Tây Lam Yêu Ca

Quyển 4 - Chương 1: Tây Ẩn Sơn




Tây Ẩn sơn xa xôi yên lặng ở vùng ngoại ô đế đô Tây Lam có thể nói là một tràng săn bắn tự nhiên.

Mà nơi này, hơi hai mươi năm trước quả thực chính là khu vực săn bắn của hoàng gia Tây Lam quốc. Bất quá không biết vì nguyên nhân gì, sau khi Tây Lam quốc đương kim bệ hạ lên ngôi thì nơi này đã bị vị đế vương lãnh liệt trẻ tuổi kia vứt bỏ, biến thành một vùng núi rừng u tĩnh xa xôi ít người lui tới.

Bất quá, vì vị trí địa lý cùng hoàn cảnh của Tây Ẩn sơn quả thực rất thích hợp, vì thế mới được tiên hoàng yêu thích.

Nơi này, trước khi Tây Lam Thương Khung tại vị, tiên hoàng Tây Lam quốc từng xây dựng một hành cung hoa lệ tuyệt mỹ ở Tây Ẩn sơn làm nơi nghỉ ngơi tạm thời lúc hoàng gia tới săn bắn. Đương nhiên, sau khi tiên hoàng về cõi tây thiên, hành cung Tây Ẩn sơn cũng bị Tây Lam Thương Khung bỏ hoang.

Tây Lam quốc Lam đế bệ hạ hiện tại tuy cũng thích săn bắn, bất quá chưa bao giờ trụ lại hành cung mà tiên hoàng xây dựng ở Tây Ẩn sơn mà lại chọn một nơi khác làm chỗ ở tạm thời khi đi săn.

Nhóm đại thần Tây Lam quốc tuy rất tò mò về hành vi khác thường của bệ hạ anh minh thần võ nhà mình, bất quá dù sao cũng lăn lộn trong quan trường nhiều năm như vậy, bọn họ tự nhiên biết loại bí mật hoàng gia này chẳng khác nào ngọn đèn dẫn đến cái chết, vì thế chẳng ai dám nói lung tung.

Vì thế, đối với chuyện bệ hạ không ở hành cung ở Tây Ẩn sơn, tuy mọi người đều cảm thấy kì quái, nhưng ai cũng tự hiểu mà kiêng kị nên chuyện này dần dần cũng bị quên đi.

Bất quá, cho dù Tây Ẩn sơn đã không còn là khu săn bắn hoàng gia Tây Lam thì vẫn có rất nhiều con cháu quý tộc tới săn bắn.

Cũng có thể nói, từ sau khi Tây Ẩn sơn không còn là khu săn bắn hoàng gia, người tới nơi này lại càng nhiều hơn. Bất quá đại đa số đều là nhóm công tử ăn chơi trác táng của các nhà có tiền có thế ở đế đô Tây Lam, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm mới chạy tới nơi này săn bắn vài con thú nhỏ.

Mà ngày nọ, Tây Ẩn sơn tuy vẫn trời trong nắng ấm, gió nhẹ thổi lay động cành lá, núi rừng vẫn u tĩnh cùng an bình như thường, nhưng chỉ cần cẩn thận lắng nghe sẽ phát hiện trong tiếng gió nhẹ nhàng cùng tiếng lá xào xạc đang xen lẫn một tia ồn ào náo động làm người ta buồn bực. Mà nhóm động vật nhỏ nhát gan ngày thường luôn im lặng cũng trở nên táo bạo hơn hẳn.

Tây Ẩn sơn, tựa hồ trở nên tĩnh mịch mà quỷ dị.

Mà nguyên nhân chính là tiếng vó ngựa ngày càng tới gần đã đánh vỡ u tĩnh ở Tây Ẩn sơn.

“Nam Cung huynh, lần đi săn này ta sẽ không thua ngươi nữa đâu.”

Theo âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo cùng vó ngựa tới gần, chỉ thấy ở phía xa xa trong ngừng vó vài bóng người cưỡi ngựa chạy tới. Mà trên lưng mấy con bảo mã cao lớn, vài nam tử tuấn mỹ trẻ tuổi đang cầm cung săn bắn. Không cần phải nói, kia tự nhiên là đám con cháu phú gia tới Tây Ẩn sơn đi săn.

“Này không biết được a. Chi Ngân, trước giờ ngươi chưa từng thắng Liệt Diễm lần nào. Lần này chắc cũng vậy thôi.” Nam nhân cưỡi bảo mã hắc sắc còn chưa nói gì, nam tử bộ dáng tươi cười bất cần đời phía sau đã mở miệng trêu ghẹo.

“Câm miệng, Nhai Tế. Đừng có nói xúi quẩy. Còn chưa kết thúc, sao ngươi biết ta sẽ thua?”

