Tây Lam Yêu Ca

Quyển 4 - Chương 54: Phồn Phục Cung Trang






Chuyện Hoa quý phi có chút quỷ dị, bởi vậy ồn ào huyên náo trong hậu cung, làm người ta hoảng sợ một đoạn thời gian dài mới chậm rãi bình ổn lại. Bất quá di chứng hiển nhiên cũng thực rõ ràng.

Ít nhất một tháng này đám nữ nhân trong hậu cung hoàn toàn yên lặng, cũng không rãnh rỗi đi dạo loanh quanh nữa.

Thậm chí ngay cả đi đâu cũng phải có một đoàn cung nhân vờn quanh thì các nàng mới an tâm. Mà buổi tối lúc đi ngủ, nếu gian ngoài không có ba bốn cung nữ thiếp thân tùy thời hầu hạ thì đêm đó các nàng đừng mong ngủ. Cho dù ngủ, nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh cũng nghi thần nghi quỷ nửa ngày.

Hiện tại, thứ mà tất cả nữ nhân trong hậu cung Tây Lam sợ nhất cũng chính là thứ mà các nàng từng không thể thiếu—- gương đồng. Buổi sáng lúc rời giường trang điểm đều phải thất kinh nửa ngày, sau đó mới do dự bất an tới gần bàn trang điểm.

Dù sao, tuy Hoa quý phi chết vì tự sát, nhưng điều làm đám nữ nhân hậu cung kinh hồn táng đảm chính là tự dưng qua một đêm đột nhiên già đi. Các nàng sợ Hoa quý phi trước đó có lẽ đã chọc phải thứ không sạch sẽ gì đó nên mới chết thê thảm khủng bố như vậy.

Mấy năm gần đây tình hình hậu cung có vẻ quỷ dị cùng cực độ bất thường, những cung phi từng được sủng ái một thời không phải chết hoặc bị biếm lãnh cung, nửa đời sau cô tịch thống khổ thì cũng chính là đột nhiên phát cuồng, lý trí hỏng mất.

Hiện giờ, chuyện Hoa quý phi hiển nhiên đã gõ vang hồi chuông cảnh báo, làm số nữ nhân còn chút rục rịch không khỏi thành thật.

Ngay cả số hoàng quý phi đắc thế hung hăng ngang ngược cũng có kết cục như vậy, các nàng chỉ là phi tử không có thế lực gì chẳng phải càng không có kết cục tốt sao?

Ngay lúc tình hình ngoài mặt yên tĩnh gần quỷ dị lại tràn đầy bất an, nghi thức trưởng thành của Cửu hoàng tử được Tây Lam đế vương sủng ái nhất đã dần dần tới gần. Nhất thời, bầu không khí náo nhiệt long trọng cũng làm người ta bớt sợ hãi, đám nữ nhân trong hậu cung cũng không khỏi thở phào một hơi.

Thương Lam điện.

“Điện hạ, ngươi rốt cục đã trưởng thành a!”

Vì thiếu niên mặc vào cung trang hoa mỹ phức tạp lại thần bí cổ xưa, Hoán nhi nhìn tuyệt mỹ thiếu niên đẹp tới không giống phàm nhân trước mặt, không khỏi mỉm cười ôn nhu.

Tiểu thư, ngươi thấy không? Điện hạ rốt cuộc cũng thành đại nhân rồi a. Tiểu thư, ngươi hiện giờ rốt cuộc ở nơi nào a, ngươi có biết ngày mai chính là ngày tiểu điện hạ trưởng thành không?

Tiểu thư, ngươi là mẫu phi của điện hạ a, nghi thức trưởng thành ngươi lại không ở bên cạnh, điện hạ nhất định cảm thấy nuối tiếc.

Tuy cho đến bây giờ chưa từng nghe điện hạ nhắc tới ngươi, bất quá mỗi khi nói tới mẫu thân, quang mang khát vọng trong mắt điện hạ không thể gạt được người khác a! Tiểu điện hạ nhất định rất tưởng niệm mẫu thên của mình, tưởng niệm ngươi a! Mặc kệ ngươi điên cuồng thế nào nhưng dù sao ngươi cũng là mẫu thân đã sinh hạ điện hạ a!

