Tên Alpha Này Ngọt Chết Được

Chương 16: Đề bài này cậu giảng hay quá rồi




Các mục cần chú ý mà bác sĩ đưa ra dài vào khoảng mấy chục mét vậy, lúc đó Hà Liêu Tinh cũng chỉ qua loa liếc mắt một cái, cảm thấy những thứ đó giống như phản ứng có hại trên hướng dẫn sử dụng thuốc, tám chín phần mười sẽ không gặp phải, cho nên cũng không coi là chuyện to tát.

Vậy mà không nghĩ tới phản ứng có hại thế mà lại đến nhanh như vậy, khí thế hung hung*, khiến cho người ta một chút chuẩn bị cũng không có.

*Nguyên văn:气势汹汹, thành ngữ tiếng Hán, ý chỉ cảm xúc bộc phát vì một chuyện nghiêm trọng trái với ý nguyện của bản thân, trạng thái bất mãn phát tiết đối với người hoặc sự việc không như ý, xuất xứ từ "Tuân Tử - Thiên Luận" của Tuân Huống thời Tiền Tần - nguồn Baidu

Hà Liêu Tinh nín một lát, nhịn không được, đưa tay che mũi miệng, eo cong xuống --

Mai Thái sợ hết hồn, nhanh chóng cúi người xuống theo cậu, nhanh tay vỗ lưng cậu hai lần: "Làm sao vậy làm sao vậy?"

Nhân viên đang đứng ở cửa phòng chiếu thu mắt kính chú ý tới tình huống này, hai ba bước đi tới hướng bên này, hỏi han: "Có cần hỗ trợ không?"

Nhân viên làm công việc này cũng là Alpha, mặc dù có uống thuốc ức chế rồi, mà cái khó là Hà Liêu Tinh lúc này mẫn cảm, lập tức đã nghe được chất dẫn dụ mùi dưa chuột của đối phương.

Tuy rằng không thể nói là khó ngửi, mà lúc này bất kỳ chất dẫn dụ của Alpha nào khác ngoài Bùi Túc cũng có thể sản sinh kích thích đối với cậu.

Bàn tay mảnh khảnh của Hà Liêu Tinh nắm lấy lưng ghế tựa, không chống được nghiêng trời lệch đất* mà nôn khan, trong bụng như dời sông lấp biển**: "Tôi hơi... hơi khó chịu..."

*Nguyên văn:翻天覆地, Hán Việt: "phiên thiên phúc địa", miêu tả cảnh tượng biến hóa rất dữ dội, xuất xứ từ "Hồ gia thập bát phách" của Lưu Thương thời Đường - nguồn Baidu

**Nguyên văn:翻江倒海, Hán Việt: "phiên giang đảo hải", ban đầu miêu tả trận mưa lớn, về sau miêu tả lực lượng, sức mạnh to lớn "Thái bạch âm kinh - tế phong bá văn", "Dạ túc dương sơn ki" - nguồn Baidu

Mai Thái tay chân luống cuống cực kỳ, có cảm giác như mình đang trông chừng phụ nữ ốm nghén.

Cuối cùng Mai Thái đỡ Hà Liêu Tinh đến tiệm thuốc, giúp Hà Liêu Tinh mua thuốc làm dịu rồi, nhìn thấy bác sĩ đi tới chuyên khu Omega lấy thuốc, mãi đến tận một nháy mắt này, nhóc mới chậm chạp mà ý thức được cái gì, quay đầu không dám tin hỏi: "Anh Tinh cậu là Omega á?"

Nhóc cảm thấy thế giới của mình dường như bị đảo lộn, cứ như trong phim trước mắt một loạt hình ảnh như mưa tuyết lũ lượt lướt qua, Hà Liêu Tinh túm lấy mấy tên nhóc ranh mà đánh, Hà Liêu Tinh chơi bóng rổ, Hà Liêu Tinh mắng người... Từng hình ảnh siêu A ầm ầm kéo tới, rồi lại nổ tung khi một từ Omega vang lên, biến mất không thấy nữa.

Một người A như thế, lại là một Omega??

Mai Thái nhớ tới bộ dạng chính mình thường hay trốn ở phía sau Hà Liêu Tinh nhờ giúp đỡ, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy... vỡ mộng, cảm thấy chính mình làm mất mặt toàn thể Alpha.

"Chuyện này nói ra rất dài dòng," Hà Liêu Tinh giờ khắc này tinh thần không tốt, giọng nói cũng không mạnh mẽ bằng lúc thường, mi mắt nửa rũ, "Nói một cách đơn giản chính là, dù sao hiện tại mình là Omega, mà tin tức này tạm thời phiền cậu đừng nói cho người khác."

