Tây Song Trúc

Chương 70: Đêm mưa (hạ)




Nụ hôn rực lửa dày đặc rơi xuống, sau gáy, trước má.

“Ngươi tới làm gì, hử? Tới làm gì? Không phải còn phải chăm sóc Duẩn Nhi sao, cớ gì nửa đêm tới tìm ta?!” Lục Hoàn Thành châm chọc hắn, mùi đố kị sôi trào trong giọng điệu, “Nói đi, A Sâm, nói xem sao lại tới tìm ta, có phải hay không nơi này… ngứa ngáy không chịu nổi?!”

Lục Hoàn Thành lần xuống dưới háng hắn sờ một cái, dưới ngón tay quá đỗi mịn màng, lúc này liền không nhịn được văng ra mấy tiếng chửi tục, gấp gáp lột sạch quần áo hắn, ngón tay bỗng chốc đâm vào hậu huyệt, dưới xuân triều vô hạn khuấy động thật mạnh trong nơi thầm kín.

“A! Không muốn, không… Ngươi bình tĩnh một chút, Hoàn Thành!”

Yến Sâm gắng sức chặn lại tay y, muốn mượn cơ hội thoát ra ngoài.

Lục Hoàn Thành thấy hắn muốn chạy, liền siết lấy eo đẩy người nằm lên tháp, buộc hắn quỳ gối, ngón tay lại lần nữa dò vào tràng huyệt, tìm được nơi thịt non hơi gồ lên, liền vân vê một cách lão luyện. Yến Sâm chợt cảm thấy xương sống tê rần, suýt nữa khóc kêu thành tiếng: “Không muốn xoa… A, Hoàn Thành, nơi đó… Không muốn xoa…”

“Được, không xoa.”

Lục Hoàn Thành hiếm có dịp nào lại thuận theo yêu cầu của hắn, nhưng lại táo tợn hơn cắm vào đó hai ngón tay, chốc lát liền kích thích khiến cho tràng đạo thít chặt trở nên lỏng ra ẩm ướt.

Yến Sâm không vùng vẫy được, cũng trốn không thoát, nằm bò trên giường thở dốc liên tục, đáy mắt trào lên một tầng lệ mỏng.

Một lát sau ngón tay kia liền rút ra ngoài, Yến Sâm thật vất vả thở hắt một hơi, vừa định giải thích tường tận cho Lục Hoàn Thành, còn chưa mở miệng, mông bỗng chốc trở lên trướng đau, gậy th*t giết người liền hăng hái làm bậy mà tiến vào!

“Ngươi… A!”

Hắn bị đổ nhào về phía trước một cái, sức lực cưỡng bách tựa như thái sơn áp đỉnh, vững vàng đè hắn xuống dưới. Hắn chỉ cảm thấy tràng huyệt đau nhức, trong bụng căng đầy, thứ của Lục Hoàn thành tựa như tẩm dầu, khiến cho cả người hắn bỏng rát.

Yến Sâm sụp đổ la ầm lên: “Hoàn thành, ngươi điên rồi sao?!”

Lục Hoàn Thành lúc này hóa thành một súc sinh từ đầu đến chân, nâng hông liên tục tấp vào, tức giận nói: “Ngươi dám bỏ rơi ta!”

dương v*t cường tráng, cả gốc rễ nghiền nát từng tấc da thịt nhạy cảm, eo Yến Sâm không ngừng run rẩy, từ đầu tê dại đến ngón chân, trong đầu thoáng chốc trống không. Hắn biết Lục Hoàn Thành đang tức giận, thế nhưng cả người choáng váng xây xẩm, không nhớ nổi Lục Hoàn Thành vì cớ gì lại giận dỗi. Thầm nói ân hận, muốn nhượng bộ, nhưng một chữ cũng không thành tiếng.

Lục Hoàn Thành rút dương căn, tay nâng eo Yến Sâm nhấc lên, hung ác quất roi xông tới.

