Tây Lam Yêu Ca

Quyển 4 - Chương 46: Hấp Huyết Ma Đằng (5)




“Tang Đạt, ca ca cùng nam nhân thực đáng sợ kia đang làm gì vậy? Sao lại cảm thấy ca ca thoạt nhìn thực thống khổ? Có phải nam nhân kia đang khi dễ ca ca không?”

Vừa nhấc mắt, Luyện Yêu liền nhìn thấy Tang Đạt đang kéo thân thể mập mạp của mình chầm chậm chạy tới, không khỏi nghi hoặc hỏi. Nhất là lúc Luyện Yêu chăm chú nhìn tình cảnh trong ngự thư phòng thì vẻ mặt lại càng mờ mịt hơn.

Ca ca rõ ràng rất lợi hại, thậm chí so với Luyện Yêu còn lợi hại hơn thiệt nhiều thiệt nhiều, chính là vì cái gì ca ca lại không đẩy nam nhân đang đè trên người mình ra, nam nhân mà Luyện Yêu xuất phát từ bản năng mà cảm thấy sợ hãi?

Có phải ca ca cũng giống Luyện Yêu, cũng không đánh lại nên mới bị nam nhân kia đè chặt dưới thân không thể phản kháng, chỉ có thể thống khổ rên rỉ?

“Tiểu tổ tông của nô tài a, đừng quản bệ hạ cùng Cửu điện hạ ở bên trong làm gì, các ngươi mau đi cùng nô tài a.”

Bằng không, nếu để bệ hạ bắt được thì tuyệt đối thê thảm vô cùng a. Chẳng sợ hai hài đồng trước mắt vẫn còn thực ngây thơ, cái gì cũng không hiểu, bất quá quấy rầy bệ hạ thì chẳng khác gì tự xông vào địa ngục tula a! Vẫn là nhanh chóng mang hai tiểu tổ tông thích gây rối khắp nơi này đi, miễn cho bọn họ chốc nữa lại lao vào trong gây rối.

“Không cần. Luyện Yêu phải giúp ca ca.”

“Tiểu tổ tông của ta a, ngươi đừng ở đây gây thêm phiền nữa.” Tang Đạt nhìn hai hài đồng đang mở to mắt bám vào bệ cửa sổ nhìn chằm chằm vào trong, không khỏi sắp khóc tới nơi.

Hắn sao lại xui xẻo như vậy, thế nhưng lại đụng phải hai tiểu tổ tông trừ bỏ bệ hạ cùng Cửu điện hạ thì chẳng sợ thứ gì trong cung a!

“Vậy ngươi mau nói cho ta biết, ca ca có phải bị nam nhân kia khi dễ không? Khẳng định là y khi dễ ca ca, bằng không sao ca ca lại rên rỉ cùng nhỏ giọng khóc nức nở như vậy a.”

Nhìn nam nhân vẫn làm mình thực sợ hãi kia thế nhưng đột nhiên kéo đôi chân thon dài trắng nõn của ca ca đặt lên vai mình, hai tay lại giữ chặt thắt lưng gầy nhỏ, làm thân thể nhỏ nhắn nhu nhược của ca ca không ngừng phập phồng lên xuống theo động tác thô bạo của y, Luyện Yêu thực tức giận.

Nam nhân kia, ca ca rõ ràng thực thích y, sao y có thể đối đãi với ca ca như vậy, thế nhưng xé rách hết y phục của ca ca, lộ ra bờ vai cùng đôi chân trắng nõn đầy vết xanh xanh tím tím, thực làm sát ý trong lòng Luyện Yêu không ngừng quay cuồng. Ca ca là người Luyện Yêu thích nhất, bất luận kẻ nào cũng không được thương tổn ca ca.

Tuy giờ phút này nhìn tình huống bên trong, Luyện Yêu cũng không rõ nam nhân kia rốt cuộc thương tổn ca ca thế nào? Đang đánh nhau à? Sao nhìn thế nào cũng không giống a.

Lúc trước Luyện Yêu đánh nhau với người khác đều không phải như thế, Luyện Yêu chỉ cần trực tiếp móc trái tim của bọn họ ra là được, nào phải phức tạp như vậy a.

