Tây Lam Yêu Ca

Quyển 3 - Chương 26: Minh Âm Chi Địa




Sau khi từ nơi đó trở lại Tây Ngô cung, Huân nhi cũng không còn suy nghĩ xem rốt cuộc phải giết bao nhiêu người mới có đầy máu cho huyết trì kia. Bởi vì lúc Huân nhi vừa trở lại Tây Ngô cung, bên tai thiếu niên đột nhiên vang vọng một âm thanh trong trẻo có chút lạnh như băng.

“Giờ tý đêm nay, cung điện đối diện liên trì.”

Huân nhi cả kinh, nhìn xung quanh nhưng không phát hiện bóng dáng của bất cứ ai. Mà trong Tây Ngô cung, thiếu niên cũng không cảm giác có sự tồn tại của người lạ. Người kia, có thể đã sớm rời đi.

“Huân nhi, làm sao vậy?” Thiếu niên đột nhiên dị thường, Tây Lam Thương Khung thời thời khắc khắc luôn chú ý bé tự nhiên cảm nhận được.

“Phụ hoàng, đêm nay chúng ta ra ngoài ngắm trăng được không?”

Ngẩng đầu nhìn về phía nam tử tuấn mỹ khí phách như thần chi bên người, gương mặt nhỏ nhắn của Huân nhi lộ ra một nụ cười thật vui vẻ.

“Bảo bối nhi, cứ theo ý ngươi.”

Nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung nhìn gương mặt yêu nghiệt gây họa của bé lúc này đang lộ ra tươi cười, nam nhân lạnh lùng không khỏi bật cười đầy sủng nịch. Bảo bối của Tây Lam Thương Khung y, hoàng tử tôn quý nhất Tây Lam quốc, không phải đối tượng dễ bắt nạt.

Trở lại Tây Ngô cung, hai người vẫn nhàn nhã như cũ, thản nhiên chờ đợi màn đêm buông xuống.

Tối nay, âm khí trong hoàng cung Đông Lăng quốc tựa hồ đặc biệt nồng đậm, làm nhóm cung nhân cùng thị vệ vô tình đi ngang đều cảm thấy quỷ dị, trong lòng cũng có chút rợn da gà.

Mà lúc còn một khắc nữa là đến giờ tý giữa đêm, trên long sàn đế vương xa hoa rộng lớn trong Tây Ngô cung, một nhân nhi tuyệt mỹ yêu dị đột nhiên mở mắt.

Trong đêm tối tĩnh mịch, đôi tử mâu dị thường kia lóe lên khí tức quỷ dị. Câu hồn đoạt phách nhưng cũng vô tình lạnh lẽo như băng.

Nhìn nam tử dáng người cường tráng dễ nhìn đang trần trụi say ngủ lộ ra lồng ngực bên cạnh, thiếu niên nhẹ nhàng nhấc bàn tay to rắn chắc đang ôm chặt thắt lưng mình, sau đó chậm rãi ngồi dậy, chuẩn bị lấy xiêm y đặt bên cạnh mặc vào.

Nhưng đúng lúc này, một cánh tay cứng như thép vươn tới từ phía sau ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, sau đó còn dùng lực kéo một chút liền đè chặt thân hình non nớt của thiếu niên dưới thân.

“Bảo bối nhi, đã trễ thế này rồi ngươi còn định đi đâu? Ân?”

Đè chặt thân hình mềm mại nhỏ xinh dưới thân, Tây Lam Thương Khung cúi người cấp Huân nhi một nụ hôn sâu triền miên không cho phép cự tuyệt.

Mà lúc đầu lưỡi nam nhân rốt cuộc cảm thấy mỷ mãn rời khỏi khoang miệng mềm mại ngọt ngào của Huân nhi, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng có chút ướt át của thiếu niên cũng hơi hé mở, không ngừng thở dốc, gương mặt đỏ ửng tràn ngập mị thái.

Mà theo khóe môi thiếu niên nhìn lại, một sợi chỉ bạc trong suốt dâm mị đang từ từ chảy xuống cần cổ trắng nõn hấp dẫn, như ẩn như hiện.

Nhìn bộ dáng này của Huân nhi, Tây Lam Thương Khung không khỏi liếm liếm cánh môi đột nhiên có chút khô khốc của mình, sau đó kìm không được lại cúi người, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm mút khóe miệng cùng cẩn cổ thiếu niên.

“Phụ hoàng, Huân nhi định đi ngắm trăng a! Phụ hoàng có muốn đi cùng không?”

Khó khắn lắm môi mới được buông tha, tuyệt sắc mỹ nhân thở hổn hển dường như trách cứ mà liếc mắt nhìn nam nhân đang nằm đè trên người mình không hề có ý tứ buông ra kia, cười khẽ nói.

“Nếu bảo bối nhi muốn đi ngắm trăng, sao phụ hoàng lại không đi cùng được. Phải biết, muộn thế này rồi mà Huân nhi một thân một mình ra ngoài, phụ hoàng sẽ rất lo lắng a.”

