Tây Lam Yêu Ca

Quyển 4 - Chương 82: Minh Phủ Lai Khách




“Minh vương điện hạ, ngươi tới đây lúc nào?”

Ôm lấy Luyện Yêu vừa bổ nhào vào lòng mình, Huân nhi ngẩng đầu chăm chú nhìn nam tử tuấn mỹ khí chất ác liệt cách đó vài bước chân, giọng điệu bình thản hỏi.

“Không lâu.”

“…” Thực ngắn gọn.

“Yêu nhi, sao ngươi không ở Tây Lam chờ? Ca ca không bao lâu nữa sẽ quay về Tây Lam. Ngươi đi tìm ca ca, nếu xảy ra chuyện, ngươi bảo ca ca lúc trở về lại không thấy ngươi ca ca sẽ lo lắng cỡ nào. Yêu nhi vẫn là một đứa nhỏ thực ngây thơ về phương diện tình cảm a, thế giới bên ngoài rất phức tạp.”

Không để ý tới minh phủ chi chủ mặt than, Huân nhi cúi đầu chăm chú nhìn ánh mắt sáng ngời của Luyện Yêu, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ thở dài.

Thấy Luyện Yêu đột nhiên xuất hiện ở nơi này, nói thật, Huân nhi kì thực rất cao hứng. Chính là nghĩ tới chuyện Luyện Yêu đi cùng minh vương điện hạ tới, trong lòng thiếu niên không khỏi hốt hoảng.

Luyện Yêu căn bản không hiểu thế giới bên ngoài hỗn loạn cùng đáng sợ thế nào, một đứa nhỏ ngây thơ đơn thuần như vậy thực dễ dàng gặp chuyện không may.

“Ca ca, Luyện Yêu rất nhớ ca ca, Luyện Yêu không muốn rời khỏi ca ca quá xa, Luyện Yêu không muốn không được thấy ca ca, Luyện Yêu sợ, sợ ca ca không cần Luyện Yêu. Ca ca, ngươi có thể mang Bảo Bảo theo bên cạnh, vì cái gì không mang Luyện Yêu theo sau ca ca? Ca ca, ngươi đừng có không muốn Luyện Yêu được không? Luyện Yêu sợ lắm.”

“Thực xin lỗi, đột nhiên mất tích làm Yêu nhi lo lắng. Về sau sẽ không.” Bên này, Huân nhi an ủi đứa nhỏ đáng yêu đang nước mắt lưng tròng. Bên kia, tầm mắt minh vương cũng một mực dừng lại trên người một người.

“Mạn La…”

Liếc mắt nhìn Tây Lam Thương Khung cùng tuyệt mỹ thiếu niên ở bên cạnh một cái, ánh mắt nam nhân từ lúc nhìn thấy Mạn La từ trong xe bước ra chưa từng rời đi, mang theo tưởng niệm khắc cốt ghi tâm cùng nhu tình như nước, ngóng nhìn tinh linh hắc sắc đã tác động cả suy nghĩ cùng tâm tư mình.

“A, Minh vương Thập Điện, ngươi… ngươi sao lại… sao lại tới đây…”

Hiển nhiên, ánh mắt có tính xâm lược mãnh liệt cùng nóng rực như vậy, Mạn La vốn có cảm quan nhạy cảm không có khả năng chú ý tới. Chỉ thấy gương mặt vốn bình tĩnh không chút biến sắc của thiếu niên lúc cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nam nhân thì có hơi bối rối, tim cũng đập nhanh hơn, gương mặt tinh xảo lộ ra một mạt đỏ ửng, chân tay cũng luống cuống.

Sao người này lại tới đây? Không phải nên ở Thương Lam đại lục hay trở về minh giới sao?

Không thể phủ nhận, lúc nhìn thấy minh vương Thập Điện, thấy nam nhân kia thế nhưng xuất hiện ở nơi này, ở trước mặt mình, trong lòng thiếu niên cảm thấy thật vui sướng cùng kích động, không còn lạnh lùng cùng bình tĩnh như xưa, còn mang theo chút nhộn nhạo cùng chờ mong mà ngay chính bản thân Mạn La cũng không ý thức được.

