Tây Lam Yêu Ca

Quyển 4 - Chương 34: Tây Lam Mặc Nhiên




Đế vương Tây Lam? Người bọn họ nói tới chẳng lẽ là phụ hoàng? Huân nhi lẳng lặng đứng một bên nhìn nam hài gầy yếu cùng nữ nhân bi thương kia, không khỏi nghi hoặc.

Đứa nhỏ bề ngoài thoạt nhìn chỉ mới mười hai mười ba tuổi này chẳng lẽ cũng là hoàng tử của phụ hoàng? Chính là phụ hoàng tổng cộng chỉ có chín hoàng tử, nhỏ nhất chính là mình, cũng đã sắp mười sáu tuổi a! Độ tuổi của nam hài thanh thú trước mắt hoàn toàn không đúng.

Chẳng lẽ, nam hài này đã mười sáu tuổi rồi sao?

Nam hài gầy yếu như vậy nhưng kỳ thật còn lớn tuổi hơn mình? Ngay lúc Huân nhi đứng ở một góc bí mật nghi hoặc thì nữ nhân bên kia hiển nhiên cũng vì lời nói của nhi tử mà tràn đầy thống khổ cùng đau thương.

“Mặc Nhiên, ngươi nghe nương nói, nương cũng vì muốn tốt cho ngươi, có mẫu thân nào không hi vọng đứa nhỏ của mình sống tốt, hưởng thụ tôn vinh mà nó nên có chứ. Mặc nhiên, ngươi cũng là hoàng tử thân phận tôn quý, là hoàng tử Tây Lam a, trên người ngươi chảy huyết mạch hoàng tộc Tây Lam, vì cái gì phải bị khi dễ, chỉ có thể hèn mọn trốn ở một góc u tối. Thậm chí, ngay cả nơi ở cũng là một nơi hoang tàn thê thảm thế này.”

Nhìn những bức tường đổ nát thậm chí còn không thể tránh gió tránh mưa, ánh mắt nữ nhân không dấu được bi phẫn cùng không cam lòng, nhất là khi tầm mắt trở lại cơ thể gầy yếu cùng y phục rách nát của nam hài thì lại tăng thêm phần chua xót.

“Mặc Nhiên, ta là nương ngươi a, là mẫu thân tân tân khổ khổ mang thai mười tháng sinh ngươi ra, sao ta có thể nhìn người khác ức hiếp xỉ nhục nhi tử ta, nhìn đám nô tài ti tiện kia không chịu nhìn nhận thân phận mà bất kính với ngươi. Nhìn đám người kia cười nhạo châm chọc hoàng tử của ta, thậm chí còn đối đãi với ngươi như vậy.”

Nhìn tình trạng xung quanh, trong lòng nữ nhân tràn đầy chua xót.

Lúc trước nàng bất quá chỉ là một thị nữ nhỏ bé trong hoàng cung, một nô tài có thân phận thấp hèn, là tiện tỳ có thể tùy ý nhục mạ trong mắt người khác. Này không phải cuộc sống mà nàng chờ mong, cũng không phải mục đích nàng quyết định tiến cung.

Tài nữ nổi danh mỹ mạo tuyệt diễm ngoài cung, từng là mục tiêu truy đuổi trong mắt bao người, nàng sao chịu nổi mong ước cùng hiện thực cách biệt một trời một vực như vậy.

Vốn là nữ nhân cao ngạo, tự nhiên không chấp nhận nhóm nữ nhân rõ ràng thua kém lại tác uy trên đầu mình, thậm chí còn hưởng thụ địa vị tôn quý nên thuộc về nàng.

Cho nên, nàng nghĩ hết mọi biện pháp, lợi dụng hết thảy chỉ vì để nam nhân ngồi trên vương tọa tối cao vô thượng kia liếc mắt một cái, dốc hết toàn lực để nam nhân kia có ấn tượng sâu sắc về mình, trở thành nữ nhân đặc biệt trong mắt y. Bất quá hiển nhiên, nàng đã đánh giá cao sức quyến rũ của chính mình, đồng thời cũng xem nhẹ vô tình cùng tàn khốc của nam nhân kia.

