Tây Song Trúc

Chương 61: Hận ý




Từ đó về sau, Yến Sâm không thể rời trúc đình nửa bước.

Lục Hoàn Thành như chim non sợ cành cong, chỉ e hắn dẫm lên vết xe đổ, thực sự ném tính mạng mình ra sau, liền không cho phép hắn tự ý đi ra ngoài. Yến Sâm trầm mặc đáp ứng, cứ cách ba ngày, trước khi mặt trời mọc thì hiện thân một lần, cùng Lục Lâm ăn uống chơi đùa. Lục Lâm thích được hắn ôm đi ngủ, hắn sẽ tắm rửa thay y phục thật sớm, nhẹ giọng dỗ dành hài tử ngủ, cho nó một giấc mộng thật ngọt ngào.

Đợi hài tử ngủ rồi, Lục Hoàn Thành liền không giữ hắn ở lại nữa.

Thậm chí chỉ cần hắn thể hiện hơi chút ủ rũ, Lục Hoàn Thành sẽ coi như việc quan trọng tày trời, cả người khẩn trương, giục hắn về trong thân trúc nghỉ ngơi, không được cậy mạnh mà lưu lại.

Hắn thật sự không hề mệt mỏi, nhưng Lục Hoàn Thành không tin.

Yến Sâm nghĩ nên dùng một số chuyện chứng minh mình không mệt, vì thế liền cởi quần áo, ngón tay bạch ngọc từng tấc từng tấc vuốt ve lên lồng ngực Lục Hoàn Thành.

Thân thể mềm mại gầy gò như trước của hắn, đối với Lục Hoàn Thành có sức hấp dẫn trí mạng, tùy ý vỗ về vài cái, Lục Hoàn Thành đã nhanh chóng* cứng lên, thế nhưng chung quy vẫn không đụng vào y.

*Nhanh chóng: bản gốc “lập can kiến ảnh” (立竿见影) – “dựng sào thấy bóng”, ý nói có hiệu quả nhanh chóng (dựng cây sào dưới ánh nắng mặt trời, có thể thấy ngay bóng của cây sào thẳng hay nghiêng).

“Hài tử ở đây.”

Đều là dùng một lý do này.

Yến Sâm không nghe, khóe mắt tỏ vẻ quyến rũ, ai oán nói: “Ngươi không thương ta nữa rồi. Nếu là năm năm trước, ngươi lúc nào cũng chỉ ước gì mỗi ngày đều…”

“Đừng lúc nào cũng muốn những thứ này, được không? Duẩn Nhi vừa mới ngủ.” Lục Hoàn Thành bới mái tóc dài của hắn, từng lọn vén sau tai, “A Sâm, chúng ta nói chuyện một lát, những lời chưa kịp nói, những điều chưa kịp nghĩ, tất cả đều gom lại nói cho ta nghe…”

Mị ý trong khóe mắt dần dần phai đi, đầu ngón tay cũng theo đó lạnh đi phân nửa.

Yến Sâm gục đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Mỗi một câu đều có lúc nên nói, nếu không, lời ra khỏi miệng cũng không còn ý nghĩa gì. Hoàn Thành, ta không thể đem những lời muốn nói tích lại, tích đến lúc có thể gặp lại ngươi, một lần nói hết, chuyện này căn bản là không làm được, ta…không mở lời được.”

“Vậy thì không nói nữa, ta ôm ngươi một lúc, chúng ta giống như trước kia vậy…”

Thắt lưng Yến Sâm bị ôm lấy, bàn tay nóng bỏng sờ một cái qua xương sống, toàn thân đều mềm oặt, hàm răng cắn đôi môi đỏ, có chút khó chịu hỏi: “Hôm nay thực sự… không được sao?”

Lục Hoàn Thành hôn lên đôi môi hắn, đầu lưỡi theo vòm miệng êm ái liếm lên vành tai, nhẹ giọng bên tai hắn nói: “Chớ nóng vội, đợi thêm một thời gian nữa, chờ ngươi tốt lên một chút.”

Trúc khí trong vắt, trần thế nhơ bẩn, xung khắc lẫn nhau, không thể nào ở lâu. Thời gian lâu dài, có thể sẽ khá hơn.

Bọn họ đều nghĩ vậy.

Dương liễu đâm chồi, hoa lê chớm nở, rất nhanh đã tới ba tháng xuân tràn ngập khắp nhân gian. Mà thời gian Yến Sâm hiện thân bên ngoài thân trúc lúc càng ngắn, ngay cả một canh giờ cũng cảm thấy không ổn.