“Luyện Yêu, Bảo Bảo biết bọn chủ nhân đang làm gì nga.”

Nhìn thấy Luyện Yêu nghi hoặc khó hiểu, Bảo Bảo đồng dạng cũng bám bệ cửa sổ nhìn vào trong không khỏi thực hưng phấn mở miệng, khoe khoang với Luyện Yêu.

“Ca ca bọn họ đang làm cái gì?”

“Bọn họ đang… song tu a!”

Thần thần bí bí áp sát bên tai Luyện Yêu, mấy chữ cuối cùng Bảo Bảo nói ra cũng không nhỏ, vì thế làm Tang Đạt tổng quản sắc mặt vốn đã 囧 lại 囧囧 lên gấp đôi.

“Song tu là cái gì?” Chưa từng nghe nói qua a! Nó nghĩa là gì, có quan hệ gì với ca ca?

“Bảo Bảo nói cho ngươi biết nha, song tu chính là chuyện mà chủ nhân cùng nam nhân mà Bảo Bảo thực sợ kia đang làm. Có thể nhanh chóng tăng tu vi, lại còn có thể sinh tiểu bảo bảo nha.” Chủ nhân đang cố gắng chế tạo tiểu bảo bảo, cho nên vừa rồi Bảo Bảo thực ngoan, không chạy vào quấy rầy chủ nhân.

Bởi vì Bảo Bảo cũng thực muốn có một tiểu bảo bảo để ôm ấp chơi đùa a.

Chờ sau khi chủ nhân sinh tiểu bảo bảo, Bảo Bảo nhất định sẽ đối với tiểu bảo bảo thực tốt, so với Luyện Yêu còn tốt hơn. Luyện Yêu một chút cũng không ngoan, không chịu chơi với Bảo Bảo lại còn suốt ngày tranh giành chủ nhân, Bảo Bảo mới không thèm thích Luyện Yêu.

“Tiểu bảo bảo? Ngươi nghe ai nói, sao Luyện Yêu không biết?” Nhìn bộ dáng của Bảo Bảo, Luyện Yêu không khỏi bán tín bán nghi. Việc nam nhân kia cùng ca ca đang làm bên trong thật sự có thể sinh tiểu bảo bảo sao? Chính là Luyện Yêu thấy biểu tình của ca ca thực thống khổ a?

“Đương nhiên. Là tỷ tỷ tế tự xinh đẹp nói cho Bảo Bảo biết nha. Nàng nói chủ nhân cùng Lam đế bệ hạ đều thực lợi hại, cường cường liên hợp thì tương lai nhất định có thể sinh hạ tiểu bảo bảo rất lợi hại.” Ngữ khí Bảo Bảo thực chắc chắn gật gù.

“Tế tự? Tỷ tỷ xinh đẹp? Tiểu tổ tông của nô tài a, nữ nhân ngươi vừa nói là ai a?” Tang Đạt tổng quản cuối cùng cũng tóm được điểm mấu chốt.

Té ra, những gì Bảo Bảo vừa nói là do người ta dạy a! Chính là ai dám lớn mật dám nói bệ hạ cùng Cửu điện hạ như vậy? Hơn nữa lại còn nói thực quỷ dị, làm người ta rợn da gà.

“Chính là tỷ tỷ tế tự xinh đẹp thực ôn nhu a, hơn nữa nàng còn nói nàng biết chủ nhân.”

Đối với chuyện Tây Lam Thương Khung vẫn chiếm lấy chủ nhân, Bảo Bảo vẫn luôn căm giận. Nhất là những lúc Bảo Bảo đang ở bên cạnh làm nũng với chủ nhân thì nam nhân đáng sợ đó lại xuất hiện quăng Bảo Bảo qua một bên, không cho Bảo Bảo ở bên cạnh chủ nhân.

Cho nên lần nào, không phải bị ném ra khỏi Thương Lam điện thì chính là bị nam nhân chán ghét kia giam cầm trong kết giới không thoát ra ngoài được, chỉ có thể trơ mắt cắn ngón tay nhìn đối phương động tay động chân với chủ nhân mình. Sau đó thậm chí còn làm ra vài chuyện kì quái mà Bảo Bảo không hiểu.

