Tây Lam Yêu Ca

Quyển 4 - Chương 80: Phục Hy Cổ Cầm (3)




Bên cạnh cửa hàng nhóm Huân nhi mua sắm là một nhà bán cầm cổ xưa nổi danh. Lúc Huân nhi chuẩn bị cùng phụ hoàng trở về, đi ngang qua cửa hàng cầm, thiếu niên đột nhiên dừng bước, nhìn vào bên trong.

“Huân nhi, làm sao vậy? Đang nhìn cái gì?”

Chú ý tới thiếu niên đột nhiên khác thường, Tây Lam Thương Khung quan tâm hỏi, đồng thời cũng theo tầm mắt thiếu niên nhìn lại, sau đó chú ý tới một nhà bán cầm cách đó không xa, trừ bỏ vẻ ngoài khá cổ xưa tang thương thì không có gì đáng giá dừng chân.

“Phụ hoàng, nơi đó giống như có thứ gì đó tản ra ma lực dao động nhè nhẹ.”

“Ma lực dao động? Chúng ta vào xem.” Có vẻ thú vị a.

Ở một thế giới xa lạ có thể nói là cơ hồ vận chuyển theo hướng vật chất hóa, khoa học kĩ thuật đã thay thế thần thoại cổ xưa, sức mạnh cường đại kì dị hoàn toàn trở thành một sự tồn tại mà nhân loại bình thường không thể tiếp xúc.

Khoảng thời gian đi vào dị vực này, Tây Lam Thương Khung cơ hồ không thấy qua nhân loại đáng giá để y chú ý. Không thể không nói, đối với điểm này y vẫn thực thất vọng.

Vốn y chuẩn bị kĩ lưỡng, cứ tưởng rời khỏi Thương Lam đại lục tới một vị diện khác sẽ gặp được một đối thủ cường đại.

Nào ngờ, hiện giờ muốn tìm ra người có hai ba phần sức mạnh đã thực khó khăn.

Bất quá, có thể tìm được Huân nhi, sau đó hảo hảo bảo hộ bên người, Tây Lam Thương Khung vẫn thực bình tĩnh, dùng ánh mắt đạm mạc đối mặt với nơi có phong tục văn minh hoàn toàn bất đồng với Thương Lam đại lục này.

“Hảo.” Nhu thuận gật đầu, thiếu niên để nam nhân nắm tay mình đi vào cửa hàng cầm tên là ‘Mị Nhạc Cầm Nghệ’ kia.

Tiến vào bên trong, Huân nhi liếc mắt nhìn một vòng, phát hiện nơi này quả thực không hổ là một cửa tiệm lâu năm, bên trong có rất nhiều loại cầm, thực đầy đủ.

Các loại đàn vi ô lông, cello, piano, harper, guitar, kèn, sáo, clarinet, saxophone, trumpet, horn, trombone, xylophone, tambourine, organ, loại nào cũng có, nhìn đến hoa cả mắt.

Nếu không phải đã rất quen thuộc với tiến trình văn minh cổ xưa này, Huân nhi thật sự không thể nhận thức được những chủng loại phong phú này. Bất quá, ánh mắt thiếu niên dừng lại ở trung tâm cửa hàng.

Nơi đó bày một cây cổ cầm thoạt nhìn thực giản dị, thậm chí phía trên còn có một đoạn văn lịch sử tang thương.

“Đó là…” Nhẹ nhàng bước qua, Huân nhi lẳng lặng chăm chú nhìn cổ cầm trước mặt, ánh mắt có một tia vi diệu.

Cổ cầm trước mắt thoạt nhìn không hài hòa với đủ loại nhạc cụ xung quanh, một chút cũng không có cảm giác hiện đại. Ngược lại có một hơi thở thần bí lại xa xưa, mê hoặc tất cả những người chạm tới nó. Mà cỗ ma lực dao động Huân nhi cảm giác trước đó chính là phát ra từ nó.

“Vị thiếu gia này, cậu thích cây ‘Phục Hy cổ cầm’ này sao?”

Từ quần áo cùng khí chất có thể nhìn ra thiếu niên trước mắt không tầm thường, từ lúc Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung tiến vào, ông chủ vẫn một mực quan sát tự nhiên thực ân cần đi tới, nói với thiếu niên đang lẳng lặng ngắm nhìn cổ cầm.

“Phục Hy cổ cầm?”