Lúc đối mặt với đế vương Tây Lam cao cao tại thượng kia, nữ nhân tự dưng sinh ra một ảo giác quái dị. Giống như trước mặt người này, nàng căn bản chỉ là một vở hài kịch, thực buồn cười cùng châm chọc.

Này, hẳn là ảo giác của nàng đi? Nữ nhân do dự.

Bất quá hiển nhiên, chuyện phát sinh sau đó đã đánh nát hi vọng, làm nàng hiểu ra, nam nhân kia tuyệt tình, tàn nhẫn cỡ nào.

Cho dù cuối cùng dốc hết tâm kế leo lên giường nam nhân kia, cho dù hoài thượng hoàng tử thì nam nhân kia vẫn như cũ không thèm liếc mắt, thậm chí chằng thèm nhìn đến. Ngay cả hoàng tử nàng sinh ra, nam nhân kia cũng không ban cho địa vịnh cùng tôn vinh đáng có.

Nàng, vẫn là một cung nữ ti tiện trong cung, không vì hạ sinh hoàng tử mà được ban thưởng cùng bồi thường bất cứ thứ gì, lại càng miễn bàn tới được phong làm phi có địa vị tôn quý.

Nó hoàn toàn không giống với ảo tưởng của nữ nhân, thậm chí là hoàn toàn trái ngược.

Nàng không thể tiếp nhận, cũng không nguyện ý tiếp nhận kết quả này. Cho nên, nàng phải tranh, nhất định phải tranh. Cho dù không vì mình thì cũng vì hoàng tử của nàng mà tranh, vì thế vừa sinh hạ đứa nhỏ không bao lâu, nữ nhân đã phó thác đứa con còn chưa được một tuổi của mình cho một lão ma ma tốt bụng trong cung, để lão ma ma chiếu cố hoàng tử của nàng. Mà nàng, thì tới hầu hạ bên cạnh Hoa quý phi, chăm sóc Bát công chúa Tây Lam Y Cân cũng vừa sinh hạ không bao lâu, đồng thời cũng trở thành nhũ mẫu của Bát công chúa.

Bởi vì là hoàng tử không được đế vương thừa nhận, bởi vì thân thế ti tiện nên đãi ngộ của hoàng tử còn không bằng nô tài, lại càng không cần nói tới quy cách hoàng tử gì đó.

Điểm này kỳ thật cũng giống Cửu hoàng tử mà Nhược phi bị biếm lãnh cung hạ sinh năm đó.

Đồng dạng đều là hoàng tử bị đế vương vứt bỏ, thậm chí là không biết đến sự tồn tại a! Bất quá Nhược phi may mắn hơn nàng là Cửu hoàng tử cuối cùng chiếm được sủng ái vô thượng của đế vương, mà Bát hoàng tử của nàng thì chỉ ăn y phục đơn bạc ở trong cung điện hoang tàn, kéo một chút hơi tàn tiếp nhận hết thảy nhục mạ cùng cười nhạo của mọi người trong cung.

Điều này quá bất công! Vì thế từ ngày Cửu hoàng tử bảy tuổi được đế vương cử hành nghi thức long trọng chiêu cáo khắp Thương Lam đại lục về sự tồn tại của Cửu hoàng tử, trái tim nữ nhân này chưa từng yên bình.

Bát hoàng tử, vì sao lại không được đế vương sủng ái?

Niên kỷ tương tự, tình cảnh chọc người ta yêu thương tương tự, diện mạo dáng người cũng mê người tương tự, làm sao thua lém Cửu hoàng tử của Nhược phi, tuy nữ nhân không thể không thừa nhận mình quả thực thua kém Nhược phi một chút, mà Cửu hoàng tử kế thừa toàn bộ dung mạo Nhược phi, thậm chí lại càng thêm phần yêu dị tuyệt mỹ quả thực chỉ cần liếc mắt đã làm người ta cảm thấy rung động cùng kinh diễm. So với Nhược phi năm đó lại càng mụ hoặc hơn, trên người có khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng cường thế mà nữ nhân không có.

