Tẩy Oan Tập Lục 《Sai Gả Tàn Nhan Hệ Liệt》

Chương 96: Hung thủ hiện hành




Duyệt Lai trà trang

“Ba nghìn lượng!!Ngươi xác định?!” Kiền Kinh một đôi mắt phượng lòe lòe phát sáng, một bộ lưu manh, thẳng tắp nhìn chằm chằm Trác Tình .

Qủa nhiên là một tiền tinh, vừa nói đến tiền hắn liền sôi nổi, Trác Tình gật đầu, Kiền Kinh lập tức kêu lên:”Ta đi!” Ba nghìn lượng a, thật là đại thủ bút, coi như là ba người cùng nhau bắt được,cũng có thể phân chia mỗi người một nghìn lượng!! Này buôn bán nhất định phải làm!

Nhìn về hai người bên cạnh lãnh tĩnh từ đầu đến cuối lạnh nhạt không nói, Trác Tình hỏi :”Ngao Thiên , Dạ Mị, các ngươi thì sao?” Hai người bọn họ mới là mục đích chủ yếu hôm nay của nàng!

“Ta không rảnh.” Giọng nam khàn khàn lãnh khốc như trước, ngân ti hơi rũ xuống, một bộ dạng không có hứng thú.

Được rồi, không cần tranh luận với hắn, hắn đã đem cự tuyệt rõ ràng viết ở trên mặt!

Hoàng kim mặt nạ che giấu vẻ mặt nữ tử, chỉ để lại một đôi mắt lạnh lẽo lợi hại, Trác Tình nhìn không ra nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể hỏi :”Dạ Mị, ngươi đâu?” Nàng rất hoài nghi, Dạ Mị có phải không thể nói chuyện hay không, găp qua nàng năm sáu lần, nàng một chữ cũng chưa nói qua.

Nàng không có lập tức cự tuyệt , đôi mắt hơi nheo lại, lạnh lùng không nói gì, Kiền Kinh bĩu môi nói :”Sư tỷ, phạm nhân ngươi truy bắt không phải đều đã bắt được sao, dù sao cũng không có chuyện gì, không bằng tiếp cái này án tử đi, hung thủ liên tiếp giết bốn người nữ tử vô tội, người này không thể không trừ a!”

Vị này sư tỷ từ một khắc hắn nhận thức nàng , vĩnh viễn đều là một đôi mắt lạnh, thế nhưng nàng có một trái tim tinh thần trọng nghĩa mười phần, nàng bắt người đều là tội ác tày trời, tiền nhất định không đả động được nàng, thế nhưng tội nghiệt có thể.

Qủa nhiên, băng mâu chợt lóe, Dạ Mị khẽ gật đầu .

Trác Tình âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ngày hôm nay cũng xem như có thu hoạch.

“Thùng thùng.”

Tiếng đập cửa khẽ vang lên, trong phòng mấy người liếc mắt nhìn nhau, Trác Tình thấp giọng nói :”Tiến vào.” Vừa rồi đặc biệt dặn qua lão bản đừng cho người quấy rầy bọn họ, ngoài cửa sẽ là ai chứ?

Cùng tiếng đập cửa nhẹ nhàng bất đồng, Trác Tình mới nói xong, cửa đã bị đẩy mạnh ra,một đạo kiều ảnh tà dựa cạnh cửa, Trác Tình cười nhẹ :”Sao ngươi lại tới đây?” Nàng chính là muốn cho nàng ta ngủ nhiều chút mới đi một mình, nhưng nàng ta lại tìm đến.

Khi ngủ đủ giấc, Cố Vân tinh thần hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng không lại lãnh ngạnh, cười khẽ trả lời :”Ta đến tướng phủ tìm ngươi, Lâu Tịch Nhan nói ngươi đã đi đến đây rồi.”

“Có việc?”