“Hoán di, cung trang này là ai làm, thật đẹp. Nô tài chưa từng thấy qua phục sức tinh mỹ đến vậy.”

Di Nguyệt đồng dạng cũng đang hầu hạ bên cạnh, để ý tới hoa phụ trên người tuyệt mỹ thiếu niên thì không khỏi hỏi Hoán di nãy giờ đang cảm khái.

“Đây là hôm qua Dạ Cơ phu nhân đưa tới, nói là tâm ý vì lễ thành nhân của điện hạ, là Dạ Cơ phu nhân làm suốt ba tháng mới hoàn thành. Nghe nói Dạ Cơ phu nhân còn đặc biệt gia thêm các loại ma pháp nhưng kết giới phòng ngự, thậm chí có cả trận pháp cảm ứng ma pháp. Một khi khởi động, cung trang hoa mỹ này sẽ biến thành phục sức ma lực hoàn mỹ.”

Mỉm cười chăm chú nhìn lễ phục vừa vặn trên người điện hạ, nhìn những đóa mạn đà la hắc sắc đẹp đẽ trên phục sức hồng sắc ở cổ tay áo, trong lòng Hoán nhi không khỏi cao hứng.

Phục sức cổ xưa phức tạp, hơn nữa còn có đóa hoa thần bí mị hoặc được thêu trên cổ tay áo, điện hạ của nàng mặc vào hoa phục hoa mỹ này thì cả người liền thoát tục giống như không có thực. Giống như thiên thần cao cao tại thượng đột nhiên giáng xuống phàm thế, làm người ta si mê cùng rung động.

“Tay nghề của Dạ Cơ phu nhân thực tốt, thế nhưng có thể làm ra phục sức hoa mỹ như vậy. Nghe Dao Cơ phu nhân nói, Dạ Cơ phu nhân vì làm y phục này trước dịp điện hạ trưởng thành, mỗi ngày đều bận rộn tới tận khuya, cuối cùng hôm qua mới vừa hoàn thành. Dạ Cơ phu nhân thực quan tâm điện hạ a.”

Nếu tiểu thư nhà nàng cũng đối với điện hạ như vậy thì tốt biết bao.

“Này là mẫu thân tự tay làm?”

Huân nhi cúi đầu nhìn kỹ phục sức phục cổ hoa lệ trên người mình, trong lòng không khỏi tràn đầy ấp ám cùng cảm động. Trên phục sức rõ ràng được bỏ thêm rất nhiều nhân tố, Huân nhi có thể cảm giác được ma pháp dao động nhè nhẹ. Mà hình thức y phục này rất giống y phục mình mặc ở thời thần ma viễn cổ.

Khó trách phải mất tới ba tháng mới làm xong, mẫu thân đã phí rất nhiều tâm tư vào nó.

“Mẫu thân? điện hạ nhớ tới tiểu thư sao?”

Nghe thấy xưng hô thân thiết thực ấm áp đột nhiên phát ra từ miệng thiếu niên, Hoán nhi không khỏi nghĩ tới nữ nhân đã phát điên kia. Tiểu thư nhà nàng, tiểu thư mà không biết đã bị bệ hạ đưa đi nơi nào.

“Không phải.”

Động tác của Huân nhi hơi khựng một chút, sau đó giọng điệu có chút chán ghét hồi đáp. Nữ nhân kia sao xứng đáng để mình gọi là mẫu thân? Mẫu thân của mình cho đến giờ chỉ có một người, chỉ có nữ nhân gọi là Dạ Cơ kia mà thôi.

Nghe Hoán di đột nhiên nhắc tới nữ nhân đã điên loạn kia, Huân nhi cũng không khỏi nhớ tới chuyện phụ hoàng nói với mình trước đó không lâu.

