Tây Lam Yêu Ca

Quyển 3 - Chương 30: Hiệp Lộ Tương Phùng (2)




“Quốc sư đại nhân, ngươi định đi đâu vậy?” Nghênh diện đi tới, Đông Lăng Quân Nghiêu tự nhiên liếc mắt nhìn thấy Đế Luyện Tà từ đầu kia hành lang đi tới.

Khóe môi nhếch lên như có như không, khẩu khí không biết đang châm biếm hay trào phúng, Đông Lăng Quân Nghiêu hiển nhiên cũng khá bất mãn với Đông Lăng quốc sư Đế Luyện Tà này. Bất quá nghĩ tới tình cảnh hiện tại của bản thân, hắn cũng chỉ có thể dựa vào nam nhân luôn làm người ta cảm thấy nguy hiểm này.

Đối với nam nhân một bước lên mây, một đường thăng tiến thậm chí uy vọng còn vượt qua mình, Đông Lăng Quân Nghiêu cũng không thể nói rõ bản thân chán ghét hay ganh tị người này.

Phụ hoàng mấy năm nay có thể nói là sủng ái có thừa với quốc sư, mà đối với nhi tử mình đây lại dần dần nảy sinh bất hòa. Điểm này làm Đông Lăng Quân Nghiêu rất khó chịu.

Bất quá nói tới chuyện mình bị phụ hoàng nghi kị cùng bất hòa, nguyên nhân cũng từ vị Đông Lăng quốc sư này mà ra.

Nếu lúc trước mình không hiến thanh thần khí đã cũ đến rỉ sét của bộ tộc Đế Luyện cho Tây Lam Lam đế thì sao bản thân phải chịu vũ nhục như vậy trong yến tiệc đêm đó.

Vuốt vết sẹo dữ tợn trên mặt mình, con sư tử cuồng bạo trong lòng Đông Lăng Quân Nghiêu lập tức rống giận, nôn nóng muốn vùng ra khỏi gông xiềng.

Bất quá hiện tại hắn phải nhẫn nại, chờ đến cuối cùng ngồi lên ngôi vị hoàng đế Đông Lăng quốc, hắn sẽ giẫm nát tất cả những kẻ dám trào phúng mình dưới chân. Đến ngày đó, hắn phải để đám người mình xem không vừa mắt sống không bằng chết, phải để chúng hối hận vì dám ruồng bỏ mình.

Ánh mắt lóe sáng âm hàn, vẻ mặt Đông Lăng Quân Nghiêu thực dữ tợn. Nhất là phối với vết sẹo vốn đã làm người ta rét run kia, giờ phút này Đông Lăng Tam hoàng tử không còn vẻ hăng hái, đắc ý phi phàm lúc đến Tây Lam quốc ngày đó nữa.

“…Ách? Này không phải Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ sao? Sao lại ở cùng quốc sư đại nhân ở chung một chỗ? Quốc sư đại nhân a, ngươi phải để ý một chút, nếu không bị Lam đế bệ hạ bắt gặp thì… Ha hả a…”

Trong lúc vô tình ánh mắt khẽ xoay chuyển, Đông Lăng Quân Nghiêu thế nhưng chống lại ánh mắt của tuyệt mỹ thiếu niên bên cạnh.

Bởi vì vừa nãy ánh mắt đều bị Đế Luyện Tà thu hút nên Đông Lăng Quân Nghiêu không còn chú ý điều gì khác.

Thân hình thiếu niên khá mảnh khảnh, lại còn đi phía sau thân hình cao lớn tinh tráng của Đế Luyện Tà, thật sự rất khó làm người ta chú ý.

Huống chi, trong lòng Đông Lăng Quân Nghiêu vốn có bất mãn cùng bài xích đối với Đế Luyện Tà.

Có lẽ vì đều là nam nhân có dã tâm cùng kiêu ngạo, đối với uy áp ẩn ẩn còn giỏi hơn mình phát ra từ người Đế Luyện Tà làm Đông Lăng Quân Nghiêu rất không thoải mái, thậm chí còn cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích.

Vì thế, mặc dù bản thân hiện giờ được bộ tộc Đế Luyện hiệp trợ nhưng Đông Lăng Quân Nghiêu vẫn có địch ý với Đế Luyện Tà.

Bất quá hiện tại hắn cùng Đế Luyện Tà tốt xấu gì cũng có quan hệ hợp tác, vì thế ngoài mặt Đông Lăng Quân Nghiêu khá hòa khí với vị Đông Lăng quốc sư được thần dân tôn sùng này.