“Đúng vậy, cây cổ cầm này có niên kỉ rất xưa. Bất đồng với các loại cầm hiện đại, cây đàn cổ này nghe nói được truyền lưu ở thời viễn cổ, bản thân nó có ma lực mê hoặc lòng ngược nên làm rất nhiều người tranh đoạt. Tuy những chuyện này không có căn cứ, chỉ là một truyền thuyết xưa cũ nhưng cây đàn này quả thật rất thần bí.”

“Phải không? Kia ông chủ, ông nói thử xem cây đàn này có chỗ nào kỳ lạ?”

Ánh mắt như vô tình đảo qua cây đàn cổ thuần hắc trước mặt, Tây Lam Thương Khung có chút sâu sa chăm chú nhìn ông chủ tiệm đàn, thản nhiên nói.

“Nghe nói thời viễn cỗ, Phục Hy gặp được phượng hoàng tê trên cây ngô đồng liền vót thành một cây cầm, từ đó đàn cổ ở Hoa Hạ bắt đầu truyền thừa đến giờ đã hơn sáu ngàn năm. Mà cây cầm trước mắt mọi người tuyệt đối không phải chế phẩm được phỏng chế thời hiện đại. Đoạn cổ văn lịch sử được khắc trên nó chính là minh chứng tốt nhất.”

“Hơn nữa, ngài cùng thiếu gia có nhìn thấy chữ triện phía trên cổ cầm không?”

“Chữ triện?” Nghe thấy lời ông chủ, Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung không khỏi cúi đầu đánh giá cổ cầm không hề hoa lệ mỹ quan, chỉ có thể nói là giản dị tự nhiên trước mặt.

Quả nhiên, ở phía dưới bên phải, ở một nơi khá bí ẩn tìm được hai chữ được khắc từ một loại văn tự cổ—- Phục Hy.

“Nghe nói cây Phục Hy cổ cầm này từng làm giang hồ huyết vũ tinh phong, làm rất nhiều người tập thể trí huyễn tử vong, cho nên cuối cùng đã bị cao nhân phong ấn ma lực mê hoặc lòng người, thẳng đến khi đợi được vị chủ nhân có thể đàn nó xuất hiện, cây cổ cầm xưa cũ này mới có thể một lần nữa dùng tư thái ngạo nghễ xuất hiện trước mắt mọi người.”

“Phong ấn? Cây cổ cầm này bị phong ấn?”

Khó trách cứ cảm thấy không thích hợp, ma lực trên cổ cầm này có chút đứt quãng, như có như không. Hóa ra là bị phong ấn sao?

“Đúng vậy, từ đó về sau, không có ai có thể đàn cây cổ cầm này nữa.”

Nói đến đây, ông chủ tựa hồ thực tiếc nuối lắc đầu, ánh mắt lộ ra đáng tiếc. Đủ biết giờ phút này ông chủ cửa hàng này đang nghĩ gì trong lòng.

Cây đàn cổ này, điểm thần bí chính là nó có lịch xử xa xưa, trải qua rất nhiều triều đại thay đổi, thực vô giá. Nói khó nghe thì nó so với một cây đàn mình thường nhất cũng thua kém.

Bởi vì nó căn bản không thể đàn, thậm chí ngón tay chỉ khẽ chạm vào dây đàn một chút thôi đã bị công kích thực quỷ dị.

Một cây cổ cầm như vậy, nếu không phải còn chút giá trị giả thần giả quỷ, có thể kể mấy truyền thuyết thần thoại cổ xưa lừa gạt nhóm người mua, ông sao lại để nó ở vị trí bắt mắt, thậm chí xem là trấn điếm chi bảo.

Mị Nhạc Cầm Nghệ này cơ hồ đều là các loại đàn hiện đại, cây duy nhất có thể xem là cổ cầm cũng chỉ có cây Phục Hy này mà thôi.

Văn minh cổ xưa thường hút sự chú ý của mọi người, không phải sao?

“Ông chủ, ta thực thích nó, bao nhiêu tiền?”

“Cái gì?”

Ngay lúc ông chủ đang đắm chìm trong tính toán nhỏ nhặt của mình, âm thanh thanh thúy của thiếu niên đột nhiên vang lên bên tai, làm ông nháy mắt không kịp phản ứng, cứ nghĩ mình lãng tai nên không xác định hỏi lại.

“Vị thiếu gia này, vừa rồi cậu nói gì?”

“Ta muốn cây đàn này.”

