhà ma, đối với những trò chơi mang tính kích thích khác lại không chút gánh nặng, chơi một lần còn ngại chưa hết hứng.

Đường Đông Đông hưng phấn nói: “Diệp Chu, chúng ta lại chơi thêm lần nữa.”

Tô Ngâm ngồi tàu lượn đã sắp muốn ói, cô dựa vào ghế dài bình phục nhịp tim nói. “Hai người đi đi, tớ chịu không nổi!”

Diệp Chu không yên tâm để lại Tô Ngâm một mình liền nói: “Chúng ta chờ cô ấy nghỉ khỏe lại đi.”

Tô Ngâm liều mạng đẩy cậu nói: “Tớ không sao, hai người đi đi.”

Diệp Chu nói: “Cậy mạnh cái gì chứ, bọn tớ cũng không vội chơi mấy cái này.”

Đường Đông Đông phụ họa: “Đúng vậy, cậu ngoan ngoãn ngồi nghỉ đi, tớ lại đầu kia mua chút gì đó uống.”

Sau khi Đường Đông Đông đi, Tô Ngâm liền vỗ bả vai Diệp Chu một cái nói: “Không tệ lắm, cậu ấy có ấn tượng tốt với cậu.”

Diệp Chu cười trêu nói: “Hết cách nói, mị lực của tớ là điều không thể ngăn cản.”

Ngày đầu tiên công viên khai trương, phần lớn thời gian nhóm Diệp Chu đều dùng để xếp hàng, thời gian đóng cửa là năm rưỡi, bốn giờ, Tô Ngâm nhìn đội ngũ thật dài đợi đu quay liền đề nghị: “Chúng ta chơi đu quay đi, coi như nghỉ ngơi một chút.”

“Được đó được đó.” Đường Đông Đông xoa bóp chân nói. “Hôm nay cũng thật mệt.”

Diệp Chu nhìn theo tầm mắt bọn họ, đu quay to lớn chậm rãi chuyển động trong không trung. “Tớ không ngồi đâu.”

Tô Ngâm kinh ngạc nói. “Tại sao, đây là đu quay đó!” Trong tình yêu, có thể nói đu quay đảm nhiệm một vị trí vô cùng quan trọng!

“Đúng vậy, cho nên không cần.” Diệp Chu sờ di động trong túi một cái nói. “Lần sau tớ trở lại.”

Đường Đông Đông cười trêu nói. “Chẳng lẽ cậu đã có người mình thích?”

Diệp Chu cười một tiếng không phủ nhận.

“Tớ muốn biết tớ muốn biết!” Đường Đông Đông níu lại còn muốn nói chuyện. “Hôm nay cơ hội tốt như vậy sao không đưa cô ấy tới?”

“Còn chưa đuổi kịp.”

Đường Đông Đông vỗ vai Diệp Chu một cái nói: “Cố gắng lên người anh em!”

“Cảm ơn, tớ sẽ.” Giờ khắc này, cuối cùng Diệp Chu cũng như trút được gánh nặng.