“Mạn La, ta tới đón ngươi.” Nhìn gương mặt đỏ ửng cùng biểu tình ngượng ngùng của thiếu niên, nam nhân thỏa mãn thở dài một tiếng.

Ngay sau đó, Huân nhi thấy bóng dáng minh vương đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Mạn La vẫn còn chút ngốc lăng, vương tay ôm chặt thân thể mảnh khảnh của thiếu niên vào lòng, tiếp đó cúi đầu đặt xuống một nụ hôn sâu hít thở không thông, làm Mạn La không kịp phản ứng thoáng chốc trống rỗng cùng mờ mịt.

“Khụ khụ, minh vương điện hạ, chú ý hoàn cảnh một chút, nơi này có thiệt nhiều đứa nhỏ a.”

Ngay lúc Mạn La sắp hít thở không thông, tim đập không nổi, âm thanh tà mị của Tây Lam Thương Khung đột nhiên vang lên, làm Mạn La vừa hồi phục tinh thần không khỏi đỏ mặt như bị lửa thiêu.

“…” Khúc Vị Trì trầm mặc.

Lam đế bệ hạ, những lời này ai nói cũng thích hợp, duy chỉ có mình ngươi là không hợp lý chút nào đi.

Ngày thường rốt cuộc là ai trước mặt chúng ta, nhất là Bảo Bảo tỉnh tỉnh mê không hiểu gì, hở ra liền ôm chầm lấy Huân điện hạ làm một nụ hôn sâu tiêu chuẩn?

Là ai một chút cũng không chú ý ảnh hưởng, một chút cũng không lo lắng chuyện xấu hổ hay tâm tình của đám thần tử bọn họ, luôn bá đạo tuyên bố chiếm dục đáng sợ của mình đối với Huân điện hạ?

Lam đế bệ hạ, ngươi tốt xấu gì cũng nên suy xét một chút, ta vẫn là khuê nữ chưa lập gia đình a. Da mặt bổn cô nương đây rất mỏng a, cho dù hiện giờ xã hội khá thoáng nhưng tư tưởng bổn cô nương vẫn khá truyền thống cùng bảo thủ.

Ít nhất, không cần ở trước mặt chúng ta làm ra mấy hình ảnh ** hạn chế, làm người ta không khỏi lang huyết sôi trào a!

Quả nhiên, đế vương chuyên chế có sức mạnh cường đại đều là những kẻ thích làm gì thì làm! Khúc Vị Trì cảm thấy tâm tình mình tựa hồ có chút sụt giảm, vẻ mặt cũng xuất hiện mấy sợi hắc tuyến.

Đương nhiên, Khúc Vị Trí không hề ý thức được, mới đó không lâu, là ai bám vào cửa phòng người ta như thằn lằn, ánh mắt lóe sáng rực nghe lén, thậm chí thỉnh thoảng còn phát ra vài âm thanh thực quỷ dị.

“Thần đế Kỳ Hoàng, ngô nợ ngươi một cái nhân tình.”

Thật vất vả mới buông thiếu niên vất vả lắm mới tìm được trong lòng ra, vị vua minh phủ tính tình ác liệt sắc bén giờ phút này ngoài ý muốn ngẩng đầu xoay người, hứa hẹn với Tây Lam Thương Khung. Bất quá, cánh tay sắc thép kiên cường mạnh mẽ của nam nhân không hề có ý tứ buông tha vòng eo Mạn La, tràn ngập chiếm dục bá đạo.

“Ha hả, bất quá chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, minh vương điện hạ không cần chú ý.”

Có thể được lời hứa của minh chủ chi vương, kia quả thật không dễ. Mà hiện giờ, minh vương Thập Điện vì liên quan tới Mạn La mà dễ dàng nhả ra. Có thể thấy, trong lòng hắn, vị trí của Mạn La cũng quan trọng hệt như Huân nhi đối với mình.

Đó là ràng buộc thật sâu, không thể cắt đứt, cũng tuyệt đối không cho phép nó xảy ra.