“Không được. Vị thiếu gia này, cây Phục Hy cổ cầm này là trấn điếm chi bảo, không thể bán. Nếu cậu muốn cổ cầm, ta có thể giúp cậu chọn một cây khác, chất lượng tuyệt đối tốt nhất, âm thanh cũng không sai biệt. Tiệm này là tiệm trăm năm, luôn chú trọng danh dự cùng chất lượng. Thiếu gia hoàn toàn có thể yên tâm, một khi bán ra thì nhất định đều là tinh phẩm.”

Trên trán đầy mồ hôi, phản ứng của ông chủ khá kịch liệt.

Cây đàn Phục Hy này rất quái dị, để nó nằm im ở một nơi thì thoạt nhìn chỉ là một cây đàn cổ có niên đại, không có gì nguy hiểm. Nhưng lúc có người đàn thì tuyệt đối là một thử thách cho trái tim ông.

Là một cửa hàng có danh tiếng tốt nhất, ông sao có thể cho phép khách gặp chuyện không may trong tiệm, kia không phải tự nâng đá đập vào chân mình sao.

Hơn nữa xem tình hình chung, tới tiệm ông mua đồ đều là đám nhỏ choai choau, ánh mắt đều tập trung ở mấy loại piano, guita đang thịnh hành, thực chướng mắt cây đàn cổ không đẹp lại không thể đàn này. Chính là hiện tại, tuyệt mỹ thiếu niên trước mắt là sao a?

Chẳng lẽ vừa nói lời mình nói quá huyền ảo, thế nên thiếu niên có bộ dáng quý công tử này liền xuất hiện ảo tưởng không nên có?

Quả nhiên, tiểu thuyết hư cấu trên mạng thực hại người, cứ nghĩ tùy tiện đi trên đường liền nhặt được bí kíp, tùy tiện mua thứ gì đó là có thể trở thành đại thần sao? Ngao ngao ngao, ông chủ tiệm nhăn nhó khổ sở.

“Không cần, ta muốn cây đàn cổ này. Ông chủ, muốn thế nào mới chịu bán. Cứ ra giá.” Vẻ mặt Huân nhi thực thản nhiên, nhưng chỉ có Tây Lam Thương Khung thân cận nhất mới từ sắc mặt lạnh lùng của thiếu niên nhìn ra một tia hứng thú dạt dào.

Xem ra, Huân nhi của y rất hứng thú với cây cổ cầm này.

Quả thực, có thể tới đại lục khác một chuyến, sao có thể không tò mò về nền văn minh cổ xưa ở đây được.

“Vị thiếu gia này, vấn đề không phải giá cả. Là cây đàn này căn bản không thể đàn, tôi để nó ở đây cũng vì lịch sử xa xưa của nó mà thôi, vốn không có ý muốn bán. Huống chi…” Nói tới đây, ông chủ có chút do dự.

“Huống chi cái gì?”

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dây đàn, Huân nhi rõ ràng có thể cảm giác cây đàn khẽ run, đó là phản ứng kích động cùng khiếp sợ khi thức tỉnh sau một khoảng thời gian say ngủ thật lâu, làm Huân nhi tính tình vốn lạnh nhạt có chút nôn nóng. Muốn giải khai phong ấn để nó khôi phục hình dáng vốn có.

“Không gạt cậu, cây đàn Phục Hy này có chút cổ quái. Người đàn nó đều bị thương tổn khá kì hoặc. Nó là đàn do tiệm tôi bán, vì thế tôi cũng nên phụ trách an toàn cho khách hàng. Cho nên, vị thiếu gia này, tôi không thể bán nó cho cậu.” Thái độ ông chủ thực kiên quyết.

Sẽ bị thương?

Tây Lam Thương Khung nghe đến đó, ánh mắt nhìn cây đàn cổ mà Huân nhi đang vuốt ve không khỏi sắc lạnh, sát khí chợt lóe rồi biến mất, nhanh tới mức làm người ta cơ hồ nghĩ là ảo giác. Chỉ có Huân nhi, Di Nguyệt, Mạn La đứng phía sau cùng đám Khúc Vị Trì cảm nhận rõ rệt khí thế cường đại của nam nhân.

“Ông chủ, nếu ta có thể đàn, có phải ngươi sẽ bán nó cho ta?”

