Tay Chơi Bá Đạo

Chương 19: Bóng lưng




Dịch: Niệm Di

Hắc cương thi với bộ lông đen nhánh toàn thân đang oán hận nhìn Lý Ngang bằng một con mắt duy nhất còn lại. Nó dùng lòng bàn chân nhảy dựng như lò xo, bật ra khỏi sảnh đường, chạy dọc theo con đường nông thôn ở bên trái cổng chính, phóng ra đại lộ, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Ngay cả lựu đạn nổ cũng không giết được nó...

Lý Ngang thò đầu ra từ sau đống bàn ghế, thở phì phò, vỗ nhẹ vụn gỗ trên người rồi bước ra ngoài.

Lúc này, ba người cùng nhau đánh bài ban nãy đã dẫn các thanh niên trai tráng trong thôn vọt đến. Họ chạy xe máy, xe ba gác, xe đạp trên con đường bên phải, vội vàng tiến đến cửa ngôi đình làng này.

Nhìn sơ qua, những người trong làng đang cầm đèn pin, đuốc, đinh ba, liềm gặt, dao bổ củi, thậm chí có cả pháo đất để săn bắn nữa. Hàng chục người tập trung lại giữa màn đêm, xem ra cũng rất lợi hại nhỉ?

Người dân định cư tại rừng thiêng nước độc, muốn sống sót, phải biết tranh đấu giữa sự khắc nghiệt này.

Thật tiếc thay, khi kiểu tranh đấu ác liệt này chỉ hữu dụng trong một số trường hợp, ví dụ như tranh giành nguồn nước hoặc giao tranh giữa hai làng. Về phần đối mặt với Hắc cương thi mà ngay cả súng trường AK-47 cũng không thể bắn thủng, cơ bản chính là đưa đầu chịu chết.

"Thiết Chủy, con quái ấy đâu rồi?"

Người đàn ông dẫn đầu xuống xe máy, quơ quơ cây pháo trong tay, hỏi Lý Ngang.

Lý Ngang liếc nhìn những dân làng có sức chiến đấu đáng lo ngại kia, bèn lắc đầu, nhàn nhạt hỏi: "Con đường bên trái dẫn đến đâu?"

Người đàn ông lực lưỡng đáp theo quán tính: "Lên trên tỉnh."

Lý Ngang gật đầu, bước lên trước, nhảy tọt lên chiếc mô tô của người đàn ông trước mặt, siết ga, đuổi theo dấu chân của con Hắc cương thi.

- ---

Phùng Thiết Căn đang lái chiếc xe bán tải Wuling màu xám bạc, bật đèn, chạy trên con đường núi quanh co.

Màn đêm thăm thẳm; cành cây rậm rạp treo trên vách núi thấp bé giống như lưới đánh cá dày đặc, che khuất mất ánh trăng quạnh quẽ.

Phùng Thiết Căn muốn đến thị trấn để xin giấy chứng tử cho mẹ gã.

Vợ của tên này, Trương Thúy Phương, đang ngồi trên ghế lái phụ. Cô ấy có khuôn mặt gầy, xương gò má nhô cao, mái tóc nâu, gương mặt trang điểm đậm. Người phụ nữ này đang dựa vào cửa sổ để xem một đoạn video ngắn.

Trong đoạn clip, có những tiếng cười khó hiểu và âm thanh ồn ào náo động vang lên trong chiếc xe chật hẹp. Phùng Thiết Căn rất khó chịu khi nghe những thứ này, bèn hít một hơi thật sâu rồi nói với vợ: "Em có thể tắt nó đi, được không?"

Dường như Trương Thúy Phương không nghe gã nói, chỉ thay đổi tư thế ngồi rồi tiếp tục vuốt màn hình. Thậm chí, người này còn tăng âm lượng của điện thoại càng lớn hơn.

Quá tức giận, Phùng Thiết Căn quay đầu lại quát: "Giảm âm lượng lại! Em không nghe anh nói à?"

Trương Thúy Phương sửng sốt trong giây lát, nhìn người chồng thường ngày yếu đuối nhút nhát của mình với vẻ không thể tin nổi, "Anh dám mắng em?"

"Mắng cô đấy, thì sao?” Phùng Thiết Căn nghiến răng nghiến lợi, “Nếu không phải do con đàn bà thối tha như cô, mẹ tôi đâu có chết..."

"Anh đang nói gì vậy?” Trương Thúy Phương nhìn chằm chằm gã, trợn trừng đôi mắt lên như sắp lòi ra, “Phùng Thiết Căn, anh thật sự không biết xấu hổ. Ai nói điều trị quá tốn kém? Ai nói chăm sóc mẹ già là quá mệt mỏi? Và ai đã đưa mẹ vào ở trong chuồng bò?

Chính anh đi đánh bài, nhậu nhẹt rồi ngủ cả ngày, giờ trách người khác bỏ đói mẹ anh à? "

Phùng Thiết Căn siết chặt vô lăng; các mạch máu trên ngón tay như muốn vỡ toét ra, như thể muốn bóp nát cả tay lái vậy.

"Ồ, sao á? Muốn đánh người sao?” Trương Thúy Phương liếc chồng mình, ung dung đặt điện thoại xuống, xoay người nằm tại chỗ, chế nhạo: “Này, Phùng Thiết Căn ơi, Phùng Thiết Căn à... Tôi cũng đang tự hỏi đây này. Tại sao tôi lại mù quáng mà lấy phải một thằng đàn ông vô dụng như anh vậy..."

Những lời giễu cợt, châm chọc, đủ loại trào phúng tuôn ra từ miệng Trương Thúy Phương cứ như một loạt đạn súng máy đang nã tới tấp.

