Tây Lam Yêu Ca

Quyển 4 - Chương 19: Thần Hàng






“Nữ nhân này là sao đây, khóc sướt mướt như vậy cũng xứng làm nữ nhi của phụ hoàng?”

Dòng máu vương tộc cho đến bây giờ đều băng lãnh, nữ nhân này không hề kế thừa được chút ưu điểm nào, ngược lại lại kế thừa toàn bộ sự nhu nhược của mẫu phi mình. Khó trách ngay cả phụ hoàng cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng ta đến một cái.

Bộ dạng này của nàng ta, há có thể sinh tồn trong hoàng cung lạnh lẽo này?

Bát công chúa Tây Lam Y Vân vừa lấy lại tinh thần sau phút kinh hoãng vừa nãy, nhìn thấy bộ dáng của thiếu nữ trước mặt liền tức giận. Bộ dáng ôn nhu yếu nhớt như thế nào có chút tôn nghiêm của công chúa? Nàng chính là không thích bộ dáng sợ hãi nhút nhát trước mặt đám nô tài của Hoa Lạc.

Thân là công chúa nên có cao ngạo cùng tự tôn của công chúa, đấy mới là nữ nhi của phụ hoàng! Nếu là nàng, đám nô tài kia nếu dám cả gan châm chọc khiêu kích, nàng sẽ quất roi đánh chết bọn họ, xem bọn họ còn dám coi thường mình không.

Người của vương tộc, cho dù là nữ nhân cũng tàn nhẫn không thua gì nam tử. Bởi vậy cho dù vừa nãy suýt chút nữa đã bị Tây Lam Linh Huân giết chết, nàng lại cảm thấy rất bình thường. Hoa càng đẹp thì lại càng độc!

Đối với những lời Tây Lam Y Vân vừa nói, Huân nhi hiếm có dịp đồng ý liếc nhìn nàng một cái. Quả nhiên giống như người kia, chẳng sợ chỉ di truyền được một phần vạn của y cũng cường hãn hơn hẳn người bình thường.

Xoay người, không chút do dự rời đi. Bé không có tâm tình bồi một thiếu nữ xa lạ. Dù sao, bé cũng kế thừa huyết mạch của vương tộc Tây Lam, không phải sao?

“Cửu ca ca——-” Hoa Lạc nhìn thiếu niên không chút do dự rời đi, trong mắt tràn đầy bi thương cùng thống khổ.

Cửu ca ca trong trí nhớ nàng không phải như thế. Không phải dạng này.

Nhớ rõ lúc trước chỉ mới tám tuổi, Hoa Lạc chỉ thua kém Cửu ca ca vài ngày tuổi luôn bị những công chúa khác khi dễ, ngay cả thị nữ hầu hạ cũng không biết biến mất từ khi nào, thiếu nữ nhỏ bé lang thang trong hoàng cung không tìm thấy đường về, ngược lại càng chạy càng đi tới những nơi hẻo lánh, càng lúc càng sợ hãi.

Thời điểm đó, lúc Hoa Lạc sợ hãi cùng bất lực nhất, chỉ có thể kinh hoảng nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh.

Nàng là công chúa không được sủng nhất trong hoàng cung Tây Lam, cho dù biến mất vài ngày, trừ bỏ mẫu phi, sẽ không ai chú ý đến sự sống chết của nàng. Sợ hãi, lo lắng, tịch mịch, tất cả những điều đủ làm một người trưởng thành điên cuồng lại đang gặm nhấm trái tim của thiếu nữ nhỏ bé, làm nàng vô thức run rẩy.

Mà cũng chính vào lúc đó, hoàng tử yêu dị, cái người mà Hoa Lạc vô cùng hâm mộ chỉ có thể đứng từ xa nhìn trong nghi thức hoàng tử long trọng, người được phụ hoàng cẩn thận ôm vào lòng như trân bảo lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh.

Hắn mang Hoa Lạc ra ngoài, mang Hoa Lạc tìm ra thị nữ của mình, thậm chí còn mang Hoa Lạc tới Thương Lam điện, gặp phụ hoàng cao lớn tuấn mỹ mà nàng vẫn luôn sùng kính ngưỡng mộ.

Đó là lần đầu tiên Hoa Lạc nhìn phụ hoàng gần như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cung điện xa hoa hùng vĩ như thế, nơi đó không biết đẹp hơn, lớn hơn tẩm cung của mẫu phi cùng nàng biết bao nhiêu lần. Hơn nữa cung nữ hầu hạ trong cung điện đế vương cũng thật nhiều thật tốt bụng, tất cả đều xoay quanh Cửu ca ca.

Hoa Lạc, thực hâm mộ! Hoa Lạc, cũng muốn được cung nữ tôn kính, ủng hộ, vờn quanh!