“Ừ.” Gật đầu, thế nhưng Cố Vân lại không vội vã tiến vào, khoát khoát tay vừa lui ra ngoài nói :”Các ngươi trước nói đi.”

Trác Tình cười nói :”Bàn bạc xong, ngươi tiến vào nói đi.”

Tiến vào trong phòng, đóng cửa lại, nhưng Cố Vân không ngồi xuống mà trực tiếp hỏi :”Báo cáo khám nghiệm tử thi của ngươi nói vết đao trước ngực Ngô Nhứ có hướng và chiều dài so với ba người chết trước khác nhau, khác biệt rõ ràng như vậy có phải nói rõ hung thủ rất có thể không phải cùng một người ?”

Vân tính tình chính là gấp gáp như vậy, Trác Tình lắc đầu, lãnh tĩnh phân tích nói :”Ta chỉ có thể nói, người chết hướng đao xẩy ra biến hóa, thế nhưng không thể nói rõ không phải là cùng một người.Ba người chết trước đó từ phương hướng vết đao thấy hung thủ quen dùng tay phải, vết thương của Ngô Nhứ chính là do tay trái dùng đao tạo thành.”

Cố Vân nhẹ nhướng mi :”Tay trái?”

“Ừ.”

Tay trái? Nếu như nàng hôm đó nhìn không lầm thì hắn hẳn là thuận tay trái! Dựa lưng vào cạnh cửa, Cố Vân giả bộ thần bí nói :”Ta bỗng nhiên nghĩ đến có một người rất khả nghi, chúng ta hẳn là đi tìm hắn nói chuyện.”

Có đầu mối? Trác Tình sảng khoái gật đầu, đứng dậy hướng Kiền Kinh cùng Dạ Mị nói rằng :”Lúc cần các ngươi hỗ trợ, ta sẽ thông tri cho các ngươi, ta đi trước.”

“Chờ một chút.” Trác Tình Cố Vân mới kéo cửa, khàn khàn giọng nam lần nữa lạnh lùng vang lên .

Trác Tình quay đầu lại, Ngao Thiên vẻ mặt lạnh băng như trước vô biểu tình, chỉ là khốc khốc ném ra bốn chữ :”Ta cũng thêm vào.”

Kiền Kinh vẻ mặt kinh dị, Dạ Mị lãnh mâu xẹt qua một tia dị dạng, sư huynh từ trước đến này nói một không có hai, cái gì khiến hắn thay đổi chủ ý ?!

Hai người đều có chút suy nghĩ nhìn về phía nữ tử tà dựa ở cạnh cửa, nhìn như lười nhác nhưng lại tản ra khí chất tinh nhuệ, là bởi vì nàng ?

………….. …………….. ………………….

Trước ngôi nhà nhỏ bình thường đứng một đoàn người, không nói đến có phải tuấn nam mỹ nữ hay không, đoàn người như vậy chen chúc ở trước cánh cửa nhỏ, thấy thế nào đều có chút quái dị.

Cửa chậm rãi mở, nhìn đám người trước cửa, nam tử đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khó hiểu hỏi :”Lữ đại nhân, có chuyện gì sao?”

Lữ Tấn cười gượng, nói ra lý do đã sớm nghĩ tốt :”Ngươi là người thứ nhất chạm vào thi thể, ta có một số việc muốn hướng ngươi chứng thực.”

Hắn cũng không biết là xẩy ra chuyện gì, lúc trưa Thanh Mạt cô nương bỗng nhiên bảo người truyền lời để hắn cùng Trình Hàng đến nhà ngỗ tác Giang Hân một chuyến, hai người bọn họ không hiểu sao cả đi tới, lại thấy Thanh Linh đã ở , còn có ba đại danh đỉnh đỉnh tiền thưởng thợ săn, hắn gặng hỏi lại bị bức đi gọi cửa, hắn cũng rất bất đắc dĩ…..