Nhưng lúc nhìn thấy Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ đi bên cạnh Đế Luyện Tà, trong mắt Đông Lăng Quân Nghiêu nhanh chóng hiện lên một tia phẫn hận ác độc.

Chính thiếu niên này, Tây Lam quốc Cửu hoàng tử điện hạ, chính vì nó mà hiện giờ mình mới xa sút đến mức bị người ta uy hiếp.

Sáu năm trước, hài đồng tinh xảo chưa được tám tuổi này đã hủy diệt gương mặt tuấn mỹ, để lại cho mình một vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa nhòa, làm mình phải chật vật từ Tây Lam chạy về Đông Lăng.

Mà càng đáng giận hơn chính là không biết kẻ nào lắm miệng tung tin đồn đãi, nói hắn trong bữa tiệc ở Tây Lam đã làm mất mặt mũi hoàng thất Đông Lăng, làm Đông Lăng Quân Nghiêu hận tới nghiến răng, muốn giết người. Mà cũng vì chuyện này, phụ hoàng vốn rất tin cậy giao trọng trách cho hắn đột nhiên bất mãn.

Này còn chưa tính là gì, dù sao lần đó hắn thật sự đã làm hỏng một việc lớn.

Chính là làm Đông Lăng Quân Nghiêu không thể chấp nhận nổi chính là phụ hoàng cư nhiên lại khen ngợi cái đứa yếu đuối vô năng, chỉ biết làm xấu mặt hoàng tộc Đông Lăng, nhi tử của vũ cơ ti tiện, kẻ cho dù bị người ta khi dễ cũng không có sức phản kháng, Thất Nguyện kia.

Đông Lăng Quân Nghiêu nghĩ không ra, đồng dạng là đặc phái viên tới Tây Lam quốc, tiện nhân Thất Nguyệt kia suýt chút nữa đã bị tên thái tử Bắc Tang quốc kia làm nhục, thế nhưng phụ hoàng lại nhân cơ hội này đưa Thất Nguyệt ra trước mặt thần dân Đông Lăng quốc.

Này không phải phụ hoàng thừa nhận thân phận hoàng tử của tiện nhân Thất Nguyệt kia sao! Điều này sao có thể? Huyết thống cao quý tôn vinh của hoàng tộc Đông Lăng bọn họ sao có thể nhi tử do vũ vơ ti tiện sinh ra vấy bẩn?

Mà vài năm tiếp đó, bóng dáng của tiện nhân Thất Nguyệt kia lại hệt như mảnh xương cá mắc trong cổ họng Đông Lăng Quân Nghiêu, làm người ta đỏ mắt phẫn nộ nhưng lại không có biện pháp nào nhìn tiện nhân kia đắc ý lắc lư trước mắt mình.

“Ha hả, Cửu hoàng tử điện hạ, chúng ta lại gặp mặt rồi. Xa cách sáu năm, bản hoàng tử thực sự rất tưởng niệm thân thể Cửu điện hạ ngươi a!” Liếm liếm đôi môi có chút khô ráo, ánh mắt Đông Lăng Quân Nghiêu nhìn về phía tuyệt mỹ thiếu niên tràn ngập oán độc cùng đáng khinh.

Đã sáu năm a, đứa nhỏ tinh xảo lúc trước đã trưởng thành càng yêu dị quyến rũ hơn, làm người ta vừa thấy hạ phúc liền không khỏi khô nóng, hưng phấn vô cùng.

Thân thể mềm mại đáng yêu, cái eo thon gầy tinh tế, dung nhan tuyệt sắc lộ ra thanh lệ cùng cao ngạo, toàn thân đều toát ra hơi thở cấm dục, tất cả đều làm người ta muốn ấn tuyệt mỹ thiếu niên cao ngạo như không để ai vào mắt kia dưới thân mà hung hăng chà đạp, để đôi môi anh đào kia phun ra những tiếng rên rỉ đè nén lại kiều mị. Một vưu vật phong hoa tuyệt đại, toàn thân tỏa ra mị thái yêu dị mê hoặc như vậy, hắn không tin vị Tây Lam Lam đế bệ hạ lạnh lùng kia không bị nhân nhi này hấp dẫn.

Cho dù biết vị Tây Lam tuyệt mỹ hoàng tử đối diện không phải người để kẻ khác tùy ý khinh nhờn độc chiếm, cho dù nhân nhi yêu mị này đứng trước mặt thật sự làm máu người ta đều dồn thẳng lên não.

Huống chi, thiếu niên này sớm chiều ở cùng nam nhân Lam đế lạnh lùng nghiêm nghị lại dị thường nguy hiểm kia.

