Tây Lam Yêu Ca

Quyển 2 - Chương 25: Tê Hoàng Uyển




“Ân, là Tê Hoàng uyển.” Tuy không biết vì sao hai vị lão sư lại lấy tên là Tê Hoàng Uyển? Hơn nữa xem tình thế thì có vẻ mọi người không nguyện ý ở lại đây, bên trong có gì dị thường sao? Bất quá, Phong Diệp vì sao lại kích động như vậy?

“Oa oa oa, thật tốt quá. Đại ca, Thần Thệ biểu ca cùng Huân nhi biểu đệ đều ở Tê Hoàng uyển, kia chẳng phải, sau này Diệp nhi muốn tìm Huân nhi biểu đệ cùng Thần Thệ biểu ca, chỉ cần bước ra khỏi Liên Ngâm uyển của chúng ta là được rồi a!” Phong Diệp kích động nhảy về bên cạnh đại ca Phong Vô Kỳ của mình, ánh mắt cười đến cong cong, giống như vầng trăng khuyết.

Tê Hoàng uyển cùng Liên Ngâm uyển chỉ cách nhau vài bước. Mà muốn tới Tê Hoàng uyển nhất định phải đi ngang qua Liên Ngâm uyển. Tuy cùng thuộc về Tây Diệp Cấm Hồn Cư, nhưng so với viện của những người khác, Tê Hoàng uyển cùng Liên Ngâm uyển có thể nói là tương liên chặt chẽ nhất. Bởi vậy Phong Diệp nghe Tây Lam Thương Khung khẳng định mới kích động như vậy.

Phải biết, Phong Diệp từ nhỏ tới lớn cơ hồ chưa từng rời khỏi phủ đệ Phong phủ. Trừ bỏ mấy đại ca nhà mình, Phong Diệp có rất ít bằng hữu đồng niên kỷ. Mà theo hai ca ca lớn lên, hai người cũng bắt đầu rời khỏi nhà, Phong Diệp hầu như rất ít khi ở cùng một chỗ với các ca ca. Mà đó cũng là lí do Phong Diệp muốn tới Tây Diệp La học viện.

Không chỉ vì Huân nhi biểu đệ cũng tới Tây Diệp La, còn vì hai ca ca cũng đều ở đây. Hiện giờ Diệp nhi cũng là thiếu niên, cũng khát vọng tự to tự tại, tựa như đại ca vậy, được làm chuyện mình muốn.

“Diệp nhi, Cửu điện hạ cùng… Thần Thệ mới tới, bọn họ còn chưa tìm được Tê Hoàng uyển. Chúng ta đưa bọn họ tới Tê Hoàng uyển đi thôi.” Nhìn Cơ Thần Thệ cùng Cửu điện hạ đứng cùng một chỗ, Phong Vô Kỳ thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn đệ đệ đang rất cao hứng nói.

“Đúng nga, Huân nhi biểu đệ cùng Thần Thệ biểu ca mới đến, khẳng định vẫn chưa biết đường tới Tê Hoàng uyển.” Thiếu niên giống như bừng tỉnh đại ngộ mà gật gù, sau đó xoay người chạy tới bên cạnh Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi, cười nói.

“Huân nhi biểu đệ, Thần Thệ biểu ca, chúng ta tới Tê Hoàng uyển đi!”

Tuy khoảng cách giữa hai viện bất quá chỉ có vài bước chân, nhưng diện tích mỗi viện vẫn rất lớn. Mà đặc biệt là Tê Hoàng uyển kế bên Liên Ngâm uyển mà bọn họ ở, có thể nói là nơi thanh nhã, cổ điển, u tĩnh nhất Tây Diệp Cấm Hồn Cư.

Lúc trước Phong Vô Kỳ mới tiến vào Tây Diệp La học viện đã được an bài vào nơi gọi là ‘Tây Diệp Cấm Hồn Cư’ này, ở tại Liên Ngâm uyển. Đương nhiên, ở cùng hắn còn có một thiếu niên, dù sao Tây Diệp La học viện quy định phải hai người ở cùng nhau, mặc kệ là biệt viện xa hoa hay phòng túc xá bình thường.