Dù chỉ một canh giờ, ban đầu còn cách ba ngày, sau lại… thành cách bốn ngày.

Thường xuyên không kịp dỗ Lục Lâm ngủ, mệt mỏi cùng cực gần như muốn cắn nuốt ý thức Yến Sâm. Dần dần, Lục Lâm không còn nũng nịu, nó dùng loại ánh mắt thận trọng đánh giá Yến Sâm, tựa như một cái bình nhỏ mảnh mai, đặt trong lòng bàn tay, vừa thoáng lay, bị đụng chạm, liền vỡ mất.

Càng không còn những phút giây nhàn rỗi, có thể ở cùng một chỗ với Lục Hoàn Thành.

Bởi vì dù đem tất cả thời gian lưu lại cho Lục Lâm, cũng còn thiếu rất nhiều.

Yến Sâm không biết tương lai mình sẽ thế nào, hắn không khỏi nghĩ ngợi, có thể hay không, rốt cục sẽ có một ngày như vậy, hắn không thể rời khỏi thân trúc, linh thể bị trói buộc trong vách trúc chật chội, không thể nhìn Lục Lâm lớn lên rời nhà lập nghiệp, không thể nhìn Lục Hoàn Thành ngày một già đi… Những người ràng buộc với hắn sẽ từng bước từng bước xa lìa nhân thế, còn hắn sẽ như ba trăm năm trước, lại trở thành cây trúc một chút cũng không liên quan gì với trần thế.

Vẻn vẹn… chỉ là một cây trúc.

Yến Sâm đếm thời gian giữa mùa xuân cô tịch, chờ đợi đến lần sau gặp lại. Một ngày, hai ngày, ba ngày…. Đáy lòng sinh ra hận ý vặn vẹo méo mó.

Hắn bắt đầu hận Duẩn Nhi.

Hận hài tử thương hắn, dính hắn, quấn quýt lấy hắn, chiếm hết thời gian hắn ở ngoài thân trúc. Hắn chỉ có một giờ, ngắn như vậy, nháy mắt đã qua, thật muốn dùng để ôm, để hôn Lục Hoàn Thành, để liều chết triền miên, muốn dùng thân thể này nếm thử niềm khoái cảm sắp chết được cứu vớt.

Muốn đến phát điên, muốn đến phát khóc, lại chậm chạp không có được.

Hận ý vừa chạy lên đại não, hắn liền tự trách đến cơ hồ muốn chết – Duẩn Nhi là cốt nhục của hắn, là ký thác toàn bộ đời này của hắn, hắn từng yêu Duẩn Nhi như vậy, dù dùng mệnh để đổi hắn cũng không hối hận, bây giờ, làm sao có thể sinh ra dù chỉ một chút hận ý đối với Duẩn Nhi?

Hắn luống cuống, mờ mịt nhìn quanh, cũng không biết phải oán ai hận ai.

Đau khổ đến khắc cốt ghi tâm trong lòng dù sao cũng phải có một căn nguyên, cuối cùng Yến Sâm lâm vào tuyệt vọng, đem ngọn nguồn hướng vào chính mình, hận mình chỉ là một cây trúc, gầy yếu, dễ đổ, ba trăm năm linh khí tụ lại quá đơn bạc, yếu ớt không chịu nổi một kích.

Hắn không chịu nổi sóng gió lắc lư, vì vậy, căn bản không nên thức tỉnh.

Lại càng không nên thức tỉnh một chút tình ái ít ỏi đáng thương, vụng về noi theo thế nhân, tìm một lang quân ái mộ.

Lục Hoàn Thành làm sao mà giống hắn?

Hắn dùng sức nắm thật chặt mười đầu ngón tay vẫn không cách nào giữ được một người, sao có thể trời xui đất khiến, vừa may lại là người thuộc về hắn đây?

Hương xuân cuối tháng tư đã tản hết, tiểu mãn* tới, lúa trổ bông. Ngày càng dài ra, mà gặp nhau lại càng ngắn lại.

*Tiểu mãn: ngày 20, 21, 22/5

Yến Sâm một lần nữa bước từ trong trúc ra, Lục Hoàn Thành đang ở trước cửa sổ an tĩnh chờ hắn. Bốn tháng trôi qua, bọn họ sớm thành thói quen dùng một hồi ly biệt dài đằng đẵng đổi lấy một khắc tương phùng ngắn ngủi. Vì không để lúc ly biệt quá đau thương, lúc gặp gỡ cũng tận lực giả vờ bình tĩnh – bình tĩnh ôm, bình tĩnh nói chuyện, ai cũng không muốn lần gặp lại này sẽ kết thúc ở khoảnh khắc này.

