Tây Du Nhất Mộng

Quyển 6 - Chương 19: Nam nhân đấu nam nhân (1)




Dịch & Biên: †Ares†

oOo

Long Quyển Phong nhìn vẫn không có gì thay đổi, chân đi Đằng Vân Ngoa, thân mặc Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp, đầu đội Xích Kim Quan, bên ngoài khoác thêm chiếc Hổ Bì Phi Phong màu vàng trúc, mỗi khi có gió thổi tới, chiếc áo choàng kia lại bay lên, kết hợp với bộ lông màu vàng đặc trưng của class Tôn Ngộ Không và trang bị hoàng kim, tất cả lóng lánh lên… tựa như một đống phân vừa mới được sản xuất!

Đối với hạng người kiêu ngạo lại không hề nói lý lẽ này, Đại Nhiệt luôn không ưa, trực tiếp đưa hắn ta vào hàng ngũ người chơi xấu xa chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Bởi vậy cho dù Long Quyển Phong có ăn mặc cực phẩm thêm nữa thì cũng đừng mong được Đại Nhiệt tán thưởng nửa câu.

Lại nói, mấy ngày nay Long Quyển Phong vẫn luôn canh giữ ngoài cửa Cao Lão Trang, chỉ đợi Đại Nhiệt xuất hiện để tiến hành một lần quyết đấu sinh tử! Vừa xong đột nhiên thấy một người áo đen chạy ra, còn chưa dám xác nhận, ai ngờ Đại Nhiệt lại tự mình lên tiếng.

Thời gian gần đây, Trư Bát Giới chết tiệt này cứ nổi bần bật, xây dựng sơn trại đầu tiên, đấu giá quả Nhân Sâm, mỗi việc đều ngoài dự đoán của mọi người, náo động toàn thành. Mà càng khiến Long Quyển Phong không thể chấp nhận là Tiểu Long Nữ lại kết hôn trong game với Đại Nhiệt. Khi nàng tuyên bố chuyện này trong gia tộc, Long Quyển Phong tựa như mất đi linh hồn, chỉ còn lại một cái xác đầy đố kỵ cùng thù hận.

Có một câu rất hay trong phim: “ai cũng có thể trở nên rất đáng sợ, chỉ cần trong lòng người đó bắt đầu đố kỵ”. Mà cũng từ đó, Long Quyển Phong đã coi "tiêu diệt Đại Nhiệt" là mục tiêu nhất định phải hoàn thành, bất kể phải trả giá đến đâu.

Trong lòng đồng dạng tràn ngập đố kỵ còn có Long Nhi, cô nàng đố kỵ với Tiểu Long Nữ, cho rằng tại sao Tiểu Long Nữ không cần trả giá bất cứ thứ gì lại có thể hút mất hồn của Long Quyển Phong, còn chính mình nguyện trả giá toàn bộ lại cái gì cũng không chiếm được?

Cô ả thật sự nghĩ mãi mà không rõ!

Long Nhi gắt gao theo sát phía sau Long Quyển Phong, như một cái bóng của hắn vậy, đồng dạng dùng ánh mắt cay độc nhìn chằm chằm Đại Nhiệt!

Bị đôi cẩu nam nữ này nhìn "mê đắm", Đại Nhiệt cũng có chút mất tự nhiên, pha trò nói:

- Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây, không tan chợ mất!

Long Quyển Phong trầm giọng nói:

- Ta muốn quyết đấu với ngươi!

Đại Nhiệt giật mình:

- Quyết đấu? Cần gì chứ? Hiện tại thời tiết nắng ráo, ngàn dặm không mây, không bằng chúng ta thổi tiêu, gảy đàn, ngâm thơ, chứ cứ đánh đánh giết giết thật sự là phí phạm khung cảnh!

- Ít nói nhảm!

Long Quyển Phong không kiên nhẫn:

- Nếu ngươi còn là một nam nhân thì quyết đấu với ta!

Đại Nhiệt thở dài:

- Anh đã có thành ý như vậy thì cũng đành! Cách thức thế nào!

Long Quyển Phong hừ một tiếng:

- Ta kính ngươi là đệ nhất đại đương gia của Trường An, đủ tư cách, nên ta muốn quyết đấu với ngươi theo cách của nam nhân. Cuộc chiến hôm nay không chết không ngừng!

Đại Nhiệt vẫn giữ nguyên mặt cười:

- Đã quyết đấu thì sẽ có tiền đặt cược chứ nhỉ!

- Đúng vậy!

Long Quyển Phong lập tức nói ra ý đồ:

- Người thắng làm vua kẻ bại thành giặc cướp! Nếu ngươi thua, ngươi xóa acc, từ nay về sau không được tiến vào trò chơi này nửa bước! Ta thua cũng tương tự như thế.

Haiz, xem ra đúng là cuộc chiến sinh tử!

Đại Nhiệt nheo mắt lại, đánh giá Long Quyển Phong, chậm rãi nói:

- Chúng ta cũng không phải thù oán không đội trời chung gì, cớ sao phải đặt mạng?

Long Quyển Phong cất tiếng cười to, cười đến bộ mặt anh tuấn cũng bị vặn vẹo:

- Bởi vì mi không nên kết hôn cùng cô ấy.

À! Thì ra là thế! Vì ái sinh hận thường thường sẽ mất đi lý trì mà. Vấn đề là bên cạnh hắn rõ ràng có một người tình nguyện theo sau, sao còn cứ cố chấp, nhất định phải trái ôm phải ấp? Hay là căm tức ca cản trở con đường ngựa đực của hắn nên muốn khử ca cho thống khoái?

Đại Nhiệt lười nghĩ sâu, thân là nam tử hán đại trượng phu, bị nam nhân khác đánh tận cửa đòi cướp lão bà, nhịn nổi sao? Vì thế thống khoái mà nói:

- Vậy quyết đấu đi! Có pháp bảo gì cứ việc khoe ra!