Bất quá, thực không may, người ở các viện ở đây tựa hồ rất thú vị, thực lực cũng không tệ. Mà bạn cùng phòng của hắn có vẻ hơi nhát gan, cuối cùng còn chưa đợi mấy thiếu niên kia tới khiêu kích, chẳng qua bọn họ chỉ vô tình đi ngang qua Liên Ngâm uyển thì bạn cùng phòng của hắn đã thức thời dọn đi.

Bằng không với tính cách của Phong Vô Kỳ, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đánh người ta chết khiếp, sau đó uy hiếp đe dọa rời đi. Tuy lúc ấy Phong Vô Kỳ bất quá chỉ mới mười ba tuổi nhưng đã là một võ si tràn đầy nhiệt huyết, cả ngày chỉ nghĩ đến việc đi khiêu chiến người khác.

Sau đó Liên Ngâm uyển chỉ có mình Phong Vô Kỳ ở. Mà hiện tại Diệp nhi đến Tây Diệp La học viện nên vừa lúc sắp xếp vào ở cùng. Bất quá, không biết đám kia biết Tây Diệp Cấm Hồn Cư lần này lại có người không sợ chết vào ở, lại còn không phải một, không biết lại làm trò gì nữa đây.

Nơi này sở dĩ bị gọi là ‘Tây Diệp Cấm Hồn Cư’ cũng là kết quả của đám bạo lực kia. Trước kia cũng không phải không có ai vào ở, bất quá sau đó đều chạy cả. Mà hiện giờ, nếu Diệp nhi muốn ở lại, như vậy… Nghĩ tới đây, Phong Vô Kỳ không khỏi nhíu mày. Có nên tới đánh một trận chào hỏi với đám kia hay không?

Bây giờ vẫn chưa khai giảng, vì thế đám kia vẫn trưa trở lại. Bằng không, lúc Cơ Thần Thệ cùng Cửu điện hạ vừa vào, nói không chừng đã đụng phải bọn họ. Phong Vô Kỳ không lo lắng tộc nhân Cơ thị đột nhiên xuất hiện này không có năng lực tự mình trụ lại đây, dù sao, trên người đối phương, Phong Vô Kỳ thậm chí còn cảm giác bị uy hiếp.

Đó là một loại áp lực làm bản thân không khỏi run rẩy khi đối mặt với cường giả. Mà từ năm mười sáu tuổi, sau khi linh hồn thức tỉnh thì thực lực của hắn đã không thể xem thường. Trước giờ, trừ bỏ Lam đế bệ hạ từng gặp ở Phong phủ không còn ai làm hắn có cảm giác này, hiện giờ Cơ Thần Thệ này thế nhưng lại làm hắn không thể không chú ý.

Cơ Thần Thệ này lại làm Phong Vô Kỳ không có cảm giác khi gặp người kia, nhưng lại cùng xuất hiện với Cửu điện hạ, sao lại thế này?

Lúc đưa Tây Lam Thương Khung cùng Cửu điện hạ đi tới Tê Hoàng tuyền, Phong Vô Kỳ không khỏi âm thầm đánh giá nam nhân tuấn tú cùng thiếu niên tuyệt mỹ bên cạnh. Bất quá mặc dù trong lòng rất nghi hoặc nhưng Phong Vô Kỳ cũng không hỏi nhiều.

Nếu Cơ Thần Thệ muốn được nãi nãi thừa nhận, như vậy chứng minh người này không có vấn đề. Tuy Phong Vô Kỳ cứ cảm thấy người này có điểm gì đó không đúng, nhưng đối với Dao Cơ phu nhân, tộc trưởng Cơ thị hắn vẫn luôn tin phục từ tận đáy lòng.

Hơn nữa, hiện giờ trừ bỏ tìm kiếm Mạc Tà của mình, Phong Vô Kỳ không có hứng thú với bất kì việc gì. Từ khi linh hồn bắt đầu thức tỉnh, Phong Vô Kỳ không có lúc nào không muốn tìm Mạc Tà của mình. Chính là, vô luận tìm khắp Tây Lam nhưng vẫn không hề thấy bất cứ hơi thở nào của Mạc Tà. Chẳng lẽ, Mạc Tà vẫn còn bị phong ấn?