Sau chuyện Hoa quý phi, phụ hoàng dựa vào manh mối do hấp huyết ma đằng cung cấp tìm ra chỗ ẩn thân của Đế Luyện Tà ở đế đô.

Bất quá không biết tiếng gió luồn ra từ đâu, hoặc Đế Luyện Tà sớm đã có chuẩn bị, lúc phụ hoàng tìm tới chỗ đó thì đã sớm là vườn không nhà trống, căn bản không có bóng dáng Đế Luyện Tà.

Không thể không nói Đế Luyện Tà thực sự rất thông minh, lựa chọn ở một tiểu viện hẻo lánh ở gần phủ đệ quân vụ đại thần Phong Duyên Ngạn, vừa vặn nằm trong một góc chết không bị tra xét, làm người ta cơ hồ quên đi nơi đó. Khó trách tìm lâu như vậy, mật thám do Tây Lam Thương Khung phái ra đều không tìm được tung tích Đế Luyện Tà.

Bất quá, bóng Đế Luyện Tà tuy không tìm được, nhưng bọn họ tìm được một người ở đó. Mẫu phi của Huân nhi, Nhược phi.

Nghe nói sau khi bọn họ tiến vào nơi đó, phát hiện đã sớm vườn không nhà trống thì thực buồn bực, kết quả không ngờ sau khi kiểm tra một vòng thì phát hiện thi thể chết đã lâu của Nhược phi trong một gian phòng âm u.

Thi thể Nhược phi đã cứng ngắc, biểu tình lúc chết đi của nàng ta vừa hoảng sợ lại thống khổ, dung mạo tuyệt sắc từng làm biết bao người cuồng si đã không còn, chỉ vặn vẹo biến hình đầy oán độc.

Hơn nữa càng làm người ta cảm thấy sợ hãi cùng bất thường chính là Nhược phi rõ ràng vì chảy hết máu mà chết. Theo miệng vết thương lớn nhỏ khắp toàn thân, Nhược phi trước lúc chết đã bị người ta rút cạn máu.

Rốt cuộc là người nào, thế nhưng tàn nhẫn để một nữ nhân chết một cách thống khổ cùng tuyệt vọng như vậy?

Đám mật thám bọn họ tuy cũng từng giết không ít người, thậm chí đối với sinh tử cũng không quá để tâm, bất quá mỗi lần ra tay đều sạch sẽ lưu loát, người bị giết còn chưa kịp cảm thấy đau đớn đã chết đi. Bọn họ cũng chưa từng thấy qua tình cảnh tàn nhẫn huyết tinh thế này.

Lúc Tây Lam Thương Khung ở Thương Lam điện nhận được hồi báo thì biết tình huống chính là vậy.

Đế Luyện Tà vẫn như cũ không có tung tích, mà Nhược phi mất tích đã lâu thế nhưng lại tìm được, chẳng qua tìm ra chỉ là một thi thể khô quắt mà thôi.

Sinh tử của Nhược phi, Tây Lam Thương Khung không để tâm tới, vì thế cái chết của nàng cũng không làm y có chút cảm giác gì.

Cảm giác duy nhất của Tây Lam Thương Khung là phiền toái cùng âm trầm, vì sao lúc Nhược phi chết lại bị người ta rút hết máu? Lại còn tiếp cận thời điểm Huân nhi sắp trưởng thành? Nam nhân Đế Luyện Tà kia rột cuộc định làm gì? Hắn ẩn núp suốt vài tháng rồi, vì sao không có bất cứ hành động nào?

Trừ bỏ bất ngờ mang Nhược phi đi, cùng chuyện sinh vật ma giới lần này, nam nhân kia im lặng quá mức dị thường.

Tây Lam Thương Khung không cho rằng Đế Luyện Tà cố ý mang Nhược phi đi chỉ vì muốn rút máu nàng hả giận?