Hiển nhiên, Lâm Chi Nhân vô cùng bất mãn với giọng điệu khẳng định của bằng hữu. Mà chuyện lần nào đi săn cũng thua Nam Cung Liệt Diễm, Lâm Chi Ngân tâm tính cao ngạo cảm thấy có chút không phục. Cứ việc Nam Cung Liệt Diễm quả thực là một nam tử làm người ta tin phục. Mà năng lực của người này thật sự rất mạnh, làm người ta bội phục từ tận đáy lòng.

Có thể nói, trong nhóm con dòng cháu giống ở đế đô Tây Lam quốc, Nam Cung Liệt Diễm có thể xem là một nhân vật đại biểu.

Vô luận là thế lực gia tộc hay năng lực bản thân đều làm Nam Cung Liệt Diễm chiếm giữ vị trí đứng đầu trong số con cháu quý tộc. Mà Lâm Chi Ngân trong lòng kỳ thực cũng rất bội phục cùng kính sợ Nam Cung Liệt Diễm, nam nhân cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo nguy hiểm này.

Nam Cung Liệt diễm, cũng chính là nam tử bị Lâm Chi Ngân khiêu khích. Hoàn toàn tương phản với tên của mình, Nam Cung Liệt Diễm có thể nói là một thanh niên tuấn mỹ đạm mạc lãnh liệt vô cùng.

Một thân hoa phục săn bắn mặc trên người nam tử đặc biệt tuấn mỹ bất phàm, khí thế không tầm thường. Hơn nữa nam tử này một thân cao lớn đầy khí phách, thực sự làm người ta tâm phục khẩu phục.

Nếu bỏ qua gương mặt không chút biến sắc cùng ánh mắt không hề dao động kia thì nam tử tuấn mỹ này thực có thể mê đảo toàn bộ thiếu nam thiếu nữ a.

Bất quá hiển nhiên, cho dù nam tử lãnh liệt thế nào thì hai vị nam tử đồng dạng cũng vô cùng bất phàm bênh cạnh cũng không thèm để ý tới khí lạnh của hắn tỏa ra, vẫn mỉm cười tươi rói.

“Ha hả, Chi Ngân thân ái của ta a, ngươi đừng cố nữa. Có lần nào ngươi đi săn thắng Liệt Diễm đâu a.” So với Nam Cung Liệt Diễm, vô luận là thân thủ hay trí tuệ, Vũ Nhai Tế không thể không thừa nhận mình cùng Lâm Chi Ngân thua kém đối phương không phải một chút mà thôi.

“Đây là săn bắn, chưa bắt đầu đã nhận thua không phải chuyện mà Lâm Chi Ngân ta sẽ làm.” Vững vàng ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt Lâm Chi Ngân quét nhìn xung quanh, cây cung đang cầm trong tay lại càng tôn lên bản tính ngang ngược bất kham của nam tử.

Mà lúc Lâm Chi Ngân cùng Vũ Nhai Tế nói chuyện, ánh mắt nam tử nọ không hề lơi lỏng, vẫn như cũ chăm chú tìm kiếm con mồi giữa rừng núi u tĩnh, quyết tâm muốn thắng Nam Cung Liệt Diễm trong trận đi săn này.

Bản tính tranh cường háo thắng, Lâm Chi Ngân tự nhiên không muốn lần nào cũng làm người thua cuộc.

Mà lần này sở dĩ rủ Nam Cung Liệt Diễm cùng Vũ Nhai Tế tới Tây Ẩn sơn săn bắn tự nhiên cũng xuất phát từ Lâm Chi Ngân trẻ tuổi thịnh khí. Đương nhiên, đối với gương mặt băng sơn vạn năm không đổi của bằng hữu này, Lâm Chi Ngân vẫn có chút hồi hợp.

Tây Ẩn sơn vẫn là một mảnh xanh um tươi tốt, yên tĩnh như cũ, không vì vài người đến đây mà trở nên ồn ào náo động.

Đột nhiên, Lâm Chi Ngân cảm giác nơi khóe mắt có một mạt màu bạc chói sáng vụt qua.

“A, là ngân hồ!” Kéo cung, mũi tên chuẩn xác vọt về phía bóng bạc kia. Nhưng tình huống bắn trúng con mồi trong tưởng tượng của Lâm Chi Ngân không xuất hiện. Mà hướng mũi tên bay tới đột nhiên xuất hiện một tầng kết giới, chặn mũi tên lại.

“Cái gì?”

Lâm Chi Ngân cùng Vũ Nhai Tế, Nam Cung Liệt Diễm ở bên cạnh không khỏi nghi hoặc nhìn qua, phát hiện phía sau tầng kết giới bồng bềnh là một hài đồng dung mạo tuyệt diễm như tinh linh thất lạc trong rừng cứ vậy đột ngột xuất hiện. Mà theo hài đồng kia hiện thân, tầng màn mỏng nhìn như kết giới kia cũng biến mất.