Nghĩ tới ái nhân chiếm cứ toàn bộ tâm tư mình, vẻ mặt Phong Vô Kỳ trở nên đau thương. Mạc Tà, ngươi ở nơi nào? Ngươi có biết ta đang tìm ngươi hay không? Ta là Kiền Tương a! Là trượng phu Kiền Tương của ngươi a!

Sau mười lăm tuổi, Phong Vô Kỳ biết được một thân phận khác của mình, chính là chú kiếm đại sư Kiền Tương nổi danh thời viễn vổ. Lúc Mạc Tà nhảy vào chú kiêm lô hóa thành kiếm hồn, dùng huyết nhục của mình hiến tế, luyện ra hai thanh tuyệt thế thần binh Kiền Tương kiếm cùng Mạc Tà kiếm, Kiền Tương cũng hóa linh hồn mình thành kiếm hồn.

Cũng không biết vì cái gì, hiện giờ hắn thế nhưng lại có cơ thể người? Thế Mạc Tà của hắn đâu? Mạc Tà của hắn có phải vẫn còn là kiếm hồn hay không?

Phong Vô Kỳ chìm vào hồi ức về ái nhân Mạc Tà, tự nhiên không còn tâm tư để ý tới người khác, chẳng sợ trên người Cơ Thần Thệ có bao nhiêu điểm đáng nghi. Mà trước mặt mình, người này tựa hồ cũng không có ý đồ che dấu, chẳng lẽ người này tin tưởng chính mình như vậy? Bất quá, Phong Vô Kỳ tuy không tò mò, nhưng không đại biểu Phong gia Tiểu thiếu gia không hiếu kỳ.

“Thần Thệ biểu ca, sao ngươi lại cùng một chỗ với Huân nhi biểu đệ a? Huân nhi biểu đệ không phải cùng Lam đế bệ hạ quay về hoàng cung sao? Hơn nữa, sao Diệp nhi có cảm giác hai người rất thân thiết a? Thần Thệ biểu ca không phải cũng chỉ mới gặp Huân nhi biểu đệ một lần thôi sao?” Phong Diệp nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Cơ Thần Thệ biểu ca cùng Huân nhi biểu đệ ở bên cạnh.

Phong Diệp tuy đơn thuần, nhưng cũng không ngu ngốc, bằng không thiên phú cũng không cao như vậy. Mặc dù có khi thiên tài cùng tài trí bình thường cũng cách thật xa. Nhưng dựa vào cảm giác, thiếu niên vẫn cảm thấy có chỗ không ổn. Đương nhiên, này cũng vì có một đoạn thời gian ở cùng Huân nhi cùng Cơ Thần Thệ.

“Cửu điện hạ sau này chính là bạn cùng phòng của ta, hơn nữa trước lúc rời đi di nương cũng căn dặn ta phải hảo hảo chiếu cố Huân nhi. Lam đế bệ hạ hiện đang bận… xử lý chính vụ, mà Huân nhi một mình tới Tây Diệp La học viện, Lam đế bệ hạ khó tránh khỏi lo lắng, vì thế Lam đế bệ hạ trước khi hồi cung từng tới tìm ta.”

Tây Lam Thương Khung mỉm cười thực tao nhã, ánh mắt nhìn thiếu niên tuyệt mỹ bên cạnh cũng tràn đầy nhu tình. Mà Huân nhi, ngẩng đầu nhìn nam tử tuấn tú đang nắm tay mình cũng không hề che dấu sự ý lại.

Lý do này cũng khá gượng ép a, dù sao trong mắt người ngoài, đối với Lam đế bệ hạ mà nói, Cơ Thần Thệ chỉ là một nam nhân lai lịch không rõ đột nhiên xuất hiện. Tuy người này tựa hồ là điệt tử [cháu trai] của Dao Cơ phu nhân, nhưng cũng không thể cam đoan Cơ Thần Thệ không có mục đích gì khác. Bất quá chỉ là một nam nhân mới gặp, Lam đế bệ hạ sao có thể giao phó Cửu điện hạ mà mình sủng ái nhất cho người này chiếu cố.