Đột nhiên, cơn bão chửi rủa chợt dừng ngay lập tức. Phùng Thiết Căn vô thức quay đầu lại, nhưng bỗng thấy Trương Thúy Phương đang nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu; khuôn mặt trang điểm đậm của cô ấy tái nhợt hẳn đi.

Lộp bộp...

Lộp bộp...

Có tiếng chạy nhịp nhàng vang lên từ phía sau xe tải. Nhìn vào gương chiếu hậu, Phùng Thiết Căn trông thấy một bóng người đen gầy trong bộ áo liệm màu nâu đang lao đi vun vút trên con đường quanh co.

Tốc độ chạy của kẻ đó không nhanh cho lắm, nhưng sải chân cực kỳ dài. Mỗi khi nó nhảy, có thể phóng đến bảy tám mét, trông giống như bay lơ lửng trên không.

Trong lúc này, mái tóc màu xám của nó tung bay thẳng tắp sau lưng như một đường thẳng. Viền áo liệm màu nâu màu nâu phấp phới trong gió, cả bóng người bám sát lấy chiếc xe tải nhỏ trong màn đêm.

Chỉ mất vài hơi thở, bóng dáng ma mị kia chỉ còn cách chiếc xe tải vài bước chân. Khi khoảng cách giữa hai bên thu hẹp lại, cuối cùng thì Phùng Thiết Căn cũng có thể nhìn rõ mặt người đó.

Chính là mẹ của gã.

"Ặc... Ặc..." Phùng Thiết Căn quá kinh hãi đến mức khó mà kiểm soát được bản thân. Trương Thùy Phương ở bên cạnh cũng sợ đến đứng tim, đẩy chồng một cái, hét lớn: "Nhấn ga lẹ lên!!"

Phùng Thiết Căn hoàn hồn lại, mặc kệ nhịp tim đang đập thình thịch của mình, bè đạp chân ga, tách khỏi con cương thi ra xa một chút.

Con đường rất quanh co hiểm trở, một bên là vách núi đá thô cứng, bên còn lai là vực sâu trăm trượng. Thông thường, kể cả ban ngày cũng phải lái xe một cách cẩn thận, sơ suất một chút sẽ dẫn đến xe lao xuống vực chết tan xác, huống chi là đi ban đêm thế này.

Phùng Thiết Căn không thể lo được nhiều như vậy. Lòng bàn tay đẫm mồ hôi của gã giữ chặt vô lăng trong khi chân đạp liên tục giữa bàn đạp ga và phanh.

Đây là một cuộc đua giữa sống và chết.

Tiếng rượt đuổi theo sau nhỏ dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn. Phùng Thiết Chủy thở phào nhẹ nhõm, hỏi vợ mà không hề quay đầu nhìn lại: "Cắt đuôi được rồi nhỉ?"

Không nghe vợ trả lời, Phùng Thiết Căn quay đầu nhìn sang ghế phụ. Ngay lúc này, gã thấy con cương thi dữ tợn có tóc tai bù xù kia đang nhảy lên vách núi cứng rắn, nắm lấy cành cây, leo trèo và nhảy như một con khỉ, phóng đến trước đầu xe tải trong vòng vài nhịp thở.

Phùng Thiết Căn chưa kịp phản ứng gì thì con cương thi ấy đã nhảy xuống từ trên ngọn cây. Thân hình nặng nề của nó nện thẳng vào cửa kính xe tải.

Kính vỡ tan tành; chiếc xe vô tình rẽ ngang, tông vào cọc bảo vệ bằng đá ở rìa vách núi.

Khung thép của xe tải bị móp méo, biến dạng, nổ vang ầm ĩ chói tai. Phùng Thiết Căn không thắt dây an toàn nên bị văng ra khỏi cabin, lăn quay bất tỉnh.

...

Một lúc lâu sau, gã tỉnh dậy, nhận ra trán mình chảy máu lênh láng. Da mặt và da lòng bàn tay của gã rách nát mất một nửa, trên người xuất hiện những cơn đau đớn dữ dội.

Dần dần chắp nối lại mớ ký ức hỗn loạn trong tâm trí, Phùng Thiết Căn cố gắng gượng đứng dậy khỏi mặt đất.

Đèn xe bán tải vẫn còn lóe sáng. Nhờ vào nguồn sáng đó, Phùng Thiết Căn nhìn thấy vợ mình đang nằm trước xe, bên cạnh chính là... mẹ của gã.

Người phụ nữ tên Trương Thúy Phương đã chết từ lâu. Đôi mắt trắng dã, chết chóc nhìn chằm chằm vào đêm đen trong khi con cương thi lông đen đang ngồi xổm bên cạnh cô, dùng hai tay moi móc ruột gan trong thi thể của người phụ nữ.

Theo đúng nghĩa đen luôn, chính là moi móc ruột gan.

Nhồm nhoàm... nhồm nhoàm...

Con cương thi ấy đang ăn nội tạng. Từng dòng máu tươi chảy tràn khỏi khóe miệng nó, thấm xuống vạt áo liệm.

Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập khoang mũi của Phùng Thiết Căn, khiến gã muốn nôn mửa. Thế nhưng, ý thức sinh tồn mạnh mẽ giúp gã kịp vươn tay che miệng lại, xoay người bỏ chạy.

Gã phải chạy thật nhanh nếu muốn sống sót.

Dường như mắt cá chân trái của Phùng Thiết Căn đã bị gãy. Cứ mỗi bước đi, cột sống của Phùng Thiết Căn lại bất giác co giật vì cơn đau dữ dội, khiến tên này loạng choạng bước đi trong đêm tối.

Không biết từ lúc nào, tiếng nhai ngấu nghiến ban nãy đã ngừng lại. Con Hắc cương thi đứng dậy; bóng lưng của con trai mụ phản chiếu vào trong con ngươi xám xịt và vô thần.