Cái này cần đến nhà tìm hắn sao? Trong nha môn cũng giống nhau có thể hỏi đi? Hiện tại mọi người đã chắn ở cửa, Giang Hân cũng chỉ có thể mở cửa, cười nói :”Được rồi, mời vào.”

Nhà Giang Hân cũng không lớn, Dạ Mị lạnh lùng đứng ở ngoài cửa, Kiền Kinh cũng chỉ tà dựa ở bên cạnh, cũng không đi vào, chuyện tiền thưởng thợ săn làm chính là bắt người, điều tra vụ án cùng bọn họ không có quan hệ.

Ngao Thiên luôn luôn không thích xen vào việc của người khác nhưng hôm nay thái độ khác thường đi vào bên trong, Dạ Mị cùng Kiền Kinh lần thứ hai liếc mắt nhìn nhau, hôm nay sư huynh thật sự rất quái lạ!

Giang Hân cùng Lữ Tấn ngồi ở tiểu bàn tròn trong phòng khách một hỏi một đáp, Lữ Tấn kỳ thực không biết muốn hỏi cái gì, chỉ có thể hỏi vấn đề liên quan đến án tử :”Ngươi là lúc nào đến? Lúc đó trong phòng còn có người nào.”

Giang Hân bình tĩnh nhất nhất đáp lại :”Sáng sớm giờ Thìn(7h-9h) nhất khắc đến. Lúc đó trong đại sảnh có Ngô đại nhân cùng mấy người hầu, nội thất không có ai, thế nhưng ta không biết trước ta còn có ai đi vào hay không.”

Cố Vân tiến vào bên trong, con mắt theo thói quen nhìn xung quanh, tuy rằng nàng vẫn không có nói gì, thế nhưng Trình Hàng đã nhìn ra, nàng nhất định đang tìm manh mối, con mắt cũng phút chốc mở lớn, tỉ mỉ quan sát xung quanh có gì khác thường, thế nhưng nhìn đi nhìn lại, này gian tiểu phòng có cái gì vừa nhìn là thấy rõ ràng.

“Khi ngươi kiểm nghiệm có phát hiện cái gì khác thường không?”

“Ta tiến vào nội thất không đến một nén nhang, Lữ đại nhân ngài cũng đã tới, ta không có phát hiện cái gì khác thường.”

Lữ Tấn còn cùng Giang Hân câu được câu không hỏi, hỏi cũng gần một nén nhang, hắn thật sự không biết hỏi cái gì, liếc mắt nhìn Cố Vân, Giang Hân cũng quay đầu lại nhìn, nàng đang ngồi xổm cạnh cửa, không biết đang làm gì.

Giang Hân sắc mặt khẽ biến, trầm giọng nói :”Ngươi làm gì?”

Ngượng ngùng đứng dậy, Cố Vân nhún nhún vai cười nói :”Không có gì, tùy tiện nhìn.”

Giang Hân hiển nhiên đã không kiên nhẫn:”Lữ đại nhân còn có cái gì muốn hỏi sao?”

“Ách…đã không có.” Hắn thật sự không biết hỏi cái gì nữa….

Trác Tình từ đầu vẫn im lặng đứng phía sau hắn bỗng nhiên cầm lấy bản ghi chép vừa rồi hắn làm bộ hỏi gì đó, đưa tới trước mặt Giang Hân, nói :”Đây là ghi chép bản khai của ngươi, ngươi xem không có vấn đề gì liền ký một chữ đi.”

“Vì sao?” Giang Hân nghi hoặc nhìn Trác Tình, lúc nào hình bộ tuân vấn ( hỏi ý kiến, hỏi dò) còn muốn ký tên?

Thời đại này bản khai không cần ký tên? Nếu như cái kia quan viên nhớ sai có thể tùy tiện loạn viết, chẳng phải đối người bị hỏi rất không công bằng sao?!Trác Tình khẽ nhíu mày, sắc mặt bình tĩnh như trước, nhàn nhạt giải thích nói :”Không có gì, chỉ là chứng minh đây là ngươi đã nói, không phải chúng ta giả tạo.”