Yến Sâm đang bị tình dục đốt lòng, làm sao chịu được, vừa bị đâm mấy lượt liền vứt khí giới áo giáp đầu hàng, bắp đùi run lập cập, túm chặt ván giường, nghẹn ngào khóc lên thành tiếng. Lục Hoàn Thành tựa như nghiền ngũ cốc, vừa hung hăng vừa tàn ác chèn ép hắn, thái độ cực kỳ tồi tệ, còn cố ý chọn đúng thời điểm nguy hiểm chết người mà tra hỏi hắn: “Cho ngươi thêm một cơ hội, ngươi muốn ngủ với ai? Duẩn Nhi, hay là ta?”

“A… Cùng ngươi! Cùng ngươi!!” Giọng kêu khóc.

Khoái cảm kích động như sóng, hắn bị sự thoải mái vô biên vô tận nuốt mất, cảm giác trên đời này cái gì cũng không còn quan trọng, chỉ cần Lục Hoàn Thành không tức giận, không làm hắn, muốn hắn làm cái gì nói cái gì đều được, liền dứt khoát bỏ lòng tự ái sau cùng kêu lên: “Hoàn Thành, ta không dám, ta không dám nữa! Ta… Ưm… Ta sai rồi, ta ngủ với ngươi, ngươi bỏ qua cho ta đi…”

Hắn khóc lóc khiến người ta thương xót không thôi, Lục Hoàn Thành vốn chỉ nhất thời xúc động, nào dám thật sự đâm đầu vào chỗ chết chọc ghẹo hắn, vừa thấy hắn khóc, liền lật người ta lại ôm vào trong ngực, dịu dàng hôn lên, từ từ cắm vào.

Yến Sâm từ dòng nước siết dạt vào nguồn nước lặng, một lúc lâu mới tỉnh lại, rưng rưng mở mắt nhìn Lục Hoàn Thành: “Ngươi bắt nạt ta.”

“Ta nhận sai.”

“Ta phải đi về ngủ với Duẩn Nhi.”

“Không được.”

“… Ngươi còn bắt nạt ta nữa.”

Lục Hoàn Thành dùng sức đẩy nhẹ, cười nói: “Lại cho ta bắt nạt lượt nữa, liền để người thư sướng ra về.”

“Ừm, vậy…” Yến Sâm mềm nhũn thúc giục, “Vậy ngươi mau chút.”

Lục Hoàn Thành được chấp thuận, ôm hắn khi đầy khi vơi mà va chạm. Yến Sâm dần dần cảm thấy hứng tình, hai chân chủ động quặp ra sao eo y, một bên động thân nghênh hợp, một bên phát ra rên rỉ nhè nhẹ. Một lát sau, Yến Sâm hơi nhíu mày, than phiền: “Không thoải mái.”

Lục Hoàn Thành hỏi: “Làm sao lại không thoải mái?”

“Quá chậm, cũng quá nhẹ… Ngươi mạnh một chút đi, như bây giờ không đủ... Ừm, còn phải chọc vào nơi đó… Ngươi thích nhất chọc vào nơi đó… Ta muốn ngươi chọc vào…”

Hắn nói rất nhỏ giọng, nhưng lời nói thẳng thừng, lại mang một chút giọng mũi thẹn thùng, mấy câu nói lẻ tẻ liền khiến cho hai thắt lưng y ê ẩm, nhục căn trướng lớn.

Lục Hoàn Thành cắn răng xúc động, hay cho một cây trúc thanh tú, lăn lộn với con báo tinh không biết xấu hổ kia mấy ngày, ngược lại mị thuật có chút thành tựu, thuận lợi xuất sư.

Có điều… Y thích đến chết đi được.

Là thật tâm thích.

Thuận tiện chọn tư thế thọc sâu, đẩy Yến Sâm lên vách tường, đỡ ngang eo bạch ngọc gầy guộc ngang nhiên rút ra đâm vào.