Tuy không biết Lam đế làm thế nào có thể duy trì hình thái mình nhìn thấy vào sáu năm trước, hiển nhiên vẻ trẻ trung kiện mỹ kia thực làm người ta ghen tị, một thân hình cường tráng đầy nhiệt huyết như vậy ai tin được người này là đế vương trung niên đã đăng cơ hơn hai mươi năm cơ chứ.

Bất quá, so với bộ dáng của Lam đế, nhân nhi yêu dị kia hiển nhiên lại càng làm người ta mơ màng.

Đông Lăng Quân Nghiêu cũng không cho rằng vị hoàng đế bệ hạ của Tây Lam quốc kia là người ôn hòa nhân từ chỉ vì chút áy náy mà sủng nịch cùng cẩn thận che chở một hoàng tử sinh ra trong lãnh cung.

Huống chi, hiện giờ bộ dáng hoàng tử kia lại tuyệt mỹ xinh đẹp đến vậy, thực sự làm người ta ngầm hiểu Lam đế cùng vị Tây Lam Cửu hoàng tử kia có mối quan hệ mờ ám.

Điều này trong hoàng thất có thể xem là một cấm kỵ không được công khai.

Chuyện những kẻ có quyền cao chức trọng, có địa vị cùng quyền thế bất phàm dưỡng nam sủng hoặc luyến đồng mọi người đều biết nhưng không truyền bá. Trong giới quý tộc, nó đã sớm không phải bí mật.

Mà đối với hoàng tộc, tình huống này lại càng không hiếm.

Nhất là những tiểu quốc trên Thương Lam đại lục, nhóm quốc vương vì muốn được một đại quốc nào đó bảo hộ sẽ lựa chọn những hoàng tử có bộ dáng diễm lệ dâng cho người khác làm vật chơi đùa.

Cho nên, lúc nhìn thấy vị Cửu hoàng tử thần bí được Tây Lam Lam đế sủng ái, ánh mắt của đám người kia có trở nên u ám đầy dục vọng đáng khinh cũng là phản ứng bình thường.

Bất quá đối với Huân nhi mà nói, những kẻ đó thực đáng chết.

Cũng vì thế, lúc Đông Lăng Quân Nghiêu thế nhưng cũng dám dùng ánh mắt làm bé rất không thoải mái nhìn mình, cộng thêm ngôn từ thấp kém ngầm ý khinh nhờn cùng mờ ám của hắn, ánh mắt Huân nhi nhìn đối phương đã tràn ngập sát ý nguy hiểm.

“Phải không? Xem ra vài năm nay Tam hoàng tử điện hạ ngươi thật sự quá thoải mái, bằng không lúc này sao còn thảnh thơi nghĩ tới chuyện khác như vậy. Nghe nói hiện giờ Đông Lăng vương rất không thích gặp điện hạ ngươi, ai biết tương lai lên ngôi Đông Lăng vương liệu có phải vị huynh đệ nào đó của Tam hoàng tử điện hạ ngươi không a?”

Nhìn Đông Lăng Quân Nghiêu sắc mặt thoáng chốc đã tràn ngập oán hận cùng ác độc chăm chú nhìn mình, Huân nhi chẳng chút để ý trào phúng nam nhân tự đại đáng ghét trước mặt.

Năm đó cho dù hung hăng cỡ nào thì hiện giờ cũng đang dần dần thất thế. Hơn nữa chỉ cần mình nguyện ý, muốn một người vô thanh vô tức biến mất cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.

Nhất là lúc phát hiện trong hoàng cung Đông Lăng thế nhưng lại có minh âm chia địa, muốn tìm cái cớ có thể thuận tay lôi ra. Tỷ như ngụy trang thành một chuyện ma quái nào đó.

Bất quá đối với kẻ như Đông Lăng Quân Nghiêu, chẳng đáng cho Huân nhi tự tay động thủ.

Phải để quyền lợi trong tay hắn từng chút bị phá vỡ, nhìn lúc hắn thấy thắng lợi ngay trước mắt lại đột nhiên chết trong tay những huynh đệ mà hắn luôn xem thường, kia mới là sự tra tấn đau đớn nhất.

“Ngươi! Ha hả, không hổ là Tây Lam Cửu hoàng tử điện hạ a, quả nhiên miệng lưỡi sắc bén. Không biết Cửu hoàng tử điện hạ ỷ được Lam đế sủng ái được bao lâu. Dù sao kết cục của những kẻ thị sủng mà kiêu thường không dễ nhìn.”