Chính là Hoa Lạc biết đó là chuyện không có khả năng, bởi vì phụ hoàng cho tới bây giờ chưa từng nhìn kĩ Hoa Lạc, cũng không sủng hạnh mẫu phi Hoa Lạc. Phụ hoàng có rất nhiều công chúa, Hoa Lạc chỉ là người mờ nhạt nhất trong số đó mà thôi.

Mà Cửu ca ca lại có thể ngày ngày cùng phụ hoàng sinh hoạt, mỗi ngày đều có rất nhiều cung nhân hầu hạ Cửu ca ca. Hoa Lạc, thực hâm mộ!

Sau đó, Cửu ca ca phái người đưa Hoa Lạc về tẩm cung mẫu phi, Hoa Lạc thấy mẫu phi lo lắng bất lực chờ ở bên ngoài, đồng dạng cũng là phi tử mờ nhạt nhất trong hậu cung của phụ hoàng. Hoa Lạc biến mất, mẫu phi của nàng chỉ có thể một mình lo lắng, cũng không tìm ra bất cứ ai có thể giúp mình.

Sự tương phản quá lớn giữa nơi Hoa Lạc ở cùng tẩm cung của Cửu ca ca làm Hoa Lạc khi ấy còn rất nhỏ mất mác vô cùng. Nàng cũng muốn ở cùng một chỗ với Cửu ca ca, mỗi ngày đều được nhìn thấy phụ hoàng, cảm thụ phụ hoàng sủng ái.

Chính là lúc sau, Hoa Lạc không có bất cứ cơ hội nào tới tẩm cung phụ hoàng, cũng không có cơ hội gặp lại Cửu ca ca rất đẹp kia. Bởi vì tẩm cung mà Cửu ca ca ở, chính là Thương Lam điện của đế vương a, ngay cả phi tử cũng không thể tới, huống chi là Hoa Lạc nhỏ bé.

Mỗi lần nàng chỉ có thể yên lặng đứng ở thật xa chăm chú nhìn bóng dáng Cửu ca ca, nhìn những nơi Cửu ca ca xuất hiện nháy mắt sẽ trở thành tâm điểm chú ý mà không thể tiếp cận. Hoàng tử được đế vương sủng ái nhất kia hệt như vầng trăng trong trẻo, khoảng cách giữa nàng và người này càng lúc càng xa xôi hơn, hoàn toàn không thể chạm tới.

Mà hóa ra trong lòng Cửu ca ca chưa từng có sự tồn tại của Hoa Lạc sao?

——————–

Ở phương đông hoàng cung Tây Lam chính là vị trí thánh điện.

Một nơi trong thánh điện rộng lớn, một thiếu nữ mặc phục sức thánh nữ tuyết trắng, vóc dáng nhỏ gầy quỳ gối trên đất trước một trận pháp lục tinh cổ xưa thần bí, biểu tình vô cùng trang nghiêm cùng thần thánh.

“Thần chi cường đại đến từ viễn cổ, nhật nguyệt chi luân trên bầu trời Thương Lam, người hầu của người nguyện lấy sức mạnh truyền thừa cường đại của man thiên chi nguyệt vi tế, cung nghênh thần chi buông xuống.”

Nháy mắt sau khi tiếng ngâm xướng thanh thúy của thiếu nữ vừa kết thúc, chỉ thấy trận pháp khắc trên mặt đất tỏa sáng chói mắt. Đợi đến lúc ánh mắt có thể mở lại, thiếu nữ rõ ràng cảm nhận được không trung phía trên trận pháp chấn động mãnh liệt, một luồng hơi thở uy nghiêm cường đại vô cùng nháy mắt bao phủ cả người, làm nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Khó khăn ngẩng đầu, sau khoảnh khắc dại ra chính là biểu tình mừng như điên, nhìn nam nhân khôi ngô cao lớn tràn ngập khí thế uy nghiêm đứng ở trung tâm trận pháp thần bí.

Cơ thể rắn rỏi lộ ra bên ngoài của nam nhân biểu hiện rõ sức mạnh cường đại của hắn, trên cánh tay trái đeo một chiếc vòng màu bạc tạo hình cổ quái, nó làm thiếu nữ cảm giác được một loại hơi thở cổ xưa thần bí. Mà linh hồn run rẩy theo bản năng đã nhắc nhở thân phận của người trước mặt cho thiếu nữ.

“Viễn cổ thần chi…”

“Ngô là chiến thần A Thụy Tư, đặc biện hạ giới tới Thương Lam để tìm kiếm vũ khí thất lạc đã lâu của thần tộc chi vương—- Thất Lạc quyền trượng!”