Nếu lúc này đổi là Phong Chích Viêm, lí do qua loa này của Tây Lam Thương Khung tuyệt đối không có khả năng làm hắn tin tưởng. Nhưng mà hiện giờ hỏi Tây Lam Thương Khung lại là Phong Diệp có chút đơn thuần quá mức. Vì thế sau khi nghe Tây Lam Thương Khung nói vậy, Phong Diệp lập tức bình thường trở lại.

“Hóa ra là vậy? Đúng a, Huân nhi biểu đệ rất đẹp a, đi tới đâu cũng dễ dàng tạo ra oanh động. Thế nên Diệp nhi mới đòi tới Tây Diệp La học viện bảo hộ Huân nhi biểu đệ a.” Thiếu niên làm bộ dáng đương nhiên, nhìn thiếu niên tuyệt mỹ bên cạnh Tây Lam Thương Khung mà không ngừng gật gù.

Nhất định nãi nãi cũng đoán được Huân nhi biểu đệ mà xuất hiện trong học viện sẽ gây ra chấn động nên lần này mới dễ dàng đáp ứng để mình tới Tây Diệp La học viện. Bản thiếu gia cũng rất lợi hai a. Tuy lần đó đóng băng liên trì, nãi nãi vừa thấy liền giận tới đỏ mặt.

Đối với việc thiếu niên đang nghĩ gì trong lòng, Huân nhi chọn lựa dứt khoát không nhìn tới. Mà lúc này, đoàn người cũng đột nhiên dừng cước bộ. Hóa ra, đã tới Tê Hoàng uyển.

Huân nhi đánh giá tiểu viện gọi là Tê Hoàng uyển này. Bên trong bố trí không tồi, liền giống như thụy tạ trong hoàng cung, thanh lịch tao nhã lại vô cùng yên tĩnh. Tuy nói là sau này sẽ ở lại đây, khó tránh phải sắp xếp một chút. Nhưng Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi hai tay đều trống trơn, cái gì cũng không mang, tự nhiên không có chuyện phải sắp xếp gì đó.

Huống cho, bọn họ một người là Tây Lam đế vương tuổi trẻ tuấn mỹ, một là Cửu hoàng tử được sủng ái nhất, bên người không có đám nô tài vờn quanh, cho dù mang hành lý như những người khác thì cũng không có khả năng bọn họ tự động thủ. Mà hôm nay vì tới bằng ma pháp trận truyền tống nên cũng không mang theo những người khác.

Bất quá, nội thị Tiểu Di Tử của Huân nhi cũng sắp tới rồi. Lần này tới Tây Diệp La học viện, tổng quản bên người Tang Đạt hiển nhiên không thể đi theo, mà Hoán nhi cũng bị lưu lại hoàng cung, chỉ mang theo Tiểu Di Tử hầu hạ.

Đương nhiên, những thứ quan trọng Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi đều đặt trong không gian giới chỉ, vừa tiện lại an toàn. Sau đó, Phong Diệp lưu luyến bị Phong Vô Kỳ kéo đi, Tê Hoàng uyển cũng chỉ còn Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung, mà về sau cũng chính là Cơ Thần Thệ.

Huân nhi ngồi trên đùi Tây Lam Thương Khung, nhu thuận dựa vào lòng nam nhân tuấn lãng ở phía sau, nhưng ánh mắt to tròn long lanh sáng rọi, hiếu kì nhìn cánh tay trắng nõn đang nâng lên cao cao của mình. Không, chuẩn xác mà nói là không gian giới chỉ được tạo hình tinh xảo vô cùng trên tay thiếu niên.

Đó là một chiếc nhẫn có hình mà đà la hắc sắc vô cùng sống động.

Mà theo từng trận ma lực dao động rất nhỏ, đóa hoa mạn đà la hắc sắc trên ngón tay Huân nhi tựa hồ chậm rãi sống lại, vô cùng hấp dẫn lại tràn ngập tuyệt vọng. Sau đó, trên bàn tay thon dài của Huân nhi giống như đang cầm một kết giới như quả cầu thủy tinh.

Mà bên trong kết giới là tiểu ly miêu nhỏ nhắn đáng yêu đang nhìn tuyệt mỹ thiếu niên trước mắt.