Yến Sâm ôm lấy thắt lưng Lục Hoàn Thành, nghiêng má, nhẹ nhàng áp lên ngực. Hắn thích nghe tiếng tim Lục Hoàn Thành đập, bởi vì chỉ có độ mạnh yếu của trái tim mới không cách nào ngụy trang.

“Duẩn Nhi hôm nay… không tới sao?”

Lục Hoàn Thành nói: “Nó ở chỗ mẹ ta.”

Yến Sâm đau xót trong lòng, có vài phần tự giễu nở nụ cười: “Duẩn Nhi có phải là…. không muốn gặp ta?”

Hắn luôn đột ngột tới, đột ngột đi, hài tử vẩn còn nhỏ tuổi, trong lòng mẫn cảm dễ tổn thương, sớm muộn cũng không chịu nổi chia lìa vĩnh viễn tàn nhẫn như vậy, chỉ là hắn không đoán được… Ngày này sẽ đến nhanh như thế.

Lục Hoàn Thành không ngờ tâm tư hắn biến hóa, lại một đường đâm vào trong ngõ cụt, vội vàng giải thích: “Ngươi đừng đoán mò, Duẩn Nhi chỉ là muốn dành thời gian lại cho chúng ta. Nó nói, nó là một cây trúc non, lúc nào cũng có thể phụ linh gặp ngươi, ta không làm được, ta với ngươi… vĩnh viễn chỉ có thể ở ngoài trúc gặp gỡ. Cho nên, nó hy vọng ta dùng một giờ này để ở bên ngươi…”

Đôi tay khoát chặt trên vát áo hắn, đột nhiên đẩy một cái thật mạnh, Lục Hoàn Thành còn chưa kịp phản ứng, bỗng chốc bị đẩy ra xa hơn vài thước!

Vẻ mặt y mờ mịt: “A Sâm?”

“Rõ ràng ngay cả hài tử cũng biết, thế mà ngươi lại không biết!”

Yến Sâm cắn đôi môi đến trắng bệch, tình cảm đau khổ đè nén trong nháy mắt bạo phát: “Mỗi lần Duẩn Nhi ngủ, ngươi liền vội vã thúc giục ta trở về, chưa bao giờ bằng lòng giữ ta lại một lần! Đúng vậy, ta sinh ra nó, ta yêu nó, cho nên hận không thể mỗi phút giây đều ở bên nó. Còn ngươi? Ngươi chẳng lẽ không có một chút tư tâm nào, muốn dành từng phút từng giây bên ta sao? Bốn tháng rồi, Lục Hoàn Thành, suốt bốn tháng, câu nói ngươi nói nhiều nhất chính là muốn ta trở về! Ngươi không bao giờ biết được lúc ta bị vây trong thân trúc có bao nhiêu khó chịu! Ta hao hết linh lực mới hiện thân được một lần, lẽ nào chỉ là vì muốn gặp Duẩn Nhi thôi sao! Lục Hoàn Thành, ta không chỉ là phụ thân của Duẩn Nhi, ta còn là….của ngươi…của ngươi..”

Âm thanh của Yến Sâm dừng lại ở chỗ cao nhất, ngưng thành một giọt lệ, trực tiếp rơi xuống.

Bùn đất hơi ướt, lặng lẽ nứt ra.

Hắn siết vạt áo đứng một chỗ, khóc đến quên thở, trong miệng nửa sặc nửa nghẹn điên cuồng thở gấp, giống như bị bệnh nặng phát tác. Hắn nhìn chằm chằm Lục Hoàn Thành, đôi mắt bi thương nóng rẫy, bên trong nhiều thêm một loại hận ý rõ ràng Lục Hoàn Thành chưa từng thấy qua.

Lục Hoàn Thành triệt để kinh hoàng, như bị cảnh tỉnh, nửa ngày không đáp lại.

Đồng hồ rơi tí rách, thời gian từng giọt từng giọt trôi qua.*

* Đồng hồ thời cổ đại là một hệ thống mà thời gian ứng với lượng nước chảy nhất định qua một độ nghiêng. Nếu ta nhớ k nhầm thì có một loại dùng nước, còn một loại là cắm cây sào vào rồi nhìn bóng của nó. (Raph)

Mà bọn họ chỉ có một canh giờ.

Hết chương 61