Đó là khí tức vương giả cao cao tại thượng.

Mà cũng chính loại hơi thở này, cộng thêm sắc thái cấm dục làm người ta nhịn không được muốn tiếp cận, nhưng lại có chút e ngại sợ sệt khó hiểu.

Kính sợ đến từ bản năng cơ thể.

Hoàng tử được sủng ái nhất Tây Lam, tuyệt mỹ thiếu niên có địa vị tôn vinh cao quý bậc nhất. Vô luận là cái nào đều làm nữ nhân tính toán thật sâu.

Cho nên, nàng mới lợi dụng quyến luyến sâu sắc cùng dục vọng chiếm dục mãnh liệt của Bát công chúa khi ấy chỉ mới sáu tuổi dành cho mình, để tiểu nữ hài ngây thơ tức giận vì muốn chiếm giữ mình mà càng quấy đẩy hoàng tử của nàng rớt xuống hồ nước.

Ngay trước mắt nam nhân kia! Vừa vặn để y thấy một màn này.

Nàng nghĩ nam nhân kia sẽ để tâm, sẽ đau lòng, sẽ tức giận trách tội Bát công chúa quá ngoan độc, thậm chí sẽ chán ghét vì Hoa quý phi xấu xa cùng dung túng, thế nhưng để nữ nhi của mình làm ra chuyện như vậy.

Nhưng không có, cái gì cũng không có.

Nam nhân kia thậm chí không thèm liếc mắt nhìn đứa nhỏ không ngừng giãy dụa trong hồ nước một cái đã xoay người rời đi. Mang theo hờ hững cùng châm chọc không chút do dự bỏ đi, thậm chí có thể nói là quyết tuyệt không nhìn tới.

Không nhìn nàng, cũng không nhìn hoàng tử đang giãy dụa giữa sống và chết của nàng.

Nam nhân kia, quả thực lãnh huyết lãnh tâm lại càng lãnh tình a! So với tưởng tượng lại càng làm người ta run rẩy sợ hãi, thậm chí có thể nói là vô tình đến mức làm người ta rợn da gà. Chính là, vì sao y lại để tâm tới Cửu hoàng tử của Nhược phi đến vậy, sủng nịch đến mức có thể nói là dung túng?

Đồng dạng là hoàng tử có huyết mạch hoàng tộc, đồng dạng trải nghiệm, vì sao kết quả có được lại chênh lệch như trời với đất?

Một người là thiên chi kiêu tử được hàng hàng lớp lớp cung nữ thị tòng cẩn thận hầu hạ, được tết cả mọi người trong hậu cung ghen tị hâm mộ, được thần dân tôn kính yêu thương, một người lại sinh sống trong bóng tối, bị nô tài khi dễ, bị hoàng tộc bỏ lơ, nơi ở hay y phục, có chỗ nào giống hoàng tử tôn quý cơ chứ?

“Cho nên, Mặc Nhiên, nương làm vậy đều là vì ngươi a! Đều là vì ngươi! Nương thật không ngờ nam nhân kia lại tuyệt tình như vậy, tàn nhẫn như vậy, y có thể trơ mắt nhìn ngươi giãy dụa giữa sống và chết mà không hề đưa tay giúp đỡ. Ngươi cũng là hoàng tử, là huyết mạch y a, y sao có thể vô tình như vậy, tàn nhẫn như vậy.”

Tàn nhẫn đến mức lúc nhìn vào ánh mắt không có một tia dao động của nam nhân thì cả người nàng lập tức lạnh như băng, hàn khí từ lòng bàn chân ứa ra.

“Vì ta sao? Thật là vì ta sao? Chứ không phải vì tư dục của ngươi?” Nam hài mở to ánh mắt u ám lạnh lùng, mặt không chút biến sắc chăm chú nhìn nữ nhân sắc mặc có chút cứng nhắc đứng trước mắt.

