Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 237: Thái kinh cần chấn nhiếp




Thương Minh nghe thế thì lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng, thế mà bị một người không rõ lai lịch đùa bỡn.

- Thánh Nhân, xin hãy cho thần thêm chút thời gian, thần nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của người.

Thương Minh trầm giọng quát, nhiều năm như thế, chỉ có người này thoát khỏi bàn tay của mình, đây là một loại khiêu khích, khiêu khích uy nghiêm của Thiên La Viện

Vì thế phải dùng máu để rửa sạch sỉ nhục này.

Trưởng Tôn Ngự hơi hơi ngửa đầu, thấp giọng nói ra:

- Chuyện này ảnh hưởng rất ác liệt đến Thái Kinh, nhất định phải sớm giải quyết, thế nhưng hiện tại ngươi cần đến chủ trì sự tình Kiếm Trủng, sau khi xử lý tốt chuyện Kiếm Trủng, liền toàn lực truy bắt người này, sống phải thấy người, chết phải thấy xác

- Thánh Nhân, thần sẽ phái người đi tới Kiếm Trủng

Thương Minh còn chưa nói hết lời, Trưởng Tôn Ngự lại nhấn mạnh một câu:

- Không, lần Kiếm Trủng này, ngươi phải đích thân chủ trì.

Thương Minh nghe xong liền biết sự tình không phải đơn giản như vậy, cung kính dò hỏi:

- Thánh Nhân, có phải Kiếm Trủng có biến không?

- Kiếm Trủng chính là bảo địa Thái Kinh ta, thế lực xung quanh nhìn trộm đã lâu, lần Kiếm Trủng mở ra này, ta cảm giác sẽ không đơn giản như vậy, gần đây phát sinh quá nhiều chuyện, bản hoàng không thể không phòng.

Trưởng Tôn Ngự tâm tư kín đáo, có trực giác phòng ngừa chu đáo, huống hồ lần này còn liên lụy đến Kiếm Trủng, đây chính là căn cơ của Thái Kinh, không thể xuất hiện một chút sai lầm nào được.

- Thần đã rõ, thần lập tức đi an bài.

- Thương Minh, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giết chết bất luận tội, mặc kệ đối phương là ai, Thái Kinh ta đã lâu không có động tĩnh, khiến cho người ta cảm thấy chúng ta nhu nhược.

Trưởng Tôn Ngự muốn bày ra một chút chấn nhiếp, tới củng cố uy nghiêm Thái Kinh, đây là Thái Kinh, không phải chỗ a miêu a cẩu gì đều có thể tới

- Thần nhất định sẽ khiến đám tặc tử kia biết kết quả việc xâm phạm Thái Kinh ta

Trưởng Tôn Ngự nhẹ gật đầu, nhàn nhạt hỏi:

- Nghe nói lần này Mục Thiên đi cùng với ngươi, xảy ra chuyện không vui.

Đối với cường giả Thiên La Viện, Trưởng Tôn Ngự đều rõ như lòng bàn tay, đầy đều là trụ cột vững vàng của Thiên La Viện, cũng là một cỗ lực lượng giữ gìn hoàng quyền, cho nên Trưởng Tôn Ngự vẫn rất quan tâm.

- Thánh Nhân, Mục Thiên bị một vị người thần bí đánh bại, có lẽ không phục, thần đã cho y nghỉ ngơi một quãng thời gian.

- Quả thật nên nghỉ ngơi, như vậy đi, sau khi sự tình Kiếm Trủng kết thúc, các ngươi toàn lực bắt lấy tặc nhân kia, sau đó hãy nghỉ ngơi một khoảng thời gian

- Thánh Nhân thương cảm, chúng thần nguyện đầu rơi máu chảy

Trưởng Tôn Ngự cười cười, đỡ Thương Minh lên:

- Bản hoàng còn cần các ngươi phụ tá, các ngươi chính là cánh tay đắc lực của bản hoàng.

- Thánh Nhân.

- Trở về chuẩn bị cẩn thận.

- Vâng.

Nhìn bóng lưng Thương Minh rời đi, nụ cười Trưởng Tôn Ngự trong nháy mắt biến mất, làm một đế hoàng, ngự nhân chi thuật là thứ không thể thiếu.

Mà sau khi Thương Minh rời đi, cảm động trên mặt cũng đã biến mất, làm chưởng viện Thiên La Viện, đồng thời là một tên cường giả, Đế Vương, không thể tin.

Thương Minh đi trên hành lang gấp khúc cũng gặp phải Dạ Tư Không đến đây yết kiến.

- Tư Không.

Thương Minh chắp tay kêu.

Dạ Tư Không đáp lễ chắp tay:

- Chưởng viện.

- Tư Không nén bi thương.

Dạ Tư Không than nhẹ một tiếng.

- Ta còn có việc, không quấy rầy Tư Không.

- Chưởng viện, mời.

- Tư Không, mời.

Hai người khách khí lẫn nhau một phen, cắm vai mà qua.

Chẳng qua là lúc đi qua, biểu lộ trên mặt đồng thời biến đổi, trở nên có chút trầm.

- Lão thần, tham kiến Thánh Nhân.

- Tư Không miễn lễ.

Trưởng Tôn Ngự đi đến phía trước một bước, đỡ lấy hai vai Dạ Tư Không.

Dạ Tư Không chậm rãi đứng dậy, cung kính nói ra:

- Thánh Nhân thương cảm lão thần, lão thần rất cảm thấy vinh hạnh.