Long Quyển Phong hắc hắc cười lạnh, lật tay, trên bàn tay đã nhiều hơn một cái hồ lô lớn màu vàng. Hồ lô này vừa hiện, nhất thời tản mát ra hàng trăm luồng kim quang, ánh sáng chói mắt đến độ Đại Nhiệt không thể nhìn thẳng tới.

Hắn theo bản năng lùi về sau ba mét.

Long Quyển Phong không che giấu được đắc ý, lớn tiếng nói:

- Không ngại nói cho ngươi biết, đây là Kim Cương Hồ Lô, pháp bảo ngũ phẩm, do ta dùng một số tiền lớn mua tại từ tay Thiên Hạ Hội. Một khi bảo vật này được tế ra sẽ phóng lớn lên gấp ngàn lần, hút kẻ địch vào bên trong, sau đó chỉ cần qua 24 tiếng thì kẻ đó sẽ hóa thành nước mủ mà chết!

Thật sự là thứ tốt! Đại Nhiệt kêu lên:

- Đệch! Quả nhiên đến có chuẩn bị! Nhưng mà ngươi có pháp bảo, ta lại tay không tấc sắt, quá không công bằng!

Long Quyển Phong cười nhạt:

- Đừng nói hai chữ “công bằng” với ta ở trong trò chơi! Chúng ta một chọi một, dựa vào trang bị định thắng bại!

Thời điểm còn ở Tân Thủ Thôn, Long Quyển Phong xách gậy theo kiếm người mà đánh, có từng nói qua đạo lý chưa? Giờ còn biết khoe khoang nói thêm vài lời với Đại Nhiệt cũng xem như có tiến bộ rồi. Kỳ thật hắn làm như vậy đơn giản là muốn từ góc độ tâm lý hung hăng ngược đãi Đại Nhiệt một phen, phát tiết mối hận trong lòng.

Đại Nhiệt nhìn cái hồ lô kim quang lóng lánh, hỏi:

- Đồ chơi này thực sự lợi hại như vậy sao?

Long Quyển Phong ngạo nghễ nói:

- Ta sẽ lập tức chứng minh cho ngươi xem…

Nói xong, hắn muốn niệm luôn thần chú.

Đại Nhiệt vội vàng kêu to:

- Chậm đã!

Long Quyển Phong dừng lại, dương dương tự đắc:

- Sợ rồi sao?

Đại Nhiệt thần sắc bi tráng, nói:

- Xem ra lần này ta chạy trời không khỏi nắng, xin cho ta nói mấy lời cùng bằng hữu!

Long Quyển Phong cười lạnh nói:

- Chiến trường vô tình nghĩa, đừng phí lời nữa.

Sau đó hắn lại tiếp tục niệm…

- Chậm đã!

Đại Nhiệt lại hét lớn một tiếng.

- Ngươi lại muốn thế nào?

Long Quyển Phong bực mình hỏi.

Đại Nhiệt lớn tiếng nói:

- Ta muốn đi WC!

Long Quyển Phong thiếu chút nữa ngã ngửa — Trư Bát Giới khốn khiếp, chết đến nơi rồi mà vẫn còn thích đùa giỡn, đợi lát nữa cho ngươi đẹp mặt. Để tránh phân tâm, hắn dứt khoát nhắm mắt lại, tế Kim Cương Hồ Lô. Trong tiếng niệm chú, thân hình hồ lô bắt đầu lớn dần lên, kim quang đại thịnh.

Đại Nhiệt lại hô to:

- Chậm đã! Đã là quyết đấu giữa nam nhân thì cũng nên bắt tay đã chứ!

Vừa nói hắn lại vừa chạy lại.

Long Quyển Phong nghĩ thầm: ta tiếp tục để ý tới ngươi ta chính là cháu chắt của Trư Bát Giới! Hắn chỉ lo niệm chú, mặc kệ Đại Nhiệt bày trò — trước đó Long Quyển Phong đã tự thêm cho mình mấy lá bùa phòng ngự, bởi vậy không sợ Đại Nhiệt bất ngờ công kích, mà chỉ cần Kim Cương Hồ Lô chính thức phát uy thì Đại Nhiệt nhất định chết không có chỗ chôn.

Kỳ thật Kim Cương Hồ Lô kia tuy rằng lợi hại, nhưng cũng có nhược điểm chí mạng — tổng cộng chỉ có thể sử dụng ba lượt, hơn nữa mỗi lần sử dụng đều mất tới 60 giây để phát động. Ở trong trò chơi, thời gian chính là sinh mệnh, phát động chậm tức là mất đi tiên cơ. Cho nên hắn ra đến 500 vạn đồng làm cho Thiên Hạ Hội cảm thấy rất bất ngờ, hoàn toàn là quá lời so với giá trị thực.

Nhưng vì đối phó Đại Nhiệt, Long Quyển Phong cũng chẳng thèm để ý nhiều — có lẽ bởi tính tình nóng nảy hấp tấp, pháp thuật chiến đấu của hắn vẫn chỉ dừng lại ở trung cấp, vẫn chưa đột phá lên được, bởi vậy chỉ có thể dựa vào pháp bảo thủ thắng! Hắn nghĩ chỉ cần đỡ được công kích của Đại Nhiệt trong 60 giây kia thì đại sự sẽ thành.

Đại Nhiệt lúc này đã xông lên, bàn tay xuất hiện một viên gạch lớn có khói xanh quấn quanh, dùng một động tác rất ư là trái với “nam nhân”: tát mạnh bằng viên gạch lên khuôn mặt anh tuấn của Long Quyển Phong…

-----oo0oo-----