“Mặc Nhiên…” Thoáng chốc, nữ nhân đột nhiên cảm thấy ánh mắt của của đứa nhỏ trước mặt thế nhưng rất giống ánh mắt đế vương cao cao tại thượng trong kí ức.

Cũng lạnh như băng, cũng tuyệt tình như vậy.

“Vì ta sao? Ha hả, nếu thật là vì ta, vì sao lúc ta bị đẩy xuống hồ ngươi không cứu? Nếu thật là vì ta, vì sao mấy năm sau đó ngươi chưa từng tới đây thăm ta, nếu thật là vì ta, vì sao những lúc nhìn ta ánh mắt ngươi luôn đầy tính toán? Nếu thật là vì ta, vì sao ngươi luôn để ta cảm nhận được hi vọng lại phải đối mặt với tuyệt vọng vì bị phản bội.”

“Mặc Nhiên, nương không phải… nương…”

“Ngươi thật là vì ta sao? Ngươi có biết ta từ nhỏ đã khao khát được ngươi chăm sóc cỡ nào không? Ta từng lén đứng ở một góc chăm chú nhìn ngươi mỉm cười từ ái với Bát công chúa, khi đó trong lòng ta hâm mộ cùng khó chịu cỡ nào ngươi có biết không?

Ngươi có biết lúc ngươi tới tìm ta ta kích động cùng hạnh phúc cỡ nào không? Ngươi có biết lúc ngươi mang tính mạng ta ra để đặt cược ta tuyệt vọng cỡ nào không?

Ngươi có biết mỗi lần nhìn thấy ngươi, trái tim ta cũng đổ máu không? Mẫu phi của ta a, ngươi không biết! Ngươi cái gì cũng không biết! Ngươi thậm chí chưa bao giờ chú ý tới tâm tình của ta.

Năm ta bảy tuổi, ngươi bảo ta tới liên trì tìm ngươi, ngươi có biết ta ôm tâm tình gì tới đó không? Ngươi có biết khoảnh khắc bị Bát công chúa đẩy xuống hồ thoáng bắt gặp ánh mắt đắc ý cùng toan tính của ngươi, trong lòng ta đau đỡn cỡ nào không? Ngươi có biết ta liều mạng giãy dụa trong ao nhưng không thể trốn thoát loại khó chịu vô lực khi không thể hít thở không?

Ngươi không biết, ngươi cái gì cũng không biết. Ánh mắt ngươi chỉ mãi nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ cao quý như thần chi, nam nhân có địa vị cao quý nhất Tây Lam kia mà thôi. Ngươi hoàn toàn quên đi nhi tử ở dưới hồ không rõ sống chết.”

Nếu khi đó chết đi, có lẽ là tốt nhất. Nhưng hắn vẫn còn sống, hắn cố gắng giãy dụa để được sống, chỉ vì hắn lưu luyến thân tình, lưu luyến sinh mệnh của mình.

“Hiện giờ, chín năm đã qua, ngươi lại tới tìm ta là vì cái gì? Ta còn chỗ nào đáng giá cho ngươi tính kế sao? Có lẽ, hoàng tộc vốn vô tình. Cho nên hiện giờ nhìn ngươi đứng trước mắt, ta thực buồn cười a. Sau mười sáu năm vứt bỏ, ngươi rốt cuộc cũng nhớ ra mình còn một nhi tử sao?” Thực chết cười, trái tim hắn đã sớm chết lặng, đối với nữ nhân đã sinh ra mình, bất quá chỉ nhìn nhiều hơn một chút mà thôi.

Mặc khác, hắn còn cái gì để để ý nữa đây.

Hắn vốn, chẳng có gì cả.

“Mặc Nhiên, nương hối hận a. Ngươi tha thứ cho nương được không? Từ nay nương sẽ bồi bên cạnh ngươi, đền bù những năm nay đã thua thiệt ngươi như vậy. Mặc Nhiên, ngươi tha thứ cho nương được không?” Nhìn ánh mắt lạnh băng cùng giễu cợt của nam hài gầy yếu trước mặt, nữ nhân hiển nhiên có chút luống cuống.