Thứ Huân nhi đã nhìn trúng sao có thể vì người ta nói vài câu mà dễ dàng từ bỏ. Huống chi, Huân nhi cũng không cho rằng cây đàn cổ này có thể tổn thương mình.

Điểm này, Huân nhi thật ra rất tự tin. Hơn nữa, có phụ hoàng ở bên người, lại càng không lo mình sẽ xảy ra chuyện.

“Đương nhiên, nếu cậu đây có thể đàn, chứng minh cây đàn cổ này chính vì chờ đợi cậu mà tồn tại, sao tôi có thể ngăn cản. Chính là…” Ông không thể gánh nổi trách nhiệm, cũng không thể gánh hậu quả của nó.

“Không có chính là.”

“Ai!” Nhìn ra kiên định trong mắt thiếu niên, ông chủ chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Đều tại cái miệng thích lảm nhảm của mình, quả nhiên họa từ miệng mà ra? Hối không kịp a! Ông chủ khiếp đảm đấm ngực dậm chân ngửa mặt lên trời thét dài.

Thần a, con sai rồi, về sau không bao giờ ba hoa chích chòe làm người ta hiếu kỳ nữa.

Nhất là đám thanh thiếu niên còn chưa lớn thì càng kiên quyết không nói tới mấy chuyện thần thoại truyền thuyết, miễn cho đám nhóc bị tiểu thuyết trên mạng độc hại YY lung tung.

Ngay lúc Tây Lam Thương Khung thực ôn nhu sủng nịch chăm chú nhìn Huân nhi, đám Di Nguyệt, Mạn La ở phía sau cũng hiếu kỳ chăm chú nhìn cây đàn trong tay điện hạ nhà bọn họ, mà ông chủ đang lo lắng bồn chồn, chỉ thấy ngón tay thon dài xinh đẹp tuyệt trần của thiếu niên chậm rãi đặt trên dây đàn, khẽ giật nhẹ một cái, sau đó…

“Đây là… đây là cái gì…”

Một tiếng ting trong trẻo như tiếng chuông gió đìu hiu phát ra từ tiệm đàn làm lực chú ý của mọi người bị hấp dẫn, ánh mắt nhìn về phía bên này nhất thời tràn ngập ngây ngốc cùng kinh ngạc. Nhất là ông chủ tâm tình vừa nãy còn thực âm u chợt run bắn lên, ánh mắt không dám tin.

Chỉ có đám người Tây Lam Thương Khung nhìn về phía thiếu niên tuyệt đại phong hoa kia tràn đầy tín nhiệm cùng bình tĩnh. Giống như nó vốn là vậy, hoàn toàn không có chút ngạc nhiên cùng bất ngờ về thực lực của thiếu niên, ngược lại tràn nhập ý cười cùng kiêu ngạo.

Chỉ thấy cây đàn cổ sau khi bị tuyệt mỹ thiếu niên chạm vào đột nhiên chấn động, phát ra tiếng rung ong ong, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người chậm rãi lơ lửng giữa không trung.

“Này… này… này là chuyện gì?”

“Trời ạ, thế nhưng bay lên a!”

“Cái kia là gì bậy? Sao lại có thể… có thể tự mình bay lên? Thiếu niên yêu dị kia vừa làm gì à?”

“Tôi thấy. Từ lúc bọn họ tiến vào tôi đã một mực chú ý bọn họ. Dù sao đám người đó thoạt nhìn thực xinh đẹp anh tuấn, tổ hợp trai đẹp gái xinh luôn hấp dẫn ánh mắt người ta a. Tôi thấy vừa nãy thiếu niên xinh đẹp cao quý như thần linh kia chỉ đàn nhẹ một cái, sau đó liền biến thành như vậy.”

“Thiếu niên kia rốt cuộc là ai?”

“…”

“… …”

Âm thanh kinh ngạc cùng không dám tin của đám người truyền tới, tiệm đàn yên tĩnh trong một thoáng, sau đó là tiếng ôn ào huyên náo thực hỗn loạn. Mà đúng lúc này, cây đàn cổ lơ lửng trên không đột nhiên phát ra một trận sáng mãnh liệt.

Đợi đến lúc có thể mở mắt lại, mọi người thực kinh ngạc, giữa không trung làm gì còn cây đàn cổ giản dị nào, kia rõ ràng là một cây độc cầm đen tuyền tràn ngập cảm giác thần bí hoa mỹ.

Phục Hy cổ cầm đã khôi phục phong hoa cùng uy lực của mình.