- Tư Không khách khí, như nếu không có Tư Không, nào có hoàng thất hôm nay.

- Lão thần chẳng qua là tận trung mà thôi, hoàng thất có thể có hôm nay, đều là công lao của Thánh Nhân.

Trưởng Tôn Ngự cười cười, tự mình châm trà cho Dạ Tư Không:

- Tư Không, lần này đến An Khang châu có cảm giác như thế nào, Tư Không đã rất lâu rồi không có ra ngoài.

- Đúng vậy, An Khang châu to đến mức lão thần không biết phải đi nơi nào, có thể so với Thái Kinh rồi.

Dạ Tư Không tiếp nhận chén trà nói nhỏ, trong giọng nói mang theo một cỗ suy yếu, tựa như vừa mới bị đả kích trở về.

Trưởng Tôn Ngự lên tiếng cười:

- Tư Không hẳn là nên đi ra ngoài một chút, nhìn non sông Thái Kinh một chút.

- Lão thần cũng muốn, chỉ là trên vai lão thần còn gánh vác lấy kỳ vọng của Thánh Nhân.

Trưởng Tôn Nhị trực tiếp ngồi ở bên cạnh Dạ Tư Không, nhẹ nói ra:

- Tư Không cao tuổi, lo lắng vì Thái Kinh ta, có đôi khi đừng quá cực khổ, giao cho hậu bối làm là được.

- Thánh Nhân, chuyện quan trọng như thế, lão thần sao có thể yên tâm giao cho hậu bối, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lão thần làm sao xứng với Tiên Hoàng.

Dạ Tư Không để chén trà trong tay xuống, phảng phất muốn quỳ gối trước mặt Trưởng Tôn Ngự.

Trưởng Tôn Ngự vội vàng đỡ:

- Tư Không hiểu lầm, bản hoàng cũng là lo lắng cho thân thể Tư Không, thấy Tư Không ngươi lần này trở về, không tốt bằng trước kia, không nên suy nghĩ lung tung.

- Lão thần không dám phỏng đoán tâm tư Thánh Nhân, có lẽ trên đường đi hơi xốc nảy, trong lòng có chút mệt mỏi.

Trưởng Tôn Ngự dừng một chút:

- Tư Không chi tâm bản hoàng hiểu rõ, lần này Tư Không hẳn đã gặp Dạ Côn đi, Tư Không có một tôn nhi tốt, bản hoàng không có may mắn như vậy.

- Thánh Nhân chê cười, lần này lão thần gặp được Dạ Côn, kỳ thật xuất sắc hơn người đồng lứa một chút, vận khí tốt một chút.

Dạ Tư Không thấy Thánh Nhân gợi ra chủ đề, cũng tùy theo nói ra.

- Vậy còn đứa bé Dạ Tần kia.

Dạ Tư Không thấp giọng nói ra:

- Đứa nhỏ Dạ Tần này đàng hoàng, công chúa lựa chọn Dạ Tần, là lựa chọn thông tuệ.

- Ha ha ha, bản hoàng cũng cảm thấy như vậy, trước kia còn lo lắng cho Nhị Nhị, hiện tại xem ra, Nhị Nhị hẳn là rất hạnh phúc.

- Đúng vậy, lần này lão thần có nhìn thấy công chúa, trên mặt hạnh phúc dạt dào.

- Vậy bản hoàng còn phải đa tạ Tư Không.

- Lão thần hoảng hốt.

- Đúng rồi Tư Không, gia chủ Dạ gia An Khang châu, Tư Không chọn người nào?

Trưởng Tôn Ngự tò mò hỏi.

Dạ Tư Không thở phào một hơi:

- Tiểu nhi uổng mạng, khiến lão thần người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, dựa theo gia quy, hẳn nên lựa chọn một người có thực lực đảm đương, nhưng lão thần già rồi, tâm cũng không còn dứt khoát, liền để tôn nhi Tư Niên lên làm gia chủ, hy vọng Thánh Nhân có thể che chở An Khang châu.

- Dạ Tư Niên à, là một hài tử không tệ.

Trưởng Tôn Ngự thật không nghĩ tới, lão hồ ly này thế mà lựa chọn Dạ Tư Niên kia, y còn vốn cho rằng lão sẽ chọn Dạ Côn, thật là khiến người ta kinh ngạc.

Xem ra Dịch Y Vân kia hẳn đã dùng biện pháp gì thuyết phục Dạ Tư Không, bằng không thì lấy tính cách của Dạ Tư Không, làm sao có thể không chọn Dạ Côn.

Trưởng Tôn Ngự thế mà biết cả Dịch Y Vân, rõ ràng rất "quan tâm" đến việc nhà của thần tử.

Nhưng cũng chỉ có như thế, Trưởng Tôn Ngự mới có thể chưởng khống tâm tư của mọi người, đây là chuyện một vị Đế Vương nên làm, cũng là chuyện nhất định phải làm, loại chuyện mưu triều soán vị này, ở trên Huyền Nguyệt đại lục cũng không quá hiếm thấy.

- Đúng vậy, đứa nhỏ này nhiều năm không gặp, hiện tại đã có vài phần đảm đương.

Trưởng Tôn Ngự thấy Dạ Tư Không biểu lộ ra vẻ mệt mỏi, biết ông ta muốn về, mình cũng đã hỏi xong.