Nàng hiện giờ đã lớn tuổi, tuổi xuân tươi đẹp đã qua rồi, cũng không còn mỹ mạo cùng thanh xuân, cơ bản không thể tranh đoạt gì cả.

Có lẽ theo niên kỷ lớn dần, trái tim cũng càng thê lương, mà bản thân nàng cũng phai nhạt.

Hậu cung tranh đoạt, nam nhân kia cơ bản không để ý tới. Cho dù nàng tính kế thế nào cũng không dùng được với nam nhân hờ hững cùng vô tình kia. Chỉ có bất lực cùng sợ hãi.

Hiện giờ tới độ tuổi này, nơi duy nhất để nàng trông cậy chính là nhi tử chảy huyết mạch hoàng tộc, Bát hoàng tử của nàng.

Chính là hiện tại, là báo ứng sao? Sau mười sáu năm nàng từ bỏ đứa nhỏ của mình, hiện giờ đứa nhỏ kia thế nhưng lại vứt bỏ nàng.

“Không cần. Ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”

Đối với lời nói vừa rồi của nữ nhân, nam hài không chút biến sắc, ngay cả ánh mắt cũng keo kiệt, quay đầu không nhìn tới biểu tình nữ nhân, cả người lại khôi phục bộ dáng tĩnh mịch trống rỗng lúc đầu.

“Mặc Nhiên…” Khẽ gọi nhiều lần nhưng thấy nam hài thủy chung không phản ứng, nữ nhân cuối cùng chỉ đành cẩn thận rời đi.

Mà sau khi nữ nhân đi rồi, Huân nhi đứng trong góc nghe đoạn nói chuyện của hai người cũng sâu sa nhìn theo bóng dáng nữ nhân.

Nữ nhân kia, lại là một Nhược phi sao? Một nữ nhân xem đứa nhỏ của mình là công cụ đổi lấy quyền thế địa vị. Có lẽ, so với Nhược phi còn liều lĩnh hơn, đầy tâm kế hơn, đồng thời cũng gây ra thương tổn cho đứa nhỏ của nàng sâu hơn.

Cũng càng không thể tha thứ!

Nhìn nam hài thân mình gầy yếu đơn bạc, vẻ mặt chết lặng nằm trong góc, vẻ mặt Huân nhi thực phức tạp. Bát hoàng tử này thậm chí còn lớn hơn mình vài ngày, thế nhưng lại gầy yếu đến mức này sao? Trước kia chưa từng chú ý tới người khác, nhưng hiện giờ Huân nhi thoáng chốc có chút hoảng hốt.

Hắn, thế nhưng giống hệt nhưng mình trước khi gặp phụ hoàng. Ngăn cách hết thảy phân tranh bên ngoài, hờ hững mà quyết tuyệt.

Di động cước bộ, Huân nhi đi về phía góc tường nam hài đang nằm.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, Huân nhi hắc tuyến nhìn Nguyệt Bán nãy giờ vẫn ngoan ngoan quấn quanh chân mình đột nhiên phóng tới, lao về phía nam hài kia.

Sau đó trong khoảnh khắc Huân nhi không kịp trở tay cùng nam hài hoảng sợ trợn to mắt, Nguyệt Bán đột nhiên khôi phục hình thú cao lớn gần như gấp đôi một đại hán hướng về phía nam hài đang hoảng sợ, cúi đầu, há to miệng.

Ngay lúc nam hài nghĩ mình sắp chết trong miệng thú, Huân nhi vẻ mặt đầy hắc tuyến thì Nguyệt Bán đã khôi phục nguyên hình ngậm lấy nam hài gầy yếu, nịnh nọt chạy về phía Huân nhi. Miệng thế nhưng lại cẩn thận không cắn bị thương nam hài.

Huân nhi: “…”

Thiếu niên túng quẫn a.