“Phụ hoàng, có ý tứ gì? Các ngươi đang nói gì?”

Huân nhi ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ bên người, ánh mắt nghi hoặc hỏi. Vì sao minh vương Thập Điện lại nói mình nợ phụ hoàng một cái nhân tình? Phụ hoàng đã làm gì sao?

“Huân nhi, còn nhớ rõ phụ hoàng từng nói không? Minh vương bởi vì không tới cùng ta, thông qua truyền tống không gian di chuyển giữa các vị diện nên thời gian chậm hơn, vì thế sau khi minh vương an hài tốt hết thảy sự tình chạy tới, muốn tìm được ngươi, sau đó thông qua ngươi tìm được Mạn La tự nhiên sẽ mất không ít thời gian.”

“Giống như ta khi trước, muốn ở một thế giới hoàn toàn xa lạ, không có bất cứ thế lực cùng nhân thủ nào, muốn tìm được Huân nhi hệt như mò kim đáy biển. Nếu ta không có Khúc Vị Trì khá quen thuộc tình hình nơi này, chậm rãi thích nghi văn minh tập tục ở đây thì thực không dễ dàng như vậy.”

“Cho nên, sau khi cảm giác được hơi thở minh vương, trước khi hắn tới, ta liền bảo Nha canh giữ ở tòa cổ mộ kia, thấy minh vương tới thì nói vị trí cụ thể của chúng ta hiện giờ.”

“Bất quá, ta nghĩ minh vương nên tới sớm hơn một chút, không ngờ lại chậm tới một ngày. Gặp chuyện gì phiền toái sao?” Quay đầu nhìn nam tử sắc mặt không chút thanh đổi bên kia, Tây Lam Thương Khung cười thực ôn hòa.

“Phiền toái không thể nói rõ, bất quá chỉ là gặp vài lão đạo sĩ sức lực yếu ớt không đáng giá nhắc tới. Không biết lượng sức, thế nhưng muốn ngăn cản ta rời đi. Hừ! Một đám phế vật không tự hiểu mình! Còn nói gì mà đệ tử Côn Luân, tu vi yếu như vậy, thế nhưng cũng dám kêu gào trước mặt bổn vương.”

Ngày đó cũng mới đây không lâu, hắn thông qua không gian truyền tống từ Thương Lam đại lục tới, vốn vì trài qua thời gian dài cùng khoảng cách quá xa mà có chút mệt mỏi cùng nóng nảy, tâm tình thực âm trầm, thế nhưng có kẻ lại không thức thời châm lửa giận, ngăn cản hắn đi tìm Mạn La, minh vương vốn không có bao nhiêu kiên nhẫn tự nhiên phẫn nộ.

“Côn Luân? Kia thật ra là một nơi khá thú vị. Huân nhi, có thời gian chúng ta đi xem thử đi, nghe nói đó là thánh địa cường thịnh nhất của người Hoa Hạ. Bất quá thời hiện đại này đã hoàn toàn vật chất hóa, mọi người chỉ tín ngưỡng tiền tài vật chất, không còn tin tưởng thần minh cùng các vị thần có tu vi cường đại.”

“Côn Luân được xem là thánh địa, và liệu nó có cái gọi là thần tiên không a. Thuở khai thiên lập địa, Nữ Oa tạo nhân, ở biển máu chỉ ra hậu thổ hóa thân thành lục đạo luân hồi, này rốt cuộc là truyền thuyết thần thoại hay sự thật, hay chỉ là… bịa đặt? Ta thực muốn biết.”

“Thần thiên? Côn Luân? Hảo. Phụ hoàng, có thời gian chúng ta đi nhìn xem.” Nghiêng đầu, Huân nhi suy tư một chốc, sau đó khẽ hồi đáp.

Đối với ngọn núi lớn thần bí thực nổi tiếng của Hoa Hạ này, mặc kệ nó rốt cuộc có phải là thánh địa xa xưa hay không, Huân nhi đều cảm thấy khá hứng thú.