Trở mình, Tây Lam Thương Khung chẳng hệ để ý thân hình rắn chắc của mình bị lộ ra hoàn toàn, chỉ nhẹ nhàng ôm tuyệt sắc thiếu niên yêu dị quyến rũ trên giường để bé ngồi trên đùi mình, mà cánh tay mạnh mẽ của y cũng ôm chặt thắt lưng mảnh khảnh của đối phương.

Vì thế, sau một phen hoạt động, lúc ánh trăng trong trẻo nhàn nhạt chiếu rọi một liên trì yên tĩnh trong hoàng cung Đông Lăng, hai bóng dáng cao ngạo thon dài xuất hiện trước hòa cung điện bỏ hoang ở đối diện.

Mà lúc Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung tới nơi này, hàng mày Huân nhi không khỏi nhíu chặt.

Nơi này rõ ràng có âm khí rất nặng, thậm chí so với lãnh cung vừa tới hôm nay còn âm trầm lạnh lẽo hơn.

Lúc ở bên kia liên trì nhìn qua, khoảng cách khá xa nên Huân nhi không cảm nhận được nơi này có gì kỳ lạ. Trừ bỏ âm trầm một chút, tĩnh mịch một chút thì không có gì dị thường.

Huống chi, vô luận là hoàng cung quốc gia nào, chỉ cần là cung điện bị bỏ hoang thì đều có dạng này, quạnh quẽ tĩnh mịch.

Bất quá lúc này Huân nhi chân chính tiếp xúc bầu không khí ở nơi này thì rõ ràng cảm nhận được quỷ dị cùng khác biệt, đây là âm khí nồng đậm mà từ bên ngoài không thể nhận ra.

Tựa hồ, bên ngoài có một tầng gì đó ngăn cách cảm quan của người ta. Đồng thời, nó cũng ngăn chặn âm khí lan tràn ra ngoài.

“Huân nhi, cẩn thận một chút, nơi này là minh âm chi địa.”

Vừa mới tiến vào trong cung điện, một luồng khí âm lãnh nồng đậm đột nhiên đập vào mặt. Tây Lam Thương Khung kéo tuyệt mỹ thiếu niên tựa hồ rất chán ghét khí tức này tới sát bên mình, không khỏi mở miệng nhắc nhở.

“Minh âm chi địa?” Huân nhi ngẩng đầu, nhìn nam nhân tuấn mỹ đang cẩn thận che chở mình, không khỏi có chút nghi hoặc.

“Đúng vậy. Minh âm chi địa, theo truyền thuyết chính là nơi tiếp cận đại môn quỷ phủ minh giới nhất. Bởi vì âm khí nơi này khá nặng nên thường rất dễ mở ra cánh cửa thông tới minh giới. Bất quá không biết vì sao trong hoàng cung Đông Lăng quốc lại có nơi thế này. Này đối với bọn họ không biết là may mắn hay bất hạnh.” Tây Lam Thương Khung nhìn xung quanh, sau đó có chút nghiền ngẫm cười nói.

“Nơi gần minh giới nhất?”

Không biết vì cái gì, lúc từ miệng phụ hoàng nghe thấy hai chữ minh giới, thiếu niên thế nhưng thất thần.

Quỷ phủ minh giới, Huân nhi đương nhiên biết nó là nơi nào.

Không nói tới kí ức viễn cổ, bản thân vốn từng tới minh giới vài lần, hơn nữa lúc mình sinh ra ở đời này, gốc mạn đà la hắc sắc do máu mình triệu hồi cũng là sinh vật minh phủ.

Là đóa hoa dụ hoặc ở bờ vong xuyên đối diện.

Đứng ở trung tâm cung điện thoạt nhìn rất tĩnh mịch này, Huân nhi tựa hồ có chút hoảng hốt cùng mông lung.

Điêu lan họa đống, tường ngói lưu ly, náo nhiệt tươi vui, sủng hạnh vinh hoa, hiện giờ đều biến thành công dã tràng, chỉ còn lại lạnh lẽo cùng cô độc.

“Huân nhi, ngươi nghĩ gì vậy?

Nhìn gương mặt Huân nhi đột nhiên lộ ra vẻ sầu bi, Tây Lam Thương Khung không khỏi xoay người ôm chặt thiếu niên vào lòng, khẽ hỏi.

“Phụ hoàng, ta chỉ suy tư một chút. Sinh mệnh vĩnh hằng cũng có thể kết thúc, huống chi là đời sống ngắn ngủi của nhân loại.”

Nhìn cung điện hoang vắng trước mắt, lúc này trong lòng Huân nhi tràn ngập bùi ngùi. Có lẽ trải qua quá nhiều, nhìn thấy hết thăng trầm của cuộc sống, cho dù niên kỉ của Huân nhi lúc này chỉ mới mười ba nhưng đôi lúc bé vẫn cảm thấy tang thương.

“Nhân loại a, sinh mệnh của bọn họ thật sự quá ngắn ngủi. Một khi có được quyền lợi địa vị cùng sức mạnh cường đại thì dã tâm, hoặc có thể nói là khát vọng của họ lại càng mãnh liệt hơn. Cho nên nói, nhân loại cho tới bây giờ vẫn luôn đeo đuổi sinh mệnh vĩnh hằng.