Đông Lăng Quân Nghiêu cơ hồ nghiến răng độc ác nói những lời này, ý tứ trong đó cũng khá sâu xa. Cho dù là thiếu niên nhận loại ám chỉ thô tục này vẫn còn rất ngây thơ nhưng vẫn nghe ra ý tứ dơ bẩn trong đó.

Mười ngón tay thiếu niên dưới lớp cung trang hoa lệ không khỏi co rút bấu chặt, ánh mắt nhìn về phía Đông Lăng Quân Nghiêu băng lãnh đến tận xương.

Mà Đế Luyện Tà đứng bên cạnh, trong ánh mắt cũng trở nên sắc bén bắn thẳng về phía Đông Lăng Quân Nghiêu. Chẳng qua giờ phút này Đông Lăng Quân Nghiêu bị ánh mắt lạnh như băng của Huân nhi làm cho không ngừng run rẩy, không hề chú ý tới biểu tình của Đế Luyện Tà.

Bởi vậy Đông Lăng Quân Nghiêu không hề biết cũng vì cuộc nói chuyện hôm nay đã lặng lẽ chôn vùi một quả bom trí mạng trên con đường tranh đấu ngôi vị hoàng đế, làm hắn đến phút cuối cùng cũng chết không ngắm mắt.

“Tam hoàng tử điện hạ, nếu không có chuyện gì thì ta xin cáo từ. Cửu điện hạ, chúng ta đi thôi.”

Chống lại gương mặt vặn vẹo dị thường ghê tởm của Đông Lăng Quân Nghiêu, Đế Luyện Tà cũng không có phản ứng gì, thậm chí là lòng tôn kính dành cho hoàng tộc. Dù sao, với sự cao ngạo của mình, hắn thực khinh thường tên hoàng tử ngu xuẩn tự cao tự đại trước mắt.

Xoay người, ánh mắt Đế Luyện Tà nhìn tuyệt mỹ thiếu niên ở bên cạnh thế nhưng dị thường ôn nhu.

“Cửu điện hạ, chúng ta đi thôi.”

“Từ từ, quốc sư, ngươi muốn dẫn Tây Lam hoàng tử điện hạ đi nơi nào?”

Đông Lăng Quân Nghiêu hồi phục lại tinh thần sau phút oán hận đột ngột cản trước mặt Đế Luyện Tà cùng Huân nhi. Ánh mắt nhìn về phía thiếu niên cùng nam nhân tà mị có quang mang ác ý.

“Tránh ra! Tam hoàng tử điện hạ, bằng không…”

Nhìn Đông Lăng Quân Nghiêu chắn trước mặt mình cùng Huân nhi, giờ phút này Đế Luyện Tà không khỏi tản ra hơi thở sắc bén. Cho dù trước mắt là Đông Lăng hoàng tử, nhi tử của Đông Lăng vương, người mình từng hiệp trợ một đoạn thời gian trước thì lúc này Đế Luyện Tà hắn cũng tức giận.

Bất quá chỉ là một hoàng tử đang bị thất thế mà thôi, Đế Luyện Tà hắn cũng không để vào mắt. Nhi tử của Đông Lăng vương rất nhiều, bỏ một đứa thì vẫn còn rất nhiều lựa chọn khác.

“Ngươi…”

Lui về sau từng bước, Đông Lăng Quân Nghiêu bị khí thế sắc bén trên người Đế Luyện Tà uy hiếp. Lúc này, hắn mới nhận ra nam nhân trước mặt là một con sư tử đực đang ẩn nấp, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới xé xác mình.

“Ha hả, này không phải Đông Lăng Tam hoàng tử điện hạ cùng quốc sư đại nhân sao. Thật trùng hợp a, thế nhưng có thể gặp quốc sư đại nhân ở nơi này.”

Bên ngoài hành lang là một nam tử lãnh liệt bộ dáng phong trần tuyển tú mặc phục sức đế vương hoa lệ chậm rãi đi đến, trong âm thanh từ tính kia không biết ẩn chứa trào phúng hay thứ gì khác, cứ vậy sâu kín vang vọng trong hành lang yên tĩnh.

Đợi đến lúc tiến vào, người nọ tuy nói chuyện với Đế Luyện Tà cùng Đông Lăng Quân Nghiêu nhưng ánh mắt nóng rực của nam nhân lại chăm chú nhìn tuyệt mỹ thiếu niên đứng cạnh Đế Luyện Tà, con ngươi lóe ra quang mang âm u.

“Linh, hoặc ta hẳn nên gọi ngươi là, Huân nhi?”

“Là ngươi…”

“Ám hoàng bệ hạ…”