“Đúng rồi, Kỳ Hoàng bệ hạ, Phiên Nhu bảo bổn vương nhắn với ngươi, nếu tìm được Huân nhi thì sớm trở về Thương Lam đi, nàng rất tưởng niệm nhi tử của mình.”

Phiên Nhu, công chúa minh giới, cũng chính là muội muội minh vương thương yêu nhất, minh vương Thập Điện tự nhiên không cự tuyệt vì muội muội chuyển lời.

“Trở về? Dường như cũng đến lúc rồi. Nơi này dù sao cũng không thuộc về đại lục chúng ta.” Xoa cằm, Tây Lam Thương Khung thờ ơ nói.

Bất quá, trở về Thương Lam đại lục tự nhiên là chắc chắn, nhưng nhất thời cũng không vội.

Thật vất vả mới tới nền văn minh khác, thời gian ngây ngốc tuy không dài nhưng cũng không tính là ngắn, chính là có vài thứ mà ở Thương Lam đại lục không có, phong tục tập quán khác lạ cùng nhân văn địa lý cũng làm Tây Lam Thương Khung muốn kiến thức một phen.

Tỷ như, thời giạn thần thoại xa xưa của Hoa Hạ cùng thời đại thần ma vạn năm trước ở Thương Lam đại lục bọn họ có điểm nào giống nhau!

“Lam đế bệ hạ, minh vương điện hạ, Huân điện hạ, chúng ta vào nhà trước đi.” Không cần đứng ngoài cổng biệt thự mà tìm tòi triết lý nhân sinh a.

Khúc Vị Trì hết nhịn lại nhẫn, cuối cùng thật sự nhịn không nỗi nữa.

Chân của nàng vì dạo phố mà đi tới phát đau, vừa nãy hưng trí bừng bừng mua sắm nên không cảm giác được, hiện giờ thả lỏng thì toàn thân đều kêu gào đau nhức a! Mau vào đi thôi, nàng phải ném cả người mình lên sô pha mà nằm thoải mái a!

Nàng là nữ nhân nhu nhước a, nào có cơ thể cường hãn rắn chắc tràn ngập sức bật cùng sức mạnh cường đại như Lam đế bệ hạ cùng minh vương điện hạ, cũng không có thể chất cường hãn của ma tộc như Huân điện hạ, nàng chỉ là một trạch nữ tế tự ngây ngốc trong cung đại môn không ra cổng không bước, thân thể thật sự không thể nào rắn chắc.

Không thể so sánh với nhóm đại thần a!

“Đi thôi, chúng ta vào trước nói sau.”

Tây Lam Thương Khung nói vậy hiển nhiên không phải vì thương tiếc Khúc Vị Trì. Trong mắt y, trừ bỏ Huân nhi thì không còn tồn tại bất kì ai, sở dĩ nói vậy bất quá lo lắng trạng huống thân thể Huân nhi, không hi vọng bảo bối của mình mệt, cũng không muốn đám bọn họ cứ đứng ngoài cổng nhà.

Bất quá, mọi người còn chưa đi vào thì lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Lần này, ngay cả Khúc Vị Trì cũng bị dọa.

Khi đó, Tây Lam Thương Khung ôm chặt Huân nhi, mà minh vương Thập Điện ép buộc Mạn La vẻ mặt mất tự nhiên không được rời khỏi vòng tay mình, phía sau là nhóm Di Nguyệt, Bảo Bảo chuẩn bị tiến vào đại sảnh thì một nam nhân thoạt nhìn thành thục ổn trọng đột nhiên từ bên trong đi ra.

Lúc nhìn thấy Tây Lam Thương Khung, Huân nhi cùng đám người, nam nhân hiển nhiên hơi sửng sốt một chút, bất quá sau đó, lúc ánh mắt nhìn thấy Khục Vị Trì đi phía sau, trên mặt người này rõ ràng lộ ra một mạt kinh hỉ cùng kích động, khoảnh khắc Khúc Vị Trì còn chưa kịp phản ứng đã bước qua ôm chặt lấy thân mình cứng ngắc của nữ nhân.

“Trì nhi, em rốt cục đã trở lại…”

“Anh là…”