Yến Sâm mưa đêm hầu hạ, thanh âm phóng đãng quyến rũ ngâm nga, thậm chí lấn át cả cuồng phong mưa lớn ngoài cửa sổ, bản thân trong mơ màng nghe được còn thấy vạn phần xấu hổ, vội vàng cắn tay. Lục Hoàn Thành sợ hắn bị thương, cúi người hôn lên, dương căn dưới háng rốt cục chọc vào lần cuối, thẳng vào nơi sâu nhất trong u huyệt. Lần đẩy đưa này khiến Yến Sâm sảng khoái không dứt, cơ hồ rơi lệ, tràng bích cật lực co rút lại, thật giống như một cái lưỡi ngọ nguậy, không ngừng hút chặt Lục Hoàn Thành.

Hai người tứ chi dây dưa, hô hấp rối loạn, không phân biệt rõ là bạo vũ ngày hè hỗn loạn hơn, hay là rung động điên cuồng của bọn họ hỗn loạn hơn.

Cuối cùng lúc bắn tinh Lục Hoàn Thành lại có thái độ khác thường, không cắm sâu phun vào trong, mà để hành đầu ở tuyến thể Yến Sâm, trụ thân bừng bừng khí thế, tinh thủy lấy sức lực cường hãn từng trận phun trào, thỏa thích bắn trong nội bích.

Yến Sâm tựa như một bãi bùn nhão nằm ở mép giường, hai mắt tan rã, bị Lục Hoàn Thành kích thích như vậy, bụng dưới lại lần nữa cuộn xiết ngàn dặm.

Hôm sau lúc Lục Lâm tỉnh lại, phát hiện bản thân đã rời giường một cách thần kì.

Gỗ lê chạm hoa, sáu trụ sáu thước, rủ xuống một tấm lụa mỏng.

Nó trở lại phòng ngủ rồi?

“Cha Trúc Tử!”

Nó kinh ngạc bò dậy, đụng phải mặt Yến Sâm: “Chúng ta sao trở lại rồi?”

Yến Sâm lúc này đang ngủ say, khuôn mặt ửng đỏ, mắt chưa hết xuân tình, hơi thở còn mang theo một chút gấp gáp mơ hồ. Lục Hoàn Thành đương nhiên không cho phép đứa nhỏ đánh thức hắn, lập tức đè thấp âm lượng trả lời: “Ta đổi ý.”

Lục Lâm ngây thơ nháy mắt hai cái: “Tại sao ạ?”

“Bởi vì không bỏ được cha con.”

Xem xét tình cảm cốt nhục, miễn cưỡng nặn thêm ba chữ: “Còn có con.”

Lục Lâm gật đầu một cái, giống như là đón nhận lý do này, sau đó lại nháy mắt hai cái, vui sướng hỏi: “Vậy…con có thể ngủ giữa hai người được không?”

Vừa dứt lời, nó liền nghiêng người, định bụng bò qua.

“Không thể.”

Lục Hoàn Thành từ chối lạnh tanh, xách tiểu tử đã chuẩn bị nhoài người vượt núi băng đèo đến chỗ Yến Sâm quăng về.

Lục Lâm ngã ngồi trên giường, ủy khuất giương mắt nhìn: “Tại sao không thể ạ?”

“Bởi vì cha Mộc Đầu và cha Trúc Tử mà tách ra ngủ thì không sinh được Duẩn muội muội.”

“A?”

Lục Lâm bị hù dọa sửng sốt một chút, thò đầu ra trộm nhìn bọn họ một cái, lại thật nhanh lùi về, luôn miệng nói: “Không ngủ riêng không ngủ riêng, Duẩn Nhi ngủ bên trong, muội muội ngủ ở giữa.”

Vừa nói liền ngoan ngoãn chui về chăn, nhắm mắt lại, mong mỏi muội muội mau đến một chút.

Hoàn chương 70