Thì ra là thế, tuy rằng trước đây không có nghe nói qua, thế nhưng nàng nói rất có đạo lý, Giang Hân cầm lấy bút, trên giấy ký xuống tên hắn.

Nhìn tay cầm bút của hắn, Trác Tình hiểu rõ, hắn là thuận tay trái!!

Nhưng là như thế này là có thể nói rõ hắn là hung thủ sao? Trác Tình nhìn về phía Cố Vân, chỉ thấy nàng xuất ra tờ giấy đưa tới trước mặt Giang Hân hỏi :”Còn có cái này, ngươi xem có hay không thấy qua.”

Nhìn thoáng qua hình vẽ trên giấy, Giang Hân lắc đầu trả lời :”Ta chưa thấy qua.”

Trên mặt che giấu rất tốt, thế nhưng hắn vừa run vai, hắn đang sợ cái gì? Theo dõi mặt hắn, không bỏ qua bất luận một tia dao động nhỏ nào, Cố Vân lạnh lùng nói :”Ngươi xác định?”

Nuốt một ngụm nước bọt, Giang Hân lần thứ hai gật đầu :”Xác định.”

Cố Vân chống bàn gỗ, càng thêm tới gần hắn, lạnh lùng nhìn ánh mắt hơi dao động của hắn, Cố Vân từng chữ từng chữ nói :”Ngươi —đang —-nói —-dối.”

Trước mặt bỗng nhiên xuất hiên gương mặt phóng đại, Giang Hân thân thể theo tiềm thức ngửa ra sau, con mắt nhưng thật ra không có lảng tránh Cố Vân, khăng khăng nói :”Ta thật sự không có thấy qua.”

Hắn thật không nên cùng nàng đối mặt! Chỉ có người chột dạ mới có thể muốn thông qua ánh mắt để người khác tin tưởng hắn nói ! Cố Vân nhẹ kéo khóe môi, đứng thẳng thân thể, cười nói :”Phỉ nhi nói, Ngô Nhứ tiểu thư đem tặng cho ngươi.”

Giang Hân vẫn chưa nổi giận, chỉ là lạnh lùng đáp :”Đây là vu hãm, quả thực là nói bậy!”

Tâm tình tận lực bảo trì bình tĩnh, nhưng khí tức rõ ràng bất ổn, hắn nhật định gặp qua ngọc bội này, chỉ là ngọc bội ở đâu?

Cố Vân tiếp tục cùng hắn đối diện tranh luận, thanh âm thanh liệt không vội không chậm nói :”Ngươi gặp qua ngọc bội, hơn nữa ngọc bội ngay ở trong phòng này!”

Lời của nàng không chỉ có Giang Hân sắc mặt đại biến mà những người khác cũng đều ngẩn ra, nàng sao bỗng nhiên nói như vậy?! Nàng có phải có chứng cứ gì hay không?!

Giang Hân rốt cục không khống chế được gầm nhẹ nói :”Không có ngọc bội! Không có!”

“Ngươi chính là tình nhân của Ngô Nhứ !” Cố Vân lần nữa ném ra một quả bom hạng nặng.

Trong phòng bỗng chốc một mảnh xôn xao, Giang Hân dứt khoát đứng dậy, cười ha hả :”Hoang đường ! Này quả thực quá hoang đường!”

Cố Vân liên tiếp xuất ra lời nói dối, Trác Tình hiểu rõ nàng muốn xem, bất quá là thần tình Giang Hân!

Giang Hân bỗng nhiên ngừng cười, nhìn chằm chằm Cố Vân, cười lạnh nói :”Ta nói rồi, ta căn bản chưa thấy qua cái gì ngọc bội, các ngươi không tin, có thể tùy tiện lục soát!”

Tùy tiện lục soát? Hắn ung dung tự tin như thế, là làm ra vẻ hay là hắn đã có chuẩn bị?!