Ngày đó, Bảo Bảo rõ ràng đang ở cùng chủ nhân thiệt vui vẻ. Chính là nam nhân kia vừa đến thì Bảo Bảo bị y túm sau gáy ném bay ra ngoài.

Bảo Bảo tự nhiên không phục, muốn tìm chủ nhân cáo trạng. Nào ngờ vừa đi thì đầu Bảo Bảo thế nhưng đập vào một bức tường kết giới thực rắn chắc.

Lần này, nam nhân kia thế nhưng dùng kết giới ngăn cách Bảo Bảo với chủ nhân yêu thích nhất, không cho bất cứ ai tiếp cận. Cho nên, sau khi thử vô số lần vẫn không thể tiến vào, Bảo Bảo chỉ có thể uể oải rời đi.

Mà ngay lúc Bảo Bảo rời khỏi Thương Lam điện, vô tình đi tới một nơi nào đó thì Bảo Bảo liền gặp một tỷ tỷ mỉm cười chăm chú nhìn mình. Vì thế, Bảo Bảo ủy khuất vô cùng lại không có chỗ phát tiết liền bùng nổ, kể hết bất mãn của mình với nam nhân đáng giận kia cho tỷ tỷ làm Bảo Bảo dễ chịu kia nghe.

Về phần ‘song tu’, tự nhiên cũng là nữ nhân kia nói. Bằng không với độ ngây thơ của Bảo Bảo, sao nó biết từ này có ý tứ gì cơ chứ. Đừng nói Bảo Bảo, chỉ sợ ngay cả người bác học nhất Thương Lam đại lục này cũng chưa chắc đã biết.

“Hiện giờ đừng để ý tới chuyện này nữa, mau đi cùng nô tài a.”

“Không muốn không muốn, Bảo Bảo không muốn đi, Bảo Bảo muốn xem tiểu bảo bảo.”

Ngay lúc Tang Đạt tổng quản khuyên can cỡ nào thì hai tiểu tổ tông này cũng không có ý tứ muốn đi, lại còn tranh cãi không ngừng, Tang Đạt tổng quản cảm thấy trán mình đổ mồ hôi lạnh thì hai cánh cửa sổ ngự thư phòng đột nhiên ‘cạch’ một tiếng, đóng kín.

Tang Đạt tổng quản chỉ kịp quay đầu, sau đó ngay khoảnh khắc cửa sổ đóng kín vô tình nhìn thấy hình ảnh làm người ta phun máu mũi ở bên trong.

Vội vàng cúi đầu, Tang Đạt tổng quản mặc niệm vài tiếng trấn định bản thân rồi lôi kéo hai hài đồng không làm người ta bớt lo này đi.

Ngoài cửa sổ, tháng ba hoa đào đã nở thực rực rỡ.

Đóa hoa hồng nhạt theo cơn gió tung bay thành một biển hoa. Cảnh sắc xuân tình diễm lệ như vậy cũng hệt như màn kích tình đang trình diễn bên trong ngự thư phòng, đánh lên một giai điệu cổ xưa lại thực động lòng người.

Lúc Tang Đạt tổng quản mang theo Nha nhi đi tới ngự hoa viên, Luyện Yêu cùng Bảo Bảo sau khi rời khỏi ngự thư phòng thì không biết đã chạy đi nơi nào. Kỳ thực chúng muốn ở lại tiếp tục nhìn nhưng ngự thư phòng đã bị Tây Lam Thương Khung giăng kết giới, chúng căn bản không thể tới gần. Vì thế cuối đành phải uể oải rời đi.

Lê Tạ cùng Phá Hiểu thực lo lắng bất an chờ đợi ngoài ngự hoa viên, những lâu như vậy sao Cửu điện hạ cùng Nha nhi vẫn chưa trở lại? Đang lúc hai người bắt đầu đứng ngồi không yên thì Tang Đạt tổng quản liền dẫn Nha nhi chậm chậm đi tới.

“Tang Đạt tổng quản, Cửu điện hạ…”

Bên này, Lê Tạ lập tức đứng lên hướng về phía Tang Đạt tổng quản dò hỏi. Dù sao Tang Đạt cũng là lão nhân hậu hạ bên cạnh bệ hạ cùng Cửu điện hạ, được bệ hạ tín nhiệm, Lê Tạ tự nhiên có vài phần tôn kính.