Đôi ba câu, bàn giao sự tình hết sức rõ ràng.

Một bụng nghi vấn của Mai Thái cứ như vậy chết non, nghẹn đến mức quai hàm của nhóc cũng lớn hơn bình thường vài phần, một hồi lâu, nhóc nhỏ giọng hỏi ý: "Liên quan đến chuyện cơ mật không thể nói cho ai biết à?"

Hà Liêu Tinh suy nghĩ một chút, nhìn tứ phía một cái, giơ tay ra với nhóc, Mai Thái nghe lời đưa lỗ tai qua, liền nghe thấy Hà Liêu Tinh nhỏ giọng nói: "Nếu cậu hỏi tới như vậy rồi, vậy mình sẽ nói cho cậu nghe."

Mai Thái vô cùng hiếu kỳ, nhích tới càng gần hơn nữa, chỉ lo nghe sót một từ nào: "Cậu nói đi."

Hà Liêu Tinh siếp hữu kỳ sự*: "Kỳ thực mình là một người ngoài hành tinh."

*Nguyên văn:霎有其事, hay còn là 煞有其事, Hán Việt: "sát hữu kỳ sự", là một cụm từ tiếng Hán, ý chỉ bộ dạng giả vờ có chuyện nghiêm trọng - nguồn Baidu

Mai Thái: "...""

Mai Thái: "???"

Vào lúc này, ở ngoài tiệm thuốc, vừa vặn có một đám người từ KTV đi ra, một nam sinh tóc nâu một mặt nịnh hót nói chuyện với gã đi đầu: "Anh Hoài chúng ta lát nữa đi ăn tối ở đâu ạ?"

Gã cầm đầu kia cả người mặc đồ đen, người cao gầy, trên lỗ tai đeo khuyên, mặt mũi kiêu căng khó bảo, nghe vậy không lên tiếng, ánh mắt trông có chút cao thâm khó dò.

Nam sinh tóc nâu thở dài, vừa định gọi gã, nhưng lại hơi nhát, ngừng một chút, cẩn thận nơm nớp* thuận theo tầm mắt gã nhìn về phía tiệm thuộc, nhất thời liền nhìn thấy Hà Liêu Tinh đang lấy thuốc ở chuyên khu Omega, trong chớp mắt này, lông mày nó bay lên: "...?"

*Nguyên văn:小心翼翼, Hán Việt: "tiểu tâm dực dực", thành ngữ tiếng Hán, vốn miêu tả dáng vẻ cung kính, hiện giờ dùng để miêu tả sự cẩn thận khi ăn nói hành động, sợ có sơ sót, xuất xứ từ "Thi kinh - Đại nhã - Đại minh" - nguồn Baidu

Nếu như cậu ta nhớ không lầm, Hà Liêu Tinh hình như là một Alpha?

Vậy thì thú vị thật, tại sao nó lại xuất hiện ở chuyên khu Omega, hơn còn... uống thuốc.

Không phải, là cậu ta nhìn lầm rồi sao?

Một Alpha sao có thể uống thuốc chuyên dùng cho Omega?

"Anh Hoài... Kia hình như là Hà Liêu Tinh ạ?" Tên tóc nâu chần chờ đảo mắt, muốn xác nhận mắt mình không bị sao, "... Hiện giờ nó trông như chỉ có một mình, chúng ta có cần phải...?"

Cậu ta hỏi câu này là có lí do, lúc trước anh lớn của bọn họ sống rất khiêm nhường*, mà sau đó vì một sự cố nhỏ, bị thiệt thòi trên tay Hà Liêu Tinh, sau đó liền kết thù.

*Nguyên văn: 低调, Hán Việt: "đê điều", thường được dịch là "điệu thấp", là triết học Đạo gia, thể hiện thái độ khiêm tốn, cẩn thận, đồng thời cũng là một loại trí tuệ, không kể chuyện không liên quan với người không liên quan - nguồn Baidu

Chuyện này còn chưa có trả thù đâu.

Hiện tại vừa vặn có cơ hội.

Mà An Hoài hiển nhiên không phải muốn như vậy, gã ngừng lại, híp mắt, chậm rãi thong dong* nói: "Tao thấy giống như nó đang mua thuốc ở chuyên khu Omega?"

*Nguyên văn: 慢条斯理, Hán Việt: "mạn điều tư lý", miêu tả cách nói chuyện làm việc chầm chậm, không hoang mang, xuất xứ từ "Tây sương ký" - nguồn Baidu

Tóc nâu ngơ ngác đáp một tiếng, không rõ vì sao.