Nhược phi đã chết, hơn nữa còn đột nhiên chết như thế, Tây Lam Thương Khung tuy không muốn làm Huân nhi khổ sở, bất quá vẫn nói ra tin này. Dù sao, Nhược phi quả thực là mẫu phi của Huân nhi, hơn nữa còn bị Đế Luyện Tà mang đi, Tây Lam Thương Khung vẫn hi vọng bảo bối của mình chuẩn bị sẵn tâm lý.

“Huân nhi. Dạ Cơ phu nhân thật có tâm.”

Lúc Tây Lam Thương Khung vừa tiến vào Thương Lam điện, thấy bảo bối của mình đang ngẩn người. Mà cung trang hoa mỹ đỏ rực như lửa làm cả người thiếu niên tỏa ra hơi thở yêu dị mị hoặc trí mạng, làm người ta cảm giác thiếu niên thực mờ ảo xa xôi không có thực.

“Bệ hạ.” Nhìn thấy bóng dáng Tây Lam Thương Khung, Hoán nhi cùng Di Nguyệt không khỏi hành lễ, sau đó tuân theo ý nam nhân mà nhẹ nhàng rời đi.

“Phụ hoàng, ngươi đã trở lại.”

Cảm giác thắt lưng mình đột nhiên bị ôm lấy, Huân nhi hồi phục tinh thần không khỏi nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ tà nịnh cuồng ngạo như thần chi lại mang theo cường thế cùng bá.

Nam nhân có thể không một tiếng động tiếp cận mà chính mình không hề phát hiện, thậm chí cũng không bài xích đụng chạm của đối phương thì chỉ có một người, chính là nam nhân tuấn mỹ mà mình yêu say đắm cùng ỷ lại thật sâu kia mà thôi.

“Huân nhi, đang nghĩ gì đó? Dạ Cơ phu nhân đã tới rồi.”

Không thể không nói, cung trang hoa mỹ tràn ngập hơi thở cổ xưa thần bí do chính tay Dạ Cơ phu nhân thêu này quả thực rất hợp với khí chất của bảo bối y.

Cao quý, thần bí, xa cách, trong trẻo lạnh lùng lại yêu dị mị hoặc như ngọn lửa. Mang theo bễ nghễ cùng quyết tuyệt thiêu đốt hết thảy, cũng tổn thương tất cả ánh mắt dơ bẩn của dám người dám can đảm dám mơ ước, cũng làm bọn họ ý thức được khoảng cách xa xôi giữa mình với thiếu niên. Xa xăm vời vợi.

Hệt như mặt trăng trên bầu trời, chỉ có thể si ngốc ngắm nhìn mà vĩnh viễn không thể chạm tới.

“Phụ hoàng, ta…”

__________

Phủ tể tướng.

“Đứng lại! Ngươi nghịch tử này, tối nay bệ hạ cố ý cử hành thịnh yến tiếp đãi đặc phái viên từ các quốc gia phái tới, đã sớm bảo ngươi ở trong phủ hảo hảo ăn mặc một phen, lát nữa theo ta tiến cung. Ngươi lại làm ngược, đã trễ thế này mới từ bên ngoài trở về, ngươi có phải muốn chọc ta tức chết mới cam tâm không a! Ta làm quan nhiều năm, luôn vì Tây Lam mà cần cù, sao lại có một nhi tử không có tiền đồ như ngươi a!”

“Phụ thân, đã trễ thế này rồi, sao ngươi còn chưa đi a!”

Nguyệt Độ Lưu mới vừa trở về phủ đệ nhà mình, gương mặt vốn cười khẽ nhướng mi đầy phóng túng vì nhìn thấy lão nhân ngồi trong đại sảnh thì không khỏi suy sụp.

Hắn cố ý chờ muộn như vậy mới về, chính vì không muốn cùng lão nhân nhà mình tiến cung tham gia yến hội nhàm chán ồn ào toàn đám cáo già quan trường trong cung điện vàng son kia a! Không ngờ, lão nhân nhà hắn thế nhưng lại nhẫn nại như vậy, chờ đến tận bây giờ vẫn chưa đi.