Bên kia, nhìn thấy Nha nhi trở lại, Phá Hiểu cũng thở phào một hơi, không khỏi bước nhanh tới kéo Nha nhi trở lại bên cạnh mình, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

“Nha nhi. Ca ca lo cho ngươi muốn chết. Cửu điện hạ đâu? Cửu điện hạ sao không đi cùng ngươi?” Biết trong hoàng cung này có lẽ chỉ có mình tuyệt mỹ hoàng tử kia có thể bảo hộ Nha nhi, Phá Hiểu tự nhiên nghi hoặc vì sao người kia không ở cùng một chỗ với muội muội mà lại để một tổng quản hoàng cung đưa về.

“Lễ bộ đại thần Lê Tạ tiếp chỉ.” Không để ý tới những người khác, Tang Đạt tổng quản trực tiếp tỏ rõ ý đồ mình tới.

“Thần Lê Tạ tiếp chỉ.” Kéo Phá Hiểu cùng Vân Nha ở bên cạnh quỳ xuống, trong lòng Lê Tạ có chút bất an hỗn loạn. Cửu điện hạ thế nhưng không cùng Vân Nha trở lại, không phải đã xảy ra chuyện gì đi?

Chẳng lẽ bệ hạ tức giận, muốn xử trí bọn họ?

“Lễ bộ đại thần Lê Tạ, đa mưu túc trí, trung tâm vu triều, mấy năm nay vì Tây Lam cúc cung tận tùy, hiện giờ lại tìm được huyết mạch thất lạc của Vĩnh Tĩnh vương, đặc biệt ban thưởng hoàng kim vạn lượng, tơ lụa ngàn cây. Hơn nữa nữ nhi Tây Lam Nhu Tình của Vĩnh Tĩnh vương lại vừa qua đời, trước khi lâm chung đã đặc biệt phó thác, nay trẫm đem nhi tử Phá Hiểu cho ngươi phụ trách giáo dưỡng trưởng thành. Về phần nữ nhi Vân Nha, ban thưởng họ ‘Tây Lam’, phong làm Vân Nha quận chúa. Khâm thử!”

“Thần tạ chủ long ân.”

Đứng lên nhận thánh chỉ của bệ hạ từ tay Tang Đạt tổng quản, Lê Tạ trong lòng có chút hỗn loạn. Bệ hạ này là có ý gì, thế nhưng bảo hắn nuôi nấng Phá Hiểu trưởng thành? Nói thế nào thì Phá Hiểu cũng là huyết mạch hoàng tộc, tuy mỏng manh nhưng vẫn có một phần đi?

Hơn nữa, Vân Nha thế nhưng ngoài dự kiến lại được phong quận chúa, khoảng cách với Phá Hiểu liền bị kéo ra thật xa a! Bệ hạ rốt cuộc tính toán gì? Hay là, chỉ vì Cửu điện hạ nhận thức Vân Nha nên bệ hạ mới hào phóng như vậy? Thế nhưng ngay cả chuyện Vĩnh Tĩnh vương phản bội cũng cho qua?

Quả nhiên, sự tồn tại của Cửu điện hạ chính là nghịch lân trong lòng bệ hạ, sự sủng ái đối với Cửu điện hạ cũng sớm vượt qua giới hạn bình thường. Ngay cả hắn chìm nổi trong quan trường hơn hai mươi năm, có thể xem là cáo già khéo đưa đẩy cũng không hiểu nổi tâm tư bệ hạ. Quả thực là, không thể tưởng nổi.

Chỉ cần dính tới Cửu điện hạ thì vô luận là chuyện gì cũng đều phát triển theo phương hướng quỷ dị a. Khoan dung như vậy vẫn là bệ hạ tàn nhẫn vô tình của hắn sao? Là đế vương bá đạo chuyên chế kia sao?

Cửu điện hạ, tuyệt mỹ thiếu niên kia cũng hệt như trái tim mềm mại được giấu bên dưới lớp vỏ ngoài lạnh băng vô tình, cũng là vướng bận cùng an ủi duy nhất của bệ hạ, người đã sớm mất đi tình cảm dư thừa của nhân ngoại.

Đồng thời cũng được cứu rỗi.