Giống như lão cáo già Đông Lăng vương kia sống đến cuối cùng cũng bị triệu về minh phủ, nhưng lúc này lão đang sợ hãi tử vong, hoặc nên nói là luyến tiếc quyền lực trong tay.

Bất quá, sinh lão bệnh tử cho tới bây giờ vẫn là vòng đời bất biến của nhân loại! Sao có thể dễ dàng xoay chuyển.

Ngay lúc Tây Lam Thương Khung thầm châm biếm vọng tưởng của Đông Lăng vương thì tòa cung điện tịnh mịch hoang vắng này đột nhiên xuất hiện một hơi thở xa lạ.

Hơi thở thuộc về người khác truyền tới từ phía sau Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi.

“Ai?” Nhanh chóng xoay người, Tây Lam Thương Khung che chở Huân nhi, cảnh giác nhìn khoảng trống phía sau.

Sau lưng vẫn như cũ là cung điện tĩnh mịch âm lãnh, tường ngói lưu ly đầy rêu xanh, xa xa còn có đám cỏ dại xum xuê. Nhưng không có bất cứ bóng dáng kẻ nào. Bất quá Tây Lam Thương Khung không cho là vậy.

Nhìn một nơi u ám cách đó không xa, khóe miệng Tây Lam Thương Khung nhếch lên một nụ cười chết chóc lạnh như băng.

Y rất chán ghét kẻ khác núp sau lưng mình.

“Chủ nhân!”

Ngay lúc Tây Lam Thương Khung chuẩn bị động thủ thì chợt thấy một nhánh mạn đà la hắc sắc im lặng tỏa ra sự hấp dẫn làm người ta lóa mắt từ trong bóng tối vươn ra.

Mà dưới ánh trăng chiếu rọi, Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung nhìn thấy đóa hoa hắc sắc kia đột nhiên lay động rồi nở rộ, cuối cùng chậm rãi biến hình. Một thiếu niên mặc y phục hắc sắc cổ xưa cứ vật từ hư không xuất hiện trước mắt bọn họ.

“Mạn La, là ngươi!”

Huân nhi nhìn hắc dạ tinh linh vừa xuất hiện liền quỳ trước mặt mình, không khỏi có chút kinh ngạc. Lúc trước bé bảo Mạn La theo phái đoàn Đông Lăng quốc trở về Đông Lăng, vì thế lần này đến đây, tự nhiên bé cũng muốn đi tìm Mạn La.

Bất quá bởi vì vẫn chưa rõ tình huống ở đây, mà bản thân bé cũng chưa tìm được cơ hội rời đi, vì thế tới Đông Lăng quốc vài ngày rồi nhưng Huân nhi vẫn chưa đi tìm Mạn La.

Bất quá, đối với việc Mạn La biết mình đã tới Đông Lăng quốc nhưng tới bây giờ mới xuất hiện trước mặt mình, Huân nhi quả thực có chút nghi hoặc.

“Hơi thở trên người chủ nhân đã thay đổi.” Tinh linh xinh đẹp quỳ trên mặt đất tự nhiên thấy được nghi hoặc trên mặt thiếu niên, vì thế nhẹ nhàng giải thích.

Nghe thấy lời Mạn La, Huân nhi không khỏi bừng tỉnh. Khó trách Mạn La nói vậy, nhất định vì mình đã thức tỉnh nên khí tức cũng khác với ban đầu. Hơn nữa, có thể nói là chênh lệch như trời với đất.

Dù sao, người cùng thân căn bản không thể so sánh.

Huân nhi lý giải gật gật đầu. Đây là nguyên nhân Mạn La không tới tìm ngay khi bé tới Đông Lăng quốc đi.

Trừ bỏ một ít cơ sở ngầm tồn tại trong hoàng cung Đông Lăng, vị quốc sư thần bí khó lường kia, thậm chí là Đông Lăng Tam hoàng tử luôn rình rập ngôi vị hoàng đế kia có lẽ đã ý thức được dị thường của hoàng cung Đông Lăng trong mấy năm qua đi. Mà hơi thở trên người mình đột ngột chuyển biến quả thực cũng là một nhân tố làm Mạn La khó xác định.

Đúng lúc này, thiếu niên đột nhiên cảm giác được cổ tay mình truyện tới một trận xôn xao nhỏ, sau đó không bao lâu thì đột nhiên tỏa quang mang mông lung. Mà sau khi quang mang biến mất, chỉ thấy trước mặt Huân nhi đột nhiên xuất hiện một oa oa dị thường đáng yêu.

“Mạn La ca ca, Bảo Bảo rất nhớ ngươi a.”

Bảo Bảo bổ nhào qua sống chết ôm lấy thiếu niên thoạt nhìn lạnh như băng kia, cọ cọ làm nũng. Lúc Mạn La nhìn thấy Bảo Bảo, gương mặt băng giá cũng trở nên nhu hòa một ít.

“Bảo Bảo…”