An Hoài cong môi dưới, dường như cảm thấy rất thú vị, gã giơ tay ra, hờ hững ra lệnh: "Đợi một lát nữa mày đi qua, tới chỗ nó đứng, nhìn vị trí bác sĩ lấy thuốc, hỏi thăm nó mua thuốc gì."

Dược hiệu phát huy tác dụng rồi, Hà Liêu Tinh rốt cục dễ chịu được một chút, bọn họ trực tiếp đón xe trở về trường học.

Đang giải lao, trên hành lang đầy người.

Thế là chất dẫn dụ của Alpha cứ như một cơn sóng bị bao lại, Hà Liêu Tinh xưa giờ chưa từng cảm thấy bước đi dày vò đến thế, cứ như đoạn đường này bị kéo dài đến vô hạn.

Sau đó trong tầm nhìn của cậu rốt cục xuất hiện dáng người quen thuộc.

Bùi Túc đứng ở ngoài hành lang, đang bị một nam Omega hỏi bài, Bùi Túc cầm bút trong tay, ánh mặt trời chiếu vào trên người y, lại khiến cho khí chất quanh người y trở nên mềm mại, sự lạnh lùng lúc trước dường như tất thảy đều tan ra trong nhiệt độ ánh nắng.

Không biết có phải hay không bởi vì ánh nắng kia quá mức ôn hòa, Bùi Túc lúc này, trên mi mắt có ánh sáng, mắt mi trầm tĩnh, trông ra dáng dấp vô cùng dễ gần dễ chịu.

Quan trọng hơn là..., đây là bộ dạng đang ở trước mặt Omega khác mà lộ ra.

Chất dẫn dụ của Omega kia cứ như dây leo mà dung hợp cùng chất dẫn dụ của Bùi Túc, tuy hai mà một*.

*Nguyên văn: 不分彼此, Hán Việt: "bất phân bỉ thử", thành ngữ Hán Việt, miêu tả mối quan hệ mật thiết, xuất xứ từ "Tạ An bỉ vương đạo luận" - nguồn Baidu

Có lẽ là bởi vì đang trong trạng thái phát bệnh, sinh lý Hà Liêu Tinh cực kỳ mẫn cảm, nhìn thấy cảnh tượng này, đầu óc hơi ù ù.

Cậu còn không biết mình đang bị cái gì, ở trong góc nhìn bên ngoài của Mai Thái, nhìn thấy chính là Hà Liêu Tinh giống như một con mèo xù lông vọt tới, chợt chen vào giữa Bùi Túc và nam Omega kia, còn vô cùng tự nhiên mà nắm lấy cánh tay Bùi Túc.

Trong giây lát này, Mai Thái: "...?"

Chờ chút, anh Tinh cậu có phải là cần tỉnh táo lại không, chúng ta rõ ràng chỉ là đi về lớp mà thôi, khí thế này của cậu tại sao lại giống như chính thất đi bắt tiểu tam???

Những người còn lại trên hành lang: "...??"

Omega hỏi bài kia: "???"

Bùi Túc đang giảng bài bị cắt ngang, con ngươi hạ xuống, tầm mắt hạ xuống rơi lên trên người Hà Liêu Tinh, sau đó liền chuyển qua cánh tay bị nắm chặt kia của mình, dừng lại vài giây, y lần thứ hai nhìn về phía Hà Liêu Tinh.

Tuy rằng không lên tiếng, thế nhưng biểu đạt ý tứ rất rõ ràng.

- - cậu đang làm gì?

Phản ứng đầu tiên sau khi Hà Liêu Tinh ý thức được mình đang nắm cánh tay Bùi Túc chính là muốn thu tay lại, thế nhưng ngón tay vừa mới động đậy, cậu liền cảm thấy hành động xông lên nắm chặt tay người khác rồi thả ra của mình thế này hơi quá chi là mới lạ... cứ như là đầu óc có bệnh vậy.

Vì thế cậu tiếp tục nắm tay Bùi Túc, suy nghĩ một hồi, phát huy năng lực ứng biến cả đời, tình cảm chân thành nói: "Được rồi, đề bài này cậu giảng hay quá rồi, cách xa tới mấy mét mình nghe hết sức cảm động, nhất thời nhịn không được, bị hương thơm tri thức hấp dẫn đi tới cạnh các cậu."

Omega cúi đầu nhìn một chút câu hỏi Vật Lý về cách tính chu kỳ xoay của vệ tinh của mình, trên gáy chậm rãi hiện lên một cái dấu hỏi:...?

Bùi Túc: "......"

Cậu đoán xem mình tin không.