“Ngươi… ngươi… nghịch tử a, ngươi cố ý muốn chọc chết ta đúng không? Cả ngày ở bên ngoài ăn chơi đàn điếm phong lưu khoái hoạt, chẳng hề có chút tiến thủ. Chẳng lẽ ngươi không thể hảo hảo học hỏi đại ca ngươi, làm ra chút công trạng a? Bảo ngươi làm quan, ngươi chê mệt, bảo ngươi làm kinh thương, ngươi liền vung tay giao hết cho chưởng quầy, ngươi rốt cuộc cả ngày làm gì a, để ta một bó tuổi rồi mà vẫn phải lo lắng cho ngươi.”

Đương nhiệm tể tướng Tây Lam Nguyệt Độ Phồn không khỏi tức giận tới xuy râu trừng mắt, nhìn tiểu nhi tử từ nhỏ mình đã yêu thương mà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Tiểu nhi tử này rõ ràng cũng rất xuất sắc, thậm chí còn cực thông minh, nhưng vì cái gì cả ngày cứ lắc lư bên ngoài, không hảo hảo ở nhà làm ra một phen sự nghiệp?

Đều do chính mình, từ nhỏ đã quá nuông chiều, thế nên tiểu nhi tử này căn bản không hề sợ mình, lại còn luôn đối nghịch, cả ngày cứ chơi đùa lêu lỏng làm mình tức tới muốn hung hăng mắng một phen.

“Đại ca?” Nguyệt Độ Cẩn? Hắn phải học tập Nguyệt Độ Cẩn biến thái kia?

Lão nhân, ngươi chê nhi tử ta đây mệnh ngắn à? Đi theo tên biến thái kia, kết quả cuối cùng không phải ta phát cuồng làm thịt đại ca thì cũng chính là biến thành biến thái.

Nghĩ tới đại ca tử biến thái trước mặt tỏ vẻ nghiêm túc uy nghiêm, sau lưng lại âm thầm động tay động chân với mình, Nguyệt Độ Lưu không dựng tóc gáy.

Nếu nói Nguyệt Độ Lưu từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, ngay cả lão nhân nhà hắn thân là tể tướng cũng không sợ, như vậy người duy nhất cóa thể làm Nguyệt Độ Lưu run rẩy như vậy thì chỉ có một, chính là đại ca Nguyệt Độ Cẩn của hắn. Nam nhân mặt than cho dù ăn một bụm muối cũng không nhíu mày kia, hắn thật sự không có biện pháp, nếu bảo hai người đi chung một đường thì đúng là nói đùa.

Đứng trước mặt nam nhân kia, hắn luôn cảm thấy bó tay bó chân, cả người mất tự nhiên. Cho nên đó cũng là nguyên nhân vì sao Nguyệt Độ Lưu thích ở bên ngoài như vậy.

Chỉ cần là nơi có Nguyệt Độ Cẩn, Nguyệt Độ Lưu nhất định phải tránh xa ba thước, miễn cho bị ánh mắt quỷ dị của nam nhân kia nhìn đến rét run cả người.

“Ngươi nhìn đại ca ngươi kìa, hiện giờ đã được bệ hạ coi trọng ủy nhiệm. Lại nhìn ngươi xem, tới giờ cũng chưa từng tiến cung, thậm chí yến hội trong cung cũng chưa bao giờ tham gia, bộ dạng ngươi như vậy sao để lại ấn tượng sâu cho bệ hạ được, làm sao làm người ta có vài phần kính trọng ngươi được a?”

“Lão nhân gia, đừng lải nhải nữa. Thay vì ở đây nghe ngươi nói về Nguyệt Độ Cẩn, ta tình nguyện theo ngươi tiến cung. Dù sao, ta cũng khá hiếu kì về Cửu hoàng tử điện hạ, tiến cung không chừng có thể kinh hỉ một phen a.”

Tây Lam tuyệt mỹ hoàng